HỒNG TRẦN ÁI TÌNH




-Thiếu gia! Thiếu gia!

-Nha đầu nhà ngươi sao chạy như ma đuổi thế!

Bởi vết thương vẫn đang trong quá trình hồi phục, Tô Tử Lăng nhiều ngày đều tại trong phòng nghỉ ngơi, còn đang nằm trên giường đọc sách thì tiểu Mai khuôn mặt hoảng hốt từ bên ngoài chạy thẳng vào phòng, Tô Tử Lăng thực chỉ biết lắc đầu với nha hoàn này, so với tiểu Liên biết lễ nghĩa bình tĩnh làm việc thì nha đầu của nàng chỉ được miệng lớn, khi có chuyện lại chỉ chạy tới tìm nàng kêu la.

-Thiếu gia, nô tì nhìn thấy có khói màu đen bốc lên ở hướng trù phòng! Người qua đó nhanh lên! –Chạy quá gấp tiểu Mai cố gắng lắm mới thông khí quản, chỉ chỏ loạn cào cào.
1

-Cái Gì! Vậy mẫu thân cùng phụ thân của ta đâu? –Tô Tử Lăng cũng giật mình theo bản năng chạy thẳng ra ngoài hướng tới trù phòng.

-Lão gia thượng triều vẫn chưa có về, phu nhân thì sáng sớm đã đi chùa! –Tiểu Mai vừa đi vừa trả lời.

Trù phòng—

-Khụ..khụ..quận chúa! Canh gà cháy đen rồi, hay người để cho bọn nô tì làm đi!


-Khụ...khụ...không...khụ...cứ để ta làm, ta muốn tự mình nấu, nếu ngay cả cái này còn không biết làm thì thực quá vô dụng. –Cố Như Nguyệt đau lòng nhìn nồi canh mất cả một buổi để nấu lại thành đồ vứt đi trong lòng có tiếc nhưng cũng nhanh chóng liền vực dậy tinh thần.

Mọi chuyện bắt đầu từ mấy ngày trước đó khi Cố Như Nguyệt bỗng tìm thái y trong cung hỏi cách nấu canh tẩm bổ cho người đang dưỡng thương. Một người chưa từng làm bất cứ việc nặng nhọc nào lại muốn nấu một bát canh quả thực quá sức để tưởng tượng món canh đó sẽ kinh khủng đến mức nào và đừng nói liệu có thể ăn được nó hay không trong khi căn bếp đã bị người nọ quậy tới không ra hình hài, đỉnh điểm nhất chính là Cố Như Nguyệt vì không điều khiển ngọn lửa trong bếp to nhỏ khiến nồi canh đều cháy đen xì xì cũng may tiểu Liên có mặt kịp lúc bằng không thì không chỉ có nồi canh mà ngay cả cái phòng cũng đều phải bị Cố Như Nguyệt làm cho cháy theo.
1

-Quận chúa, người có thể để cho trù sư làm cũng được mà, hoặc gọi thái y tới, nếu người bị thương thì nô tì biết ăn nói thế nào với vương gia vương phi chưa kể còn có lão gia và phu nhân cùng quận mã nữa! –Tiểu Liên gần như muốn khóc đến nơi rồi.

-Được rồi chẳng phải ta không có sao đây còn gì! Ngươi gọi người tới dọn dẹp chỗ này một chút đi, sau đó giúp ta chuẩn bị lại các nguyên liệu. –Cố Như Nguyệt hiển nhiên vẫn bỏ ngoài tai.

-Quận chúa, người thực dụng tâm với quận mã. -Tiểu Liên thầm cười.

-Tiểu Liên! Ngươi còn không đi có tin ta đánh ngươi một trận không! –Cố Như Nguyệt biết tâm ý đều bị tiểu Liên phanh phui mặt nàng liền muốn đỏ tới tai, nhưng miệng vẫn hẵng giọng đuổi người.

Tiểu Liên nhanh chóng rời đi làm việc. Trong lúc đó sau một cái cây, Tô Tử Lăng cùng tiểu Mai không biết đứng đó bao lâu nhưng cả 2 đều âm thầm đứng nghe cuộc đối thoại bên trong từng câu từng chữ chưa hề bỏ qua. Trên đường đi về viện nghỉ, Tô Tử Lăng đều không ngừng nhớ lại hình ảnh Cố Như Nguyệt toàn thân vừa bẩn lại lộn xộn, chưa kể nàng cũng tinh ý nhìn thấy đôi bàn tay trắng nõn mịn màng, từng ngón tay đều chi chít băng vải trắng. Tô Tử Lăng nhìn mà vừa thấy đau lòng lại cảm động.

-Tiểu Mai, chuyện chúng ta nghe lén đừng để cho quận chúa biết.

-Vâng! –Dù chẳng hiểu sao phải giữ im lặng nhưng tiểu Mai cũng không dám ba hoa, lại nhìn chủ tử của mình nét mặt tươi vui, tiểu Mai tự nhiên lại rơi vào sương mù.

Một canh giờ sau, Cố Như Nguyệt hí hửng mang chén canh gà tự làm mang, lần này để tránh làm hỏng nàng cho trù sư hỗ trợ chỉ cách làm, nên ban đầu vốn tốn gần nửa ngày thì giờ mất hơn canh giờ đã hoàn thiện. Bước vào trong phòng lại thấy Tô Tử Lăng vẫn thản nhiên nằm trên giường đọc sách như chẳng có chuyện gì xảy ra.


-Quận chúa, buổi sáng nay đã đi đâu vậy? Ta chờ ngươi rất lâu rồi! –Tô Tử Lăng cảm nhận tiếng bước chân quen thuộc liền từ từ ngẩng mặt lên hướng ánh cười mê đảo chúng sinh phóng tới Cố Như Nguyệt.

-A...ta..ta..chỉ không có việc gì nên..nên...đi dạo...ngươi tìm ta có chuyện gì sao? –Cố Như Nguyệt như gà mắc xương, làm sao nàng dám nói cả buổi đều ở phòng bếp nấu canh cho người nọ được chứ, đã thế còn suýt làm cháy nhà bếp thì không biết xấu hổ tới mức nào.

-Nga đi dạo à, vậy không nói ta, ta ở trong phòng đúng là chán muốn chết, còn đang muốn bảo tiểu Mai kiếm ngươi qua cùng ta cãi nhau 1 hồi hahaha... –Tô Tử Lăng chắc chắn sẽ không vạch áo Cố Như Nguyệt sớm vậy, nàng vẫn muốn coi người nọ muốn giấu nàng đến bao giờ.

-Hừ! ngươi cả ngày cãi nhau với ta vui vậy sao! –Cố Như Nguyệt tuy trách mắng đối phương nhưng đơn giản chỉ là vài câu đối thoại hàng ngày của hai người.

-Hahaha cũng đến giờ cơm rồi, quận chúa cùng ta ở lại dùng bữa đi! –Tô Tử Lăng nhanh chóng di dời đề tài, thực ra Tô Tử Lăng đang ngóng trông món canh của đối phương.

Cố Như Nguyệt nghe đối phương muốn dùng bữa, vừa đúng ý của nàng, liền một tiếng gọi tiểu Liên mang canh gà cùng vài món ăn khác tới. Thức ăn đủ hương thơm màu sắc bắt mắt, nhìn thôi cũng đã khiến bụng Tô Tử Lăng muốn rống rồi, chỉ là lúc này chỉ có bát canh gà lại khiến Tô Tử Lăng vừa tò mò lại ngóng trông, nhưng nàng vẫn một bộ dáng giả vờ.

-Ừm thức ăn bữa nay thật phong phú, đúng rồi, nếu không nhầm thì hình như đây là canh gà thuốc bắc, chậc chậc thật đúng lúc gê ta, canh gà giúp bổ huyết.

-Đ..đúng vậy...ngươi thương vẫn chưa khỏi nên ta có phân phó cho phòng trù hầm canh cho ngươi. –Cố Như Nguyệt vẫn kiên quyết im lặng.

-Ừm, ta phải ăn nhiều mới được! –Tuy cuộc đối thoại của đôi bên đều toàn sơ hở nhưng hiển nhiên chẳng ai phát hiện.


Múc thử 1 bát canh, canh nhìn khá trong so với nồi canh mà Tô Tử Lăng từng vinh hanh chiêm ngưỡng trong phòng bếp.

-Khụ khụ khụ...

-Mặc Sinh ngươi làm sao vậy? –Cố Như Nguyệt hoảng hốt khi Tô Tử Lăng bỗng ho liên tục, nàng còn tưởng đối phương thương thế có vấn đề.

-K..kh..không sao! Khụ...là canh ngon quá nên ta uống hơi vội mà sặc...khụ... –Mặt Tô Tử Lăng muốn xám xịt đi, dù đã chuẩn bị tinh thần uống canh thế nhưng nàng không nghĩ lại kinh khủng tới vậy. Rốt cuộc Cố Như Nguyệt đã bỏ bao nhiêu thùng muối vào canh thế này!
8

-Ngon đến vậy sao? –Cố Như Nguyệt nửa tin nửa ngờ, tuy theo hướng dẫn của trù sư nhưng nhìn khuôn mặt bình thản uống vẫn thấy có phần gượng ép, Cố Như Nguyệt liền lấy thìa tự múc cho mình một bát uống.

-Khụ..khụ...Tô Mặc Sinh! Ngươi lại lừa ta! –Quả nhiên, chỉ mới nhấp 1 ngụm Cố Như Nguyệt đã muốn không có hình tượng phun canh ra ngoài.

-Ta lừa quận chúa khi nào? –Tô Tử Lăng mặt không đổi nhìn Cố Như Nguyệt cười cười, vốn dĩ muốn ngăn đối phương đừng uống ai ngờ lại chậm một bước.

-Rõ ràng canh mặn như vậy mà ngươi bảo ngon sao! Đừng uống nữa! Để ta gọi người tới đem đổ!

-Ấy đừng đổ! Ta đang uống mà! Canh rất ngon! –Trông Cố Như Nguyệt đang muốn cầm bát đem ra ngoài, Tô Tử Lăng lần này nhanh tay lấy về.

-Ngươi làm gì vậy? canh này uống sao được, đem đổ đi rồi để ta bảo trù phòng nấu lại là được! –Cố Như Nguyệt chẳng hiểu đối phương đang muốn làm gì nữa, bản thân nàng cũng tiếc canh này nhưng vị khủng khiếp vậy nàng càng không nỡ để đối phương ăn.

-Không cần, canh này ngươi đã nấu lâu vậy đổ đi thực phí, tuy hơi mặn nhưng ta vẫn uống được.


-L..làm...làm sao ngươi biết ta nấu canh này? –Cố Như Nguyệt giật mình, mặt đã muốn đỏ rực, nàng không ngờ Tô Tử Lăng biết canh này do nàng bỏ công sức mà nấu, chỉ là ngoài ngạc nhiên lại có cảm giác vui vẻ đến lạ thường.

-Ngươi nếu không suýt thiêu rùi phòng trù có lẽ ta cũng không biết đâu hắc hắc...

-Ngươi! –Một khắc còn cao hứng khắc sau liền đã thấy xám xịt mặt mày, Cố Như Nguyệt chẳng thể ưa nổi Tô Tử Lăng cái miệng thúi.

-Lần sau nếu có nấu thì cũng chú ý tay của ngươi, dù sao cũng là quận chúa cao quý chân tay đều là vàng ngọc, bị thương như vậy nếu thể vương gia vương phi biết thì sẽ rất đau lòng biết không? –Tô Tử Lăng nhìn mặt hắc tuyến đối phương cũng chẳng dám trêu ghẹo nhiều, nàng thân còn thương tích lỡ Cố Như Nguyệt 1 ma trảo há chẳng phải bản thân khỏi cần xuống giường nữa. Đổi một bộ mặt nghiêm túc, cầm lấy bàn tay đối phương, vốn là đôi bàn tay xinh đẹp chưa từng phải đụng bất kì thứ gì vậy mà giờ lại chi chít vết thương có nhỏ có lớn càng nhìn càng thấy nhói lòng. Tô Tử Lăng từ trong người lấy ra một lọ thuốc bột cùng mảnh vải trắng, nàng nhẹ nhàng đổ thuốc vào tay Cố Như Nguyệt lại sợ đối phương sẽ đau nên trong quá trình đôi khi nàng sẽ thổi luồng khí mát giúp xoa dịu cảm giác đau. Bôi thuốc xong Tô Tử Lăng vẫn nhẹ nhàng cẩn thận băng bó cho Cố Như Nguyệt. Nhìn thành quả bản thân một hồi, lúc này nàng mới ngước lên nhìn Cố Như Nguyệt.

-Chú ý đừng để bị dính nước.

-Ân!

-Có đau không?

-Ân!

Cố Như Nguyệt sợ rằng đã sớm hồn siêu phách tán, đối phương nói gì cũng chẳng nhớ rõ, cứ chỉ theo phản xạ lúc gật đầu lúc lắc đầu. Tô Tử Lăng lúc này cảm giác như có tia nắng rực rỡ trong mắt, như thế nào nhìn Cố Như Nguyệt liền thấy khả ái đến vậy, như thế nào nhìn Cố Như Nguyệt lại đầy mị lực hấp dẫn đến vậy, như thế nào từ ánh mắt đến đôi môi của Cố Như Nguyệt lại như muốn mời gọi nàng đến vậy, như thế nào nàng lại rất muốn rất muôn hôn lên cánh môi Cố Như Nguyệt đến vậy...

.

.

.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi