HỒNG TRẦN ÁI TÌNH




Khoảng hơn một tháng sau, tin tức bệnh của vương phi được chữa khỏi, Tô Tử Lăng dần dần được khắp nơi trong kinh thành biết đến phong hiệu "Tuấn mỹ thiếu niên, thiếu niên thần y", chưa kể còn là quận mã của Cố Như Nguyệt nên mỗi ngày đều không được nghỉ ngơi thoải mãi, hết mấy cái Lại bộ, lễ bộ, tướng quân vân vân lại tới mấy người phú hộ có tiếng trong kinh lần lượt tới bái phỏng nàng, Tô Tử Lăng sợ trắng đến mặt mày, không dám bước ra khỏi phòng chứ đừng nói tới việc ra đường đi lại, Cố Như Nguyệt cũng chỉ ở trong phòng cùng Tô Tử Lăng mỗi ngày cãi nhau qua lại giải sầu, chỉ khổ có phụ thân thừa tướng cùng mẫu thân nàng mỗi ngày đều tiếp khách không ngừng tay đến mức phải phong tỏa cửa chính thừa tướng phủ, người tìm đến cũng không dám ra mở mới ngăn người người mỗi ngày tới tìm nhân vật chính, mấy ngày sau dòng người tới bái phỏng nàng cũng đã vơi đi rất nhiều, Tô Tử Lăng mới thực sự được nghỉ ngơi.

Mà hôm nay trời nắng nhẹ, gió thoang thoảng, mây trắng trời trong, rất thích hợp để phơi nắng và đúng là Tô Tử Lăng có làm vậy, nàng nằm trên nhuyễn tháp đặt trong đình viện, vừa nằm vừa ăn trái cây do tiểu Mai cấp đến, lắng nghe tiếng chim ca ríu rít, không còn văng vẳng bên tai những tiếng "đăng đồ tử", "vương bát đản" hay "ngươi đi chết đi"của lão hổ mỗi ngày, quả thực như thần tiên. Nhưng hưởng thụ không được bao lâu liền bị một tên gia đinh tới phá.

-Đại công tử, có người bên phủ Tam hoàng tử đến bái kiến! –Tên gia đinh trông cửa chính là bình thường biết công tử nhà hắn sẽ không tiếp khách nhưng nghe đến là người của hoàng tử a, hắn là đắc tội không nổi.

-Tam hoàng tử! Ta không quen, ngươi cứ nói ta không có ở phủ. –Tô Tử Lăng phất tay xua đuổi, đang thưởng thức khoảng thời gian yên ả nàng không muốn dính vào những chuyện không đâu.


-Vâng, tiểu nhân biết!

Tên gia đinh nghe lệnh tính đi ra từ chối bỗng nhiên một bóng đen trên trời bay xuống trước đình viện suýt dọa chết tên gia đinh, tiểu Mai cũng một phen hốt hoảng kêu.

-Có thích khách!!

-Thất lễ! Tiểu nhân là thị vệ của tam hoàng tử, hôm nay tới quý phủ đưa thiệp mời cho quận mã! Mong quận mã bớt giận! –Tên áo đen ôm quyền hướng Tô Tử Lăng.

-Ha, người của tam hoàng tử quả nhiên nhiều cao thủ a, nhưng lễ nghi cần phải xem xét lại. –Tô Tử Lăng từ lâu đã phát giác có người tiến vào viện, nàng cũng không có hành động chỉ là vẫn nằm trên nhuyễn tháp ăn trái cây, sau lại bình bình đạm đạm đáp.


-Quận mã tiểu nhân thất lễ, chỉ là nhiệm vụ của tam hoàng tử buộc phải hoàn thành nếu không tiểu nhân trở về sẽ bị trách tội, mong quận mã bỏ qua. –Sau từ trong áo tên áo đen lấy ra một tấm thiệp màu đỏ hướng đến Tô Tử Lăng

–Mong quận mã có thể cùng quận chúa tối mai đến Đệ Hương Lâu! –Tuy lời nói cung kính nhưng bên trong lại ẩn chứa uy áp hướng buộc Tô Tử Lăng phải nhận, mà nàng cũng chẳng quan tâm, nếu có động thủ thì với kẻ trước mặt đó vốn không phải đối thủ của nàng. Nhưng ngẫm lại phụ thân nàng với chuyện điều tra của ca ca và vương phi gần đây vẫn chưa có thêm manh mối, thôi thì nàng cũng thử đi xem sao.

-Được rồi, nể tình là tam hoàng tử có lòng mời, tiểu Mai qua nhận thiệp!

-Đa tạ quận mã! Tiểu nhân còn việc công! xin cáo lui!

Nói xong người cũng biến mất mặc kệ Tô Tử Lăng có hay không nghe thấy, Tô Tử Lăng từ tay tiểu Mai cầm tấm thiệp đỏ thẫm mà một trận đăm chiêu.

...


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi