HỒNG TRẦN ÁI TÌNH

-Phụng thiên thừa vận! Hoàng đế chiếu viết! Tô Mặc Sinh vì cứu giá mà hy sinh anh dũng. Nay trẫm truy phong Tô Mặc Sinh làm Nam Thịnh quốc công cho phép được an táng tại quê nhà ở Giang Nam. Còn nhị công tử Tô Tử Lăng ba tháng sau sẽ cử hành hôn lễ với Thập tam công chúa. Khâm thử!
-Tạ ơn bệ hạ! -Tô Hoàn mặc đồ tang quỳ dưới đất lĩnh chiếu từ tay tiểu thái giám. Khuôn mặt tiều tụy.
-Xin Tô thừa tướng và phu nhân hãy bớt đau buồn, người đã đi rồi sau này vẫn còn có nhị công tử phụng dưỡng. Vẫn nên nén đau thương. -Tiểu thái giám nhìn xung quanh ai nấy đều một bộ dạng tang thương, trong lòng cũng phen thở dài, cố gắng nói vài câu an ủi.
-Đa tạ công công! -Tô Hoàn lấy góc áo chấm chấm nước mắt.
-Vậy nô gia xin cáo từ để về báo cáo cho thánh thượng.
-Công công đi thong thả, ta đang có tang không tiện tiễn khách.
...
Ngày hôm sau--
Dòng người đứng dẹp hai bên đường nhìn đoàn người mặc đồ trắng đang tiến ra ngoài thành.
-Hazz, kẻ đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh. Ông trời thật không có mắt, Tô thừa tướng là lương thần của bách tính mà Tô đại công tử không ngại tính mạng liều mình vào điện cứu giá cuối cùng lại phải hy sinh. -Một quần chúng đứng bên kêu thán.
-Đúng là mệnh khổ, cha mẹ mất con, vợ mất chồng. Ngươi nhìn kìa, đó chẳng phải đệ nhất mỹ nhân kinh thành quận chúa Như Nguyệt sao? Phu quân nằm hôn mê mấy tháng trời lại cuối cùng vẫn phải đi, nhìn khuôn mặt tiều tụy của nàng ta chắc chắn phải rất đau khổ! -Một quần chúng khác liền nhảy vào nói.
-Chúng ta đừng có bình luận về người mất nữa. Tô đại công tử là người có công cứu vua, cứu nước, nếu không phải có ngài ấy thì bây giờ chúng ta vẫn đang còn bị người tác đa bóc lột, cửa mất nhà tan. Đại ân đại đức này sợ là chúng ta mãi không đền nổi, chúng ta nên phải quỳ xuống tạ ân Tô đại công tử, tiễn ân nhân một đoạn đường mới phải! -Quần chúng khác chen vào giữa nói.

-Ngươi nói phải! Chúng ta quỳ xuống cảm tạ ân nhân cứu mạng mới phải.
Mấy quần chúng nghe xong cảm thấy rất có lý liền một người rồi hai người, ba, bốn, năm...Mỗi lần đoàn người đưa tang bước đến thì những dân chúng đứng hai bên đều quỳ xuống, tất cả đoàn đưa tang ban đầu có chút hơi hoảng hốt nhưng sau cùng vẫn tiếp tục di chuyển cho đến khi đi ra khỏi kinh thành.
Đoàn đưa tang di chuyển cách kinh thành cũng khá xa. Lúc này, Tô Hoàn ra hiệu cho mọi người dừng lại.
-Chỗ này cũng coi như cách thành khá xa rồi. Hai người các ngươi mau thay đồ đi! -Tô Hoàn sai người đưa túi đồ cho Cố Như Nguyệt và một tiểu nha hoàn bên cạnh.
Cố Như Nguyệt cùng tiểu nha hoàn kia đi thay y phục bình thường xong trở lại.
-Ngươi sao lại tháo da mặt rồi! Lỡ có người nhận ra thì làm sao? -Mộ Dung Mẫn nhìn nữ tử hồng y bên cạnh Cố Như Nguyệt mà oán trách.
-Hì hì mẫu thân. Cái da mặt này thật sự rất khó chịu, mặt của ta ngứa mãi không thôi à. -Tô Tử Lăng ôm cánh tay Mộ Dung Mẫn làm nũng.
-Ngươi đấy! Có chút chuyện nhỏ này mà không chịu nổi! Lỡ có ai nhận ra thì làm sao bây giờ.
-Hì mẫu thân yên tâm, sẽ không có ai tin Tô Mặc Sinh sẽ sống lại hơn nữa còn biến thành nữ tử đâu! -Tô Tử Lăng cười nói, nàng lại nhìn sang phía Cố Như Nguyệt với ánh mắt trừu mến.
Thật chẳng thể ngờ, kỳ tích lại lần nữa xuất hiện, Tô Tử Lăng hôn mê mấy tháng trời lại có thể tỉnh dậy. Tuy vậy, vì không muốn thân phận giả Tô Mặc Sinh bị bại lộ và bởi muốn có được sự tự do thật sự, Tô Tử Lăng cùng cả nhà liền lập kế hoạch để thân phận Tô Mặc Sinh này của nàng chết đi. Bản thân Tô Mặc Sinh thật thì lấy thân phận của Tô Tử Lăng để tiếp tục sống.
-Như Nguyệt! Nàng có giận khi ta làm vậy không? -Tô Tử Lăng đi lại gần Cố Như Nguyệt nắm lấy bàn tay của đối phương nói. Khi ra kế hoạch này, nàng có chút áy náy khi nghĩ đến Cố Như Nguyệt.

Cố Như Nguyệt nhìn Tô Tử Lăng đang tự oán trách bản thân mình liền chủ động ôm lấy đối phương.
-Đồ ngốc! Chỉ cần nàng không rời khỏi ta thì dù là chuyện gì thì ta đều đồng ý hết! Kể cả không còn làm quận chúa thì có gì mà nghĩ.
-Vậy sau này chúng ta sẽ mãi không rời xa. -Tô Tử Lăng ôm Cố Như Nguyệt trong hạnh phúc.
-Khụ, được rồi, hai đứa các ngươi cứ bắn cẩu lương tung toé vậy, hai lão nhân gia chúng ta sắp no chết mất. Cũng không còn sớm nữa, các ngươi đi nhanh chân lên. -Tô Hoàn nhìn cặp đôi trước mặt đang bắn cẩu lương khắp nơi thật sự không chịu nổi mà lên tiếng thúc giục.
Tô Tử Lăng gãi đầu cười trừ, còn Cố Như Nguyệt khỏi cần nói, khuôn mặt của nàng vì xấu hổ mà ửng đỏ lên.
-Phụ thân, Mẫu thân! Nữ nhi sau này không có bên cạnh các người phụng bồi, hai người phải giữ gìn sức khoẻ. -Tô Tử Lăng quỳ xuống hướng phu thê Tô Hoàn lạy ba lạy.
-Đứa nhỏ này lại nói! Ngươi không cần phải lo cho chúng ta, chỉ cần các ngươi mạnh khoẻ, thường xuyên viết thư với có thời gian về thăm chúng ta là được. -Mộ Dung Mẫn nâng Tô Tử Lăng lên. Có lẽ sau này không thể thường xuyên nhìn thấy nữ nhi của mình trong lòng của nàng vẫn có chút chua xót, nhưng chỉ cần nữ nhi hạnh phúc thì nàng đều ủng hộ.
-Các ngươi cũng đừng đi lâu quá, ít nhất 1 hay 2 tháng cũng nên về thăm chúng ta 1 lần. -Tô Hoàn đứng bên cạnh cũng không nhịn được mà ch ảy nước mắt. Hắn cũng không nỡ xa nữ nhi của hắn.
-Ân chúng ta đã biết! -Tô Tử Lăng gật đầu đồng ý.
-Tam đệ đợi chúng ta!
Mọi người trong đoàn giật mình đều quay đầu lại. Nhìn thấy một nam tử cùng cỗ xe ngựa chạy lại gần đoàn xe mới dừng lại. Nam tử đánh xe bước xuống đầu tiên sau đó là một đôi phu thê nữa bước xuống.

-Bái kiến Vương gia, vương phi, đại hoàng tử! - Mọi người đều nhận ra thân phận của ba người trước mặt liền nhanh chóng hành lễ.
-Bình thân cả đi! -Cố Kì Minh phất tay miễn lễ, hắn đỡ Dương Vân Hi đi gần đến chỗ Cố Như Nguyệt.
-Mẫu phi, phụ vương! Nữ nhi bất hiếu không thể thường xuyên phụng dưỡng hai người, hai người sau này phải tự chú ý bảo vệ thân thể! - Cố Như Nguyệt vừa trông thấy cha mẹ của mình liền xúc động quỳ xuống, nàng sợ có lẽ sau này không thể thường xuyên gặp bọn họ, trong lòng cũng có chút không nỡ.
-Hài nhi ngốc này, sau này có thời gian trở về thăm nhà là được. Chỉ cần ngươi được hạnh phúc thì chúng ta cũng vui lây. -Dương Vân Hi xoa đầu Cố Như Nguyệt, nàng cũng không nỡ để nữ nhi rời đi, nhưng hạnh phúc của nữ nhi vẫn đặt lên hàng đầu.
-Hazz, Nguyệt nhi, ngươi thực sự muốn ở bên cùng Tô... -Cố Kì Minh nhìn Tô Tử Lăng sau lại muốn cùng Cố Như Nguyệt hỏi lại lần nữa.
-Phụ vương! Nữ nhi bất hiếu! Hy vọng phụ thân chấp nhận nàng! Vì đời này kiếp này nữ nhi chỉ có một phu quân là Tử Lăng thôi. Dù nàng ấy có thế nào thì ta cũng chấp nhận! -Cố Như Nguyệt biết Cố Kì Mình định nói gì, nhưng lòng nàng đã quyết, đời này kiếp này chỉ muốn cùng Tô Tử Lăng ở bên nhau.
-Nhạc phụ đại nhân! Ta cả đời cả kiếp này cũng chỉ muốn cùng Nguyệt nhi bên nhau. -Tô Tử Lăng vội vàng đi lên hướng Cố Kì Minh Dương Vân Hi quỳ xuống nói.
-Được rồi! Các ngươi đừng quỳ nữa! Ta cũng không nhẫn tâm đ ến mức chia uyên rẽ thúy đâu. Nhưng Tô Tử Lăng ngươi phải hứa, nếu dám làm nữ nhi của ta chịu thiệt thòi thì ta không có tha cho ngươi đâu! -Cố Kì Minh tuy chưa thật sự chấp nhận chuyện này nhưng hắn cũng vì nữ nhi của hắn mà mở một mắt nhắm một mắt cho qua.
-Nhạc phụ đại nhân yên tâm, ta có thể thề sau này nếu dám làm Nguyệt nhi tổn thương thì sẽ liền bị thiên lôi đánh không toàn thây! -Tô Tử Lăng giơ 3 ngón tay lên trời kiên định mà thề.
-Được rồi! Coi như ta tạm tin ngươi! -Cố Kì Minh nhìn vậy cũng phất tay cho qua.
-Tam đệ...à không, bây giờ có lẽ ta nên gọi là tam muội mới phải! -Cố Minh Diễn lúc này mới lên tiếng. Tuy biết Tô Tử Lăng là nữ giả nam nhưng nhìn đối phương lúc này hắn có phần kinh ngạc. Thật sự đối phương quá mức xinh đẹp, hắn thật sự không biết nên diễn tả sao cho phù hợp.
-Tam ca không có trách ta giấu các ngươi về thân phận sao?
Cố Minh Diễn lắc đầu cười nói.

-Ngươi giấu chuyện nữ giả nam cũng là chỉ vì hoàn cảnh, còn chúng ta đã là huynh đệ vào sinh ra tử, thì ta có gì phải trách hay không trách. Chỉ mong sau này ngươi nếu có thời gian đến biên cảnh dạo chơi, chúng ta lại cùng đàm luận võ công.
-Nhất định rồi! -Tô Tử Lăng ôm quyền làm lời hứa.
-Đã không còn sớm, chúng ta phải lên đường thôi! -Tô Hoàn cắt ngang câu chuyện.
-Mọi người sau này phải bảo trọng, chúng ta sau này còn gặp lại.
Tô Tử Lăng nâng Cố Như Nguyệt lên lưng ngựa, sau đó cũng leo lên ngồi sau lưng của đối phương, nàng nói chào từ biệt tất cả rồi thúc ngựa rời đi.
-Bảo trọng! -Mọi người đều đồng thanh nói.
Dưới ánh chiều tà, bóng hai người dần dần bị ánh chiều nuốt chửng.
-Nguyệt nhi! Nàng muốn đi đâu du ngoạn? -Tô Tử Lăng nhìn người mà bản thân yêu bao lâu nay đang dựa trong lòng mình, khuôn mặt lẫn trong lòng đều là hạnh phúc.
-Ân, đi đâu cũng được a! Chỉ cần nơi đó có nàng ta đều thích! - Cố Như Nguyệt hạ một nụ hôn nhẹ lên má của Tô Tử Lăng vui vẻ nói.
-Nguyệt nhi! Ta yêu nàng!
-Lăng! Ta cũng yêu nàng! Chúng ta mãi mãi đều không rời xa được không?
-Kiếp này lẫn kiếp sau chúng ta cũng sẽ không bao giờ chia xa!
Hết---


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi