HỒNG NGẠN

Thứ con người sợ không phải là mất đi, mà là sự hối hận. Cái chưa kịp hoàn thành, chưa kịp có được, đã mất đi, không bao giờ lấy lại được nữa. Trường Tương Tư thực sự muốn biết hương vị của bát mì đêm đó như thế nào, vì thực sự hiếm khi mẫu hậu tự xuống bếp nấu cho y ăn. Trường Tương Tư thắt lòng, chính là người tự tay xuống bếp.

Rốt cuộc khi đó đã giận chuyện gì, giận đến nổi bỏ qua một lần cuối cùng như vậy, Trường Tương Tư không nhớ nổi nữa. Đầu óc y bắt đầu từ khi chết đi đã không được minh mẩn nữa rồi, có nhiều đoạn kí ức, không nhớ nổi nữa, càng muốn nhớ càng loạn.

Trường Tương Tư liên tục rót rượu vào người. Hơi rượu ấm nóng dịu đi cơn đau âm ĩ trong tâm. Chỉ là dịu đi giây lát rồi lại tiếp tục đau đớn làm y cảm giác khó chịu " khi đó có phải ta rất ngỗ nghịch không, mẫu hậu người nói một câu ta cãi lại một câu. Nếu lúc đó ta nhịn người một chút, có phải quan hệ chúng ta sẽ không tệ như vậy, có phải ta sẽ biết được mùi vị của bát mì cuối đó như thế nào không"

Khi Lãng Ngưu hỏi y muốn ăn gì nhất khi trở về, Trường Tương Tư đều không nói, ra là không dám nói, nói ra sẽ đau lòng.

Lãng Ngưu chống hai khủy tay, nả nửa người ngồi bên cạnh, nhìn bên má đã phím hồng kia, hắn biết Trường Tương Tư say rồi " người không nghịch, chỉ là tính tình người như bản sao của Phỉ quốc hậu khi còn trẻ vậy, bà sợ người đi lên vết xe đổ của bà"

" ngăn cản thì thế nào, ta cũng đi lên rồi, không những vậy còn giỏi hơn nữa cơ, bà ấy khơi chiến Dị quốc, ta khơi chiến Hỏa quốc, còn gây ra nội chiến Mộc quốc, hại chết phụ hoàng, hại chết ca ta, hại chết người dân Mộc quốc" Trường Tương Tư cười, cười đến vặn vẹo" chúng ta thực sự là mẹ con mà, cùng lúc hợp lực nhấn chìm Mộc quốc luôn, quá giỏi, không ai bằng"

" Trường ca, mèo con bình thường có cào người không?"

Trường Tương Tư bị câu hỏi không đầu không đuôi của hắn làm cho ngạc nhiên, y không hỏi cũng không trả lời, tiếp tục rót rượu vào người

"bình thường mèo con không cắn người" Lãng Ngưu nâng một tay kéo người ngồi lại gần, sợ con ma men này loạn lên sẽ ngã xuống đất, hắn cười nói tiếp " tại vì bọn người đó không an phận đến chọc nó, mèo con chỉ muốn phòng vệ nên mới nhe nanh vuốt, mà phòng vệ thì không sai đâu, tin ta đi, huynh đã làm rất tốt."

Con ma men Trường Tương Tư đang tập trung suy ngĩ xem mình với con mèo kia có liên hệ gì, nghĩ không ra, nhưng tiểu tử này lại dám đi so sánh y với mèo " ta không phải mèo con?"

Lãng Ngưu bật cười " Trường ca tất nhiên không phải mèo, cũng không nhe nanh múa vuốt với người, cái ta muốn nói chính là, có kẻ nào đó ở sau lưng sai khiến đám người kia đến chọc giận mèo con đó, vì vậy mèo con không có lỗi, Trường ca, người cũng không có lỗi"

Trường Tương Tư vô thức gật đầu, chỉ là trong lòng vẫn đang xoay quanh chuyện y với mèo con có quan hệ gì. Nghĩ không ra, đành uống vài ngụm rượu. Nhưng rượu càng uống càng sầu, dòng nước này cứ vậy mà vào cơ thể Trường Tương Tư, rửa trôi đi lớp kìm nén, làm mọi chuyện bức bách bị phơ bày ra, trổi dậy, muốn thoát ra thân thể gò bó, thoát ra hết...

"Có một con hồng hạc, nó từng bay rất cao, xuyên qua mấy ngọn núi, xuyên cả tầng mây trắng, đón ánh mặt trời rực rỡ, khi đó thật tốt, thật ấm áp. Dù xung quanh có rất nhiều giống loài khác ghen tị với nó bay cao, trong đó có lũ vịt trời, lũ vịt trời chỉ biết kêu cạp cạp ấy. Đúng rồi, còn có con thiên nga đen xấu xí lúc nào cũng đeo mặt nạ trên mặt hết, đúng là giả tạo. Ta biết hết nha, con thiên nga đen kia mê bộ lông óng ánh của hồng hạc lắm, nên nó tìm mọi cách chiếm đoạt" Trường Tương Tư chóng càm, rũ mi " Dù vậy nhưng hồng hạc khi đó vẫn còn tốt, vẫn còn có đồng loại, vẫn còn có nhà"

" Trường ca" Lãng Ngưu bên cạnh gọi " hồng hạc vẫn còn có nhà"

" cháy rồi", Trường Tương Tư quay người lại, hướng Lãng Ngưu, y nắm cánh tay Lãng ngưu, chỉ về lồng ngực mình " là tự tay đốt "

Lãng Ngưu bỗng trở tay nắm lấy cánh tay kia " Trường ca, người vẫn còn có nhà, ta xây nhà cho người"

Mạch suy nghĩ của Trường Tương Tư bị hơi men đưa đến miền tây phương nào rồi, đầu bây giờ vừa choáng vừa đau, bất tri bất giác lại quen đi chuyện đang nói, lại nhớ tới con mèo con " ta không phải hồng hạc, ta là mèo con"

Lãng Ngưu cười cười " huynh là mèo con"

" Ta không phải mèo con" Trường Tương Tư chau mài, thống khổ sâu trong đáy mắt "ta không muốn làm mèo con"

Lãng Ngưu vẫn nắm cánh tay kia, ân cần hỏi " tại sao Trường ca không muốn làm mèo con"

Trường Tương Tư giữ im lặng, y cũng không biết mình với mèo con có liên hệ gì, chỉ là cảm thấy vô cùng bức bối, lòng như có móng mèo cào cấu, tâm thức đau đớn, lại nghĩ đến hồng hạc không còn nhà, mất nơi để về, lạc đồng loại, trơ trọi lẻ loi sau khi quay trở về. Trường Tương Tư cảm thấy khóe mắt nặng nề, giọt nước âm ấm lăn trên gò má, bị gió đêm thổi ngược ra sau, biến mất trong màn tối

Lãng Ngưu ngồi bên cạnh, lẳng lặng nâng cánh tay lên. Trường Tương Tư như thói quen, nắm lấy cánh tay đó, vùi mặt đã ướt nhem vào lớp áo, giấu đi sau lớp tay áo. Lãng Ngưu đưa mắt nhìn trời cao, đêm tối, duy nhất không nhìn y, hắn rỏ Trường Tương Tư trời sinh bản tính quật cường, sẽ không muốn hắn nhìn.

" hồi nãy uống nhiều quá" Trường Tương Tư bên tay áo hắn thút thít, hức mấy cái" tràn ra rồi"

Lãng Ngưu không hiểu nên hỏi lại " huynh nói cái gì?"

Trường Tương Tư quẹt mấy cái lên tay áo hắn, giương cái mặt nhơ nhuốc lên "rượu uống khi nãy nhiều quá, tràn ra rồi, muốn từ khóe mắt mà tràn, ta ngăn không được"

Tay áo bị y quẹt cả nước mũi lên, ướt nhem, nhưng Lãng Ngưu không để tâm, hắn cảm thấy người này sau say rượu lại thành bộ dạng thế này. Tưởu lượng của người này kiếp trước đâu có tệ, còn là con sâu rượu mà, vì vậy hắn chưa từng thấy Trường Tương Tư say mèm là bộ dang như thế nào, hôm nay được thấy, nhủ lòng không để y đụng vào mấy thứ này nữa. Lãng Ngưu thở dài, kéo người mắt mũi tèm lem kia sát lại, áp môi, hôn lên giọt nước mắt đang tràn kia một cái, vị mặn của giọt nước mắt xen vào kẽ môi " rượu này ngon, không thể lãng phí"

Trường Tương Tư sau đêm đó lại chìm vào giấc ngủ mê man. Y nghe được xung quanh có rất nhiều tiếng nói, là mọi người đến thăm. Nhưng mắt không tài nào mở lên, tay chân cũng không cử động nổi, một cảm giác bị giam cầm. Có hôm y nghe được quốc chủ quốc mẫu của Lãng Kinh Lạc đến thăm, hai người ngồi rất lâu bên giường, quốc chủ từ đầu đến cuối đều im lặng, trong khi quốc hậu lúc đầu tức giận quở trách vài câu, nhưng cuối cùng cũng không nhịn được mà rưng rưng lệ, bảo người đừng rời xa họ, trở về đi. Sau đó y nghe được giọng của Tứ hoàng thúc, cùng một vị gọi là Vân Du công tử, vị Vân Du công tử này thường đến thăm khám cho y mấy hôm nay, y nghe tứ thúc thở dài, tứ thúc bảo với nàng " Lão tam à, trở về đi". Y nghe được Lãng Điểu quở trách Lãng Ngưu, nói hắn vì sao biết cơ thể y không khỏe còn đem y lên nóc nhà, sau đó đau buồn mà nói với y " tiểu nha đầu đừng ngủ nữa, về với mọi người đi".

" trở về đi", rốt cuộc kêu y về đâu, tại sao lại dùng giọng điệu bi thương như vậy để gọi y, rốt cuộc là kêu y đi đâu, y nên đi đâu, rốt cuộc hiện tại đang ở đâu?

Tại sao tất cả lại mơ hồ như vậy, y như mơ vậy, có phải đang mơ không? Có phải khi tỉnh lại Trường Tương Tư vẫn đang đứng nấu canh ở mạnh bà đường, kế bên vẫn là lão bà cùng tên trong trù phòng nói nhiều đến nhức đầu kia, xung quanh vẫn là những oan hồn vất vưởng không biết chốn về...Tất cả những gì trải qua mấy hôm nay, sống lại, bị bắt cóc, gặp lại cố nhân, cùng cố nhân uống rượu,... Tất cả chỉ là mơ thôi sao, nếu thật là mơ thì quá tàn nhẫn rồi.

Thế nhưng vị của bát mì kia, cay ngọt cuốn vào đầu lưỡi, chân thực như vậy, làm sao có thể nào là mơ cho được. Nụ cười cong cong đuôi mắt của thiếu niên kia, rỏ ràng chân thành như vậy, làm sao mơ cho được.

Trường Tương Tư vùng vẫy, muốn thoát khỏi, chạy cũng được, miễn là đừng bắt y chịu đựng trong không gian ngột ngạt này, không thở nổi nữa, làm ơn đi, thả ra đi, để y chạy đi...Nơi này lạnh quá...Nơi này ngột quá...sẽ chết mất...

Bỗng, Trường Tương Tư cảm thấy lòng bàn tay dâng lên một trà nước ấm nóng

Âm thanh nỉ non xé rách màn đêm " Trường ca..."

Chút hơi ấm đó lại kéo tiềm thức Trường Tương Tư trở về, kéo y thoát khỏi cái khoảng không ngột ngạt đó. Trường Tương Tư mở mắt, đối diện với y lại là đôi mắt đen láy, sâu thẫm.

Lãng Ngưu thấy người mở mắt thì kinh ngạc, tiếng cất lên nho nhỏ, như sợ hét lớn sẽ tan biến, như sợ đụng mạnh sẽ đau " Trường ca?"

Trường Tương Tư bị vây hãm trong đôi mắt như vũng mực kia, y phát hiện lòng bàn tay mình đầy nước, mắt hắn cũng vương nước, Trường Tương Tư vươn tay sờ lên mái tóc hắn, " tại sao lại ướt?"

Lãng Ngưu như xác định kĩ càng, hắn cứ một mực nhìn Trường Tương Tư như vậy, khi hơi lạnh bàn tay kia chen vào làn tóc hắn, Lãng Ngưu mới chứng thực được, mới dịu lại lo sợ trong lòng, hắn cười khổ " Trường ca, huynh thật biết cách dọa người"

Mà khi sờ lên tóc mới phát hiện tóc hắn cũng ướt đẫm, vì vậy Trường Tương Tư lại hỏi" tại sao lại ướt?

Lãng Ngưu vươn tay nắm tay y kéo về " không có gì, ta đi hơi vội một chút"

Trường Tương Tư vừa mới thu thần thức trở về, mọi thứ trong người còn rối loạn, có lẽ do đó nên nhịp tim cũng đập nhanh hơn bình thường, hoặc có lẽ là do nằm trong giấc mơ lạnh lẽo kia, khi thức dậy căn phòng còn lạnh lẽo, chỉ có một tia ấm duy nhất là ở trên người Lãng Ngưu, nên lòng y sinh ra một chút tham luyến đối với cảm giác ấm áp này.

Trường Tương Tư vô thức gọi " Nghiên Dương?"

Lãng Ngưu nhìn y, vươn tay giữ chặt tay y trong lòng ngực " Trường ca, ta ở đây..."

Bỗng, phía cửa có tiếng động, Trường Tương Tư giương mắt, nhìn thấy nam tử cao ôm mặc lam bào đi vào.

Nam tử như nhận ra không khí trong phòng, trước khi đi tới gần có ho lên một cái " ta nghe tiếng động, nghĩ là điện hạ đã tỉnh"

"ừm, vừa mới tỉnh" Lãng Ngưu không rời mắt khỏi y " phiền Vân Du công tử xem một chút"

Trường Tương Tư được đỡ ngồi dậy, y dựa vào đầu giường, để một tay lên gối nhỏ để Ô Vân Du bắt mạch.

Khi này Trường Tương Tư mới biết được cơn lạnh lẽo kia xuất phát từ cơn mưa ngoài phòng, tiếng mưa như xối, vô cùng ồn. Lại nhớ lúc nãy Lãng Ngưu bảo đi vội tới, là đội mưa tới nên mới ướt như vậy, vội như vậy, dù cũng không thèm che. Y lại vô thức dời ánh mắt lên người Lãng Ngưu, hắn đang đứng khoanh tay một góc, thần sắc ngưng trọng nhìn về phía Vân Du đang bắt mạch, nhìn cả người đều rối vì nước mưa, Trường Tương Tư không nhịn được mà nhắc nhở "mặc đồ ướt sẽ dễ bị cảm, đi thay đồ đi"

Vân Du thu tay lại, vu vơ nói " Với tình hình hiện tại tốt nhấtđại điện hạ đừng nên ra thì hơn"

Trường Tương Tư ngạc nhiên " tại sao?"

Vân Du liếc mắt nhìn Lãng Ngưu một cái, người vẫn khoanh tay trầm lặng " Ô Vân Du ta có qui tắc, lúc ta trị bệnh sẽ không để bất kì ai bên cạnh, điện hạ lại ngang nhiên phá qui tắc của ta như vậy, không tôn trọng ta tí nào cả"

" để ngươi một mình trong đây" Lãng Ngưu nói " nói thật nhé, ta thực tâm không an tâm giao tính mạng người này cho ngươi chút nào hết"

" vậy nên mới nhảy cửa sổ vào à" Ô Vân Du không để tâm địa vị người mình tiếp lời là đại điện hạ cao cao tại thượng, thẳng thừng vạch mặt.

Trường Tương Tư tròn mắt " nhảy...nhảy cửa sổ?"

Lãng Ngưu sinh khí " Vân Du công tử, tập trung chuyên môn đi nào, tình hình điện hạ thế nào rồi?"

Ô Vân Du cười không nói, hắn nhàn nhã cất hết dụng cụ vào rồi mới lên tiếng, nói duy nhất 2 chữ " bế quan."

Linh hạch của Lãng Kinh Lạc chưa kết, không thể dung nạp được linh hồn quá tà của Trường Tương Tư, vả lại trước đó khối thân thể này quá ốm yếu, không giống như bệnh, mà giống như bị người ta hạ thuốc từ từ nên mới suy nhược như vậy.

" Bế quan trị thương chính là cách giải quyết cấp bách hiện giờ, tình trạng điện hạ không thể chờ nữa, có thể có dấu hiệu bị tổn thương rồi, cần phải có linh hạch trấn giữ " Ô Vân Du nói "vì vậy, bắt buộc bế quan"

Hắn dùng từ bắt buộc.

Trường Tương Tư không nghỉ mình vừa thoát nạn lại gặp nạn liên tục như vậy" Không còn cách nào khác",

Ô Vân Du lấc đầu " chỉ có thể bế quan."

" bâu lâu?"

"2 năm."

Trường Tương Tư không hỏi nữa, y biết sống lại không suôn sẻ như vậy, bất quá chỉ là bế quan tu luyện trong vòng hai năm, cũng giống như đống cửa miễn giao du với nhân gian này 2 năm nữa. Nhưng mà sau khi tiễn Ô Vân Du ra phòng, Trường Tương Tư thấy Lãng Ngưu sắc mặt âm trầm đứng một góc, y liền biết đây không còn là chuyện đơn giản như mình vừa nghỉ nữa

___

Nghe tin công chúa điện hạ sau khi thoát khỏi hai đại nạn, lập tức bá quan trong triều ồ ạt kéo đến thăm hỏi, đặc biệt là đội ngũ 20 vị quan cùng quì với các lão không cho mở nắp quan tài cứu công chúa hôm trước, vô cùng kinh hãi, lo âu trong lòng, cuốn cuồn mà chuẩn bị đủ lễ vật quà cáp, sợ công chúa ghi thù họ. Nhưng mà lại uổng công, quà đưa đi đều được trả về, thư gửi muốn gặp mặt cũng trả về. Sau khi trở về, vị công chúa điện hạ này liền cáo bệnh, đóng cửa cung không gặp hay tiếp bất kì ai. Các vị đại nhân ra sức muốn biết chút tin tức cũng không tra được gì, ngay cả mua chuộc người Thái y viện họ cũng bảo điện Thiên Hà chưa từng mời thái y viện họ đến thăm khám. Bảo bệnh nhưng không mời thái y ư? Quá kì quái, chắc chắn có điều kì quái.

Sau đó 1 tháng, quốc chủ bỗng hạ thánh chỉ bảo công chúa điện hạ phụng thể không khỏe, phải đóng cửa bế quan 2 năm, do Vân Du công tử đảm nhận trọng trách.

Thế nhưng sau đó thánh chỉ rành rọt từng chữ kia lại bị đồn thổi rằng : Công chúa điện hạ ngất xỉu, chuẩn đoán là tổn hại hồn phách, cần phải bế quan hai năm để hồi phục hồn phách;

Hoặc là: công chúa điện hạ sắp chết nữa rồi, thời gian sống lại kia như hồi quan phản chiếu nhất thời, quốc chủ nói bế quan, chỉ là nói giảm nói tránh, thực ra là bí mật đem đi chôn nàng rồi;

Tin tức bị truyền với tốc độ chống mặt, người trong cung lo sợ, người thành Thần Phù lo sợ, người Mộc quốc lo sợ...

Công chúa điện hạ của họ, thần nữ của họ, lại chết nữa sao!

Thiên đế, ông đang đùa bọn này à, xuống đây nói công đạo một chút đi.

Quốc chủ chúng tôi làm không tốt,hay chúng tôi làm không tốt, lại trêu đùa chúng tôi như vậy, là ghen tị đúng không?

Ghen tị thì nói ra, tại sao lại bắt công chúa điện hạ của chúng tôi đi? bắt nàng ta đi, chẳng phải lấy đi nguồn sống của bọn này, hỏi ông đấy, sao này ai cầu thần cho bọn tôi, ai phù hộ cho bọn tôi? huhuhuhu! Thiên đế ông trả lời đi...

Mấy hôm nay thần dân Đại Mộc đều ngửa đầu lên trời ta mắng ngươi mắng

" Cho Ô Vân Du làm chủ sự là nói dễ nghe, nói khó nghe chính là đem ô vân du chôn cùng công chúa rồi, ai bảo hắn ta một hai đòi mở cửa quan tài hôm đó làm gì" tiểu quan Ất tặc lưỡi lấc đầu

"Đâu ra, đừng có đồn bậy nữa, nghe đâu lần này để Ô Vân Du làm chủ sự là do một tay Các lão đề bạc y đó, chính là nói lần này công chúa điện hạ thực sự bế quan nha" tiểu quan giáp dập lửa

"ủa vậy thì kì quá, chẳng phải lúc đầu 2 người đứng ở hai chí tuyến sao, sao lại thành một phe từ khi nào vậy" tiểu quan Tuất thắc mắc

" ai mà biết, đại ca ta là võ tướng trong triều, huynh ấy bảo hôm quốc chủ phong thưởng Ô Vân Du chuyện y hộ giá cho công chúa, các ngươi biết người này đưa ra yêu cầu gì không?"

Các vị tiểu quan lấc đầu thực lòng không biết.

Tiểu quan giáp nói " xin được làm đệ tử chân truyền của Các lão đó"

các vị tiểu quan ồ lên một cái

" chậc, tâm người này cũng sâu ghê!", tiểu quan Ât vuốt càm tặc lưỡi

" chỉ tội cho mấy chục vị đại quan quì mưa cùng Các lão hôm đó, vô duyên vô cớ đắc tội Ô Vân Du, nay các lão lại đứng về hướng y làm bọn họ trở tay không kịp, đang cụp đuôi lấy lòng vị Ô Vân Du kia kìa" tiểu quan giáp thở dài

Các vị tiểu quan đều thở dài

Cả đại Mộc vì tin tức công chúa điện hạ lần nữa chết cũng thở dài.

Tin tức bệnh tình của công chúa điện hạ được quốc chủ một mực giữ kín, chỉ những người trong cuộc như quốc chủ, Ô Vân Du, các lão cùng Tứ hoàng thúc biết, còn Lãng ngưu là uy hiếp thông

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi