HỒNG TRẦN ÁI TÌNH




Tại dịch trạm—

-Như Nguyệt, ăn chút gì đi, đã 2 ngày muội chưa có ăn gì rồi. –Cố Tử Kì ân cần gắp miếng thịt kho vào bát của Cố Như Nguyệt.

Ngược lại, Cố Như Nguyệt chỉ ăn vài miếng cơm liền bỏ đũa xuống nói:

-Muội thấy no rồi, mọi người cứ ăn đi, muội sẽ lên phòng nghỉ.

Cố Như Nguyệt nói xong liền đứng dậy đi lên phòng ngồi thẫn thờ. Được 1 lúc thì Cố Hân Tuyền cũng đứng trước cửa phòng Cố Như Nguyệt gõ cửa.

-Như Nguyệt, ta là Hân Tuyền, ta có thể vào được không.

Cố Như Nguyệt mất 1 lúc mới hồi thần lại, nàng nhanh chóng mở cửa cho Cố Hân Tuyền đi vào.


-Công chúa tìm ta có chuyện gì sao? 

-Đây có lẽ là lần đầu tiền chúng ta cùng ngồi 1 chỗ nói chuyện thì phải. –Cố Hân Tuyền mỉm cười nói.

Cố Như Nguyệt lúc này cũng hơi giật mình bởi hình như nàng và Cố Hân Tuyền từ nhỏ đến lớn cũng thật sự rất hiếm đứng chung hay cùng nói chuyện chung.

-Ân hẳn là vậy... 

-Ngươi biết đó, từ ngày nhỏ ta đã luôn ghen tị với ngươi. –Cố Hân Tuyền không vòng vo, nàng thẳng thắn nói ra cảm xúc của bản thân.

-Tại sao chứ? –Cố Như Nguyệt không nghĩ 1 người nhìn có phần yếu đuối như Cố Hân Tuyền lại có thể nói những điều như vậy.

-Vì ngươi có được sự yêu thương từ phụ mẫu, sự sủng ái của phụ hoàng mẫu hậu lẫn các hoàng huynh hoàng tỉ của ta. Nhưng ngược lại, ta từ nhỏ rất ít nói, dường như vô hình trong mắt tất cả bọn họ. Ta ghen tị cách ngươi có thể tùy hứng làm điều mình thích mà không sợ bị trách móc ngược lại còn được bọn họ khen được bọn họ yêu quý hơn. Ta từng nghĩ liệu nếu ta cũng có thể tùy hứng thì liệu có ai có thể chú ý ta không? Nhưng cuối cùng ta vẫn không có can đảm đó. –Cố Hân Tuyền vẫn còn nhớ ngày còn bé, trong khi bản thân luôn luôn phải ở trong tẩm cung của mình, chơi 1 mình thì Cố Như Nguyệt lại được tự do ra vào hoàng cung, được đám hoàng tử công chúa khác vây quanh nịnh nọt chơi đùa rất vui vẻ, hay vào những buổi yến tiệc lớn, nàng chỉ có thể ngồi ở 1 góc nào đó, nhưng Cố Như Nguyệt thì ngược lại, không chỉ có hoàng hậu yêu mến mà ngay cả phụ hoàng của nàng đều cưng chiều để nàng ngồi bên cạnh cùng đón yến tiệc. Cố Hân Tuyền không biết bao lần có thể ao ước được chút sự sủng ái như vậy và không biết bao nhiêu lần nàng thật sự rất ghen tị với những gì Cố Như Nguyệt có được.

-Ta... –Cố Như Nguyệt ngạc nhiên khi Cố Hân Tuyền nói những điều này, nàng trước giờ chưa từng nghĩ sẽ như vậy.

-Ta vẫn chưa nói hết. Thật ra còn có điều này nữa, thực ra gần đây ta còn rất đố kị, rất không cam tâm, vì lý do gì ngươi đều được nhận mọi người yêu thương, kể cả tình yêu của Tử Lăng.

-Ý của công chúa là gì?

-Quận chúa thật buồn cười, ngươi hẳn phải rõ ràng thân phận của nàng ấy chứ. –Cố Hân Tuyền cười như không cười nói.

-Ngươi đã biết! –Cố Như Nguyệt như đã hiểu, nàng bật dậy theo phản xạ, lúc này đây không biết lý do vì sao, nhưng nàng rất sợ Cố Hân Tuyền.

-Quận chúa không cần phải hốt hoảng, ta chỉ tình cờ biết được thân phận của Tử Lăng khi gặp nàng ấy ở Đại chiếu tự ngày đó thôi, nhưng thật không ngờ khi trở lại kinh thành lại có thể gặp nàng ấy trong 1 thân phận rất đặc biệt như vậy. Quận chúa có biết lúc đó trong đầu ta đã nghĩ như thế nào không, ta muốn cướp Tử Lăng từ tay của ngươi, ta muốn Tử Lăng yêu ta và ta cũng muốn ngươi giống ta, bị người mình yêu thương nhất làm tổn thương.

-Hừ như ý công chúa muốn. –Cố Như Nguyệt lạnh lùng đáp.


-Hahaha đúng vậy, ta đã hoàn thành được tâm nguyện khiến ngươi phải chịu dày vò đau khổ khi bị người thân nhất lừa dối. Nhưng ta lại không thể khiến người ta yêu nhất yêu ta. Ta thực sự rất ghét ngươi Cố Như Nguyệt, dù ta có cố gắng làm gì thì người nàng ấy yêu lại vẫn là ngươi, ngay cả khi đang trong thập tử nhất sinh hay trong giấc mơ thì nàng ấy vẫn chỉ gọi tên mỗi mình ngươi mà không phải là ta. Ta thực sự mãi mãi không thể vượt qua được ngươi. –Cố Hân Tuyền nếu không phải tình cờ ở Đại Chiếu Tự chăm sóc Tô Tử Lăng lúc đang bị thương thì có lẽ bí mật động trời này thật sự không đến tay nàng. Nàng cũng từng đã có 1 khoảng thời gian chịu cú sốc lớn như vậy. Và có lẽ bởi đôi khi sự ích kỷ của chính nàng nên khi nhìn Cố Như Nguyệt cũng phải chịu cú sốc tương tự nên trong lòng liền có chút vui sướng. Cố Hân Tuyền thực sự rất yêu Tô Tử Lăng, đôi khi có những thời điểm nàng thực sự muốn lấy bí mật đó để uy hiếp Tô Tử Lăng phải yêu nàng, nhưng thật sự rất may mắn nàng đã không có làm vậy.

-Nàng ấy nếu yêu ta thì đã không lừa dối ta lâu đến vậy. –Chỉ cần nghĩ đến ngày định mệnh đó, Cố Như Nguyệt liền rất khó chịu, nàng thực sự không muốn tiếp nhận sự thật đó, nếu chỉ là 1 ác mộng thì tốt bao nhiêu.

-Vậy ngươi đã bao giờ nghĩ rằng nàng ấy có bao nhiêu áp lực không, ngươi nghĩ nếu nàng ấy nói sự thật cho ngươi biết thì ngươi thực sự chấp nhận sao.

-Có lẽ là không. –Cố Như Nguyệt nói.

-Vậy còn bây giờ thì sao? Khi ngươi đã rõ ràng thân phận của nàng ấy ngươi còn yêu nàng ấy không? –Cố Hân Tuyền vẫn hỏi.

-Ta..ta cũng không rõ nữa, ta không dám nghĩ đến. Vậy còn công chúa, ngươi... yêu nàng sao?

-Đúng vậy, ta thực yêu nàng ấy. –Được Cố Như Nguyệt hỏi lại, Cố Hân Tuyền lại chẳng do dự mà đáp.

-Tại sao? Ngươi vốn biết nàng ấy đều giống chúng ta mà, điều đó vốn là trái luân thường đạo lý. –Cố Như Nguyệt 1 bộ không thể tin được, nếu là tình yêu của nam nữ nàng có thể hiểu, nhưng đây lại không phải, nàng thật sự không rõ, nữ và nữ có thể sao.

-Đúng vậy, ta đã từng quỳ trước phật tổ hỏi lý do tại sao ta lại có cảm xúc với 1 người cũng có thân phận giống ta, ta cũng đã từng tự đi tìm câu trả lời. Hóa ra chẳng có đáp án nào, ta thích Tử Lăng không phải vì nàng ấy là nữ nhân, hay bởi vì nàng ấy từng cứu ta, đơn giản là bởi tất cả đều là nàng ấy, chỉ cần là nàng ấy thì trái tim ta liền rung động, chỉ cần có thể có cơ hội được ở bên nàng ấy thì ta cũng đã rất vui. –Có lẽ bởi không thể có được thứ tình cảm đó nên con người có sự tiếc nuối, những lời của Cố Hân Tuyền có thể coi như là sự tiếc nuối nhất đi. Tiếc nuối khi chỉ có thể được cảm nhận được 1 chút loại tình cảm này, tiếc nuối khi từ bây giờ có lẽ sẽ không thể gặp được người làm cho nàng phải rung động được nữa.
3


Cố Như Nguyệt im lặng, nàng bỗng nghĩ đến Tô Tử Lăng, nàng rốt cuộc đã từng yêu Tô Tử Lăng vì điều gì. Vì nghĩ nàng là Tô Mặc Sinh, vì nghĩ nàng là nam nhân hay vì lý do nào khác. Cố Như Nguyệt thực sự không thể nghĩ ra.

-Thật ra có thể thích được 1 người là điều rất khó, và có thể ở bên nhau lại càng khó hơn, ta mong quận chúa hay suy nghĩ thật kỹ càng, ngươi sẽ phải hối hận nếu vuột mất tình cảm đó. –Cố Hân Tuyền tiếp tục nói.

-Không nghĩ công chúa nói chuyện với ta là bởi vì nàng. –Cố Như Nguyệt mỉm cười đáp lại.

-Đúng vậy, nhưng đây là tất cả điều ta có thể làm được cho nàng ấy. Những gì cần nói cũng đã nói xong rồi. –Lời cần nói đều đã nói, khúc mắc cần giải tỏa cũng đều đã giải tỏa. Cố Hân Tuyền liền đứng dậy.

-Công chúa đợi đã.

-Sao vậy? –Cố Hân Tuyền quay lại nhìn.

-Cảm ơn ngươi đã nói với ta, ta tin trong tương lai ngươi cũng sẽ tìm được 1 lang quân như ý, toàn tâm toàn ý yêu ngươi.

Cố Hân Tuyền chỉ mỉm cười gật đầu, nàng rời khỏi phòng để Cố Như Nguyệt 1 mình ngồi trong phòng.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi