HỢP CỬU BẤT PHÂN

Đến cùng chuyện của Du Khinh Chu thì vẫn là chuyện lớn, Giản Yên trở về nhà vừa hay Du Khinh Chu chính thức lên tiếng thanh minh. Trên ảnh chụp đúng là bản thân hắn, mà người ở bên cạnh kia, cũng đúng là bạn gái của hắn, hai người đã yêu nhau được ba năm.

Bài viết thanh minh này khiến cộng đồng mạng và fans vốn đang nằm trong chảo dầu lập tức sôi trào lên. Vốn dĩ fans còn đang ôm ảo tưởng, cho rằng chắc chắn chỉ là đồng nghiệp, cùng lắm thì cũng chỉ là mới vừa yêu đương thôi, thế nhưng ai ngờ hai người lại bí mật giao du được những ba năm! Vậy trước kia hắn đắp nặn hình tượng một diễn viên không có scandal để làm cái quỷ gì? Trong lúc nhất thời Du Khinh Chu từ nổi tiếng khắp nơi đến bị mắng khắp nơi.

Không chỉ có fans hắn không chấp nhận, mà ngay cả cộng đồng mạng cũng không chấp nhận: Anh nói anh yêu đương thì cứ yêu đương, thế nhưng anh không thể vừa giả vờ giữ mình trong sạch, vừa lén lút yêu đương kia chứ? Chỉ là cũng may cộng đồng mạng nổi giận thì nổi giận đó, nhưng vẫn còn lý trí, có không ít người nói: Du Khinh Chu yêu đương hay không yêu đương cũng không có ảnh hướng gì quá lớn đối với sự nghiệp đóng phim của anh ta. Anh ta giữ mình trong sạch cũng không hề đụng chạm tới tiền của người nào, càng không có đá chén cơm người khác. Người ta dựa vào thực lực giành được giải thưởng, thực sự không cần thiết truy cứu quá đáng việc riêng tư của một người. Hơn nữa thân phận anh ta như vậy, vì bảo vệ bạn gái không bị quấy rối, có thể thông cảm được.

Đương nhiên một số bộ phận cộng đồng mạng này lập tức bị nói thành thuỷ quân, fans vẫn luôn mắng chửi rằng: Bọn họ thật sự không chấp nhận được một người ngày hôm qua vẫn còn độc thân, là đối tượng mà người người muốn gả, ngày hôm nay lập tức tuyên bố bản thân đã thoát cô đơn được ba năm. Kích thích lớn như vậy, khiến tất cả các ngõ ngách trên mạng đều tràn ngập tên Du Khinh Chu.

Giản Yên chưa từng quan tâm đến hướng đi scandal của một người nghệ sĩ như vậy, nàng đơn giản ăn cơm trưa xong lập tức ôm điện thoại ngồi ở trên sô pha. Mỗi khi nhìn thấy những từ ngữ mà fans dùng để mắng chửi thì ánh mắt của nàng lại hơi trầm xuống, đặc biệt hơn nữa là những fans này còn thiên vị Du Khinh Chu, đem toàn bộ đổ lỗi lên người bạn gái mà hắn chưa công bố, ngôn ngữ ô uế không ngừng chạy xuống. Giản Yên ngồi ở trên thảm trải sàn, nhìn màn hình điện thoại lúc nào cũng nhảy về bình luận mới, vẻ mặt nàng dần dần phứt tạp.

Kỷ Vân Hân trở về nhà thì nhìn thấy dáng vẻ này của Giản Yên, trước mặt Giản Yên có đặt một bát mì ăn liền, chỉ mới ăn được gần một nửa, đoán rằng chắc đã ăn được một khoảng thời gian dài rồi, cho nên dầu đã đóng một lớp ở bên trên. Giản Yên dựa lưng ở một bên sô pha, cầm điện thoại di động trên tay, khuôn mặt căng thẳng, đôi lúc lại mím môi, Kỷ Vân Hân gọi: "Yên Yên."

Giản Yên nghe thấy có người gọi mình quay đầu, nhìn thấy Kỷ Vân Hân cầm túi công văn đứng ở huyền quan, nàng đặt điện thoại xuống hỏi: "Trở về rồi à."

Nói xong Giản Yên đứng dậy: "Chị ăn gì chưa?"

Kỷ Vân Hân nói: "Vẫn chưa."

Tay Giản Yên đang dọn dẹp bát đũa ở trước mặt hơi ngừng lại, quay đầu vờ như không có gì xảy ra nói: "Em đi nấu cơm cho chị."

"Để chị tự mình làm." Kỷ Vân Hân thả túi công văn xuống, cởi áo khoác xuống, đi tới bên cạnh Giản Yên, cầm lấy bát mì từ trên tay Giản Yên, xoay người đi vào trong nhà bếp. Giản Yên bước đi ở sau lưng Kỷ Vân Hân, khi nãy ngồi xổm hơi lâu, bây giờ nàng có chút tê chân, bước đi không dễ chịu. Kỷ Vân Hân đổ đi bát mì chưa ăn xong, mở cửa tủ lạnh lấy ra một ít nguyên liệu tươi mới từ bên trong. Giản Yên nhìn thấy Kỷ Vân Hân vén tay áo lên, đeo tạp dề, động tác rất thành thạo, nàng nhẹ giọng nói: "Xin lỗi chị."

Cơ thể Kỷ Vân Hân không nhúc nhích, nàng nghe thấy Giản Yên tiếp tục nhỏ giọng nói: "Xin lỗi, buổi sáng ở tại đoàn phim, em không đi cùng với chị."

Vốn dĩ Kỷ Vân Hân cũng không hiểu rõ là tại sao tâm trạng của Giản Yên lại thay đổi như vậy, đợi đến khi Trương Tố Nhân nói rõ với nàng chuyện của Du Khinh Chu thì sau đó nàng mới có liên tưởng đến. Là Giản Yên nghĩ nhiều quá rồi, vốn dĩ Giản Yên đang nằm trong gian đoạn mang thai, dễ dàng suy nghĩ lung tung, thời gian xuất hiện chuyện này lại trùng hợp phi diệu như vậy. Hơn nữa lúc trước Đỗ Nhạn còn kêu hai người nhanh chóng phục hôn, Giản Yên chỉ là có chút không tránh khỏi bị áp lực mà thôi. Mà bản thân nàng sau khi nghĩ thông suốt cũng không còn khó chịu như vậy nữa, miễn là đã phát hiện ra vấn đề, thì tất cả mọi chuyện đều rất dễ dàng.

Chỉ là nàng vẫn không có lên tiếng nói chuyện.

Giản Yên đi tới bên cạnh nàng, thấy Kỷ Vân Hân không nói lời nào nghiêng đầu nói: "Chị giận sao?"

Kỷ Vân Hân vẫn tiếp tục rửa chén, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Chị nên tức giận sao?"

Nên chứ.

Giản Yên nghĩ đến Kỷ Vân Hân đang làm việc nhàn hạ thì không làm còn chạy đến đoàn phim, chỉ vì có thể nhìn thấy khuôn mặt nàng, cùng chào hỏi với nàng, nhưng mà nàng lại đối xử lạnh nhạt với Kỷ Vân Hân. Không phải chuyện này giống như là chuyện lúc trước nàng đứng chờ Kỷ Vân Hân ở ngoài, cuối cùng lại bị Kỷ Vân Hân đuổi về chung cư hay sao?

Bản thân nhiệt tình như vậy, lại bị lạnh nhạt nhấn chìm, là chuyện gặp người thường thì họ sẽ tức giận.

Nhưng mà nàng thật sự sợ hãi, tình huống của nàng còn phức tạp hơn nhiều so với Du Khinh Chu. Nàng ẩn kết hôn ba năm, nếu lộ ra ngoài sẽ là chưa kết hôn mà đã mang thai, bây giờ nàng thực sự chưa chuẩn bị tinh thần sẵn sàng bị truyền thông phát hiện, vì vậy lúc đấy mới dùng loại thái độ đó.

Chắc chắn Kỷ Vân Hân rất khó chịu đúng không?

Khó chịu giống như lúc trước nàng bị đuổi về vậy.

Giản Yên nghĩ tới đây thôi trái tim đã đau đớn, nàng ôm Kỷ Vân Hân từ phía sau, cằm chống lên trên bả vai, giọng nói kiềm nén hơi thấp, ngữ khí có chút thay đổi: "Vân Hân, xin lỗi."

Nàng lặp lại những câu như vậy, Kỷ Vân Hân nghe thấy cũng đau lòng, sau lưng rất ấm áp, trên vai có người dựa vào. Kỷ Vân Hân quay đầu, gò má lướt qua chóp mũi của Giản Yên, nàng nói: "Không sao."

"Chị không có để ở trong lòng." Kỷ Vân Hân rửa bát sạch sẽ rồi lau khô tay đi, quay đầu mặt đối mặt với Giản Yên nói: "Chị không nghĩ tới em sẽ bị khó xử như vậy, là chị cân nhắc không chu đáo."

Bị Kỷ Vân Hân nói ra như thế, Giản Yên cắn môi, giống như nàng đang lấy dũng khí nói: "Không phải là vấn đề của chị, là vấn đề của em. Vân Hân, em hi vọng chị không cần đi đến đoàn phim, có được không?"

Tay Kỷ Vân Hân muốn ôm Giản Yên vẫn còn rơi vào giữa không trung. Giản Yên đứng trước mặt khóe mắt đã ửng đỏ, đáy mắt trong trẻo, nàng suy nghĩ vài giây mở miệng: "Nói sau đi."

"Yên Yên, bây giờ tâm trạng của em rất bất ổn, không nên dễ dàng đưa ra kết luận, có chuyện gì, sau này lại tán gẫu." Kỷ Vân Hân nói xong ôm Giản Yên tới phòng khách: "Ngồi chờ chị, chị đi làm cơm."

Phòng bếp rất nhanh truyền đến tiếng bật bếp lửa "ù ù", Kỷ Vân Hân chống hai tay lên trên bồn rửa bát, cúi đầu, một lát sau nàng mới quay đầu bắt đầu xào rau.

Chỉ có đơn giản hai món chính một món canh, làm theo khẩu vị Giản Yên đã từng ăn, trông rất thanh đạm. Kỷ Vân Hân biết rõ bây giờ Giản Yên không đói bụng nên chỉ bới cho nàng khoảng chừng nửa chén cơm, còn múc thêm một chén canh. Giản Yên ngồi ở trên ghế nhìn người trước mặt bận rộn chuẩn bị, ánh mắt nàng lại sâu thăm thẳm.

Sau khi ngồi xuống Kỷ Vân Hân nhận được điện thoại từ công ty, cất điện thoại cẩn thận đi sau đó nàng mới đi về hướng bàn ăn.

"Buổi chiều chị có việc gì sao?" Giản Yên uống một ngụm canh hỏi nàng, Kỷ Vân Hân gật đầu: "Có chút việc gấp, nếu buổi chiều em ở trong nhà buồn tẻ thì chị đưa em về ông nội bên kia?"

"Không cần đâu." Từ hôm buổi tối bọn họ rời khỏi Kỷ gia thì Kỷ Tùng Lâm và Đỗ Nhạn đều chưa hề liên lạc với bọn họ, lại nói bây giờ Giản Yên rơi vào tình hình này nàng cũng không muốn trở về, Kỷ Vân Hân gật đầu: "Vậy cũng được, chị xử lý xong sẽ trở về."

Giản Yên nhìn về phía nàng gật đầu cười cười: "Ừm."

Sau buổi cơm trưa Giản Yên đi rửa mặt bước vào phòng chuẩn bị ngủ trưa, Kỷ Vân Hân cũng thay sang một bộ quần áo khác. Nàng bước ra từ phòng vệ sinh, nhìn thấy Giản Yên nằm trong chăn nhìn mình chằm chằn, dáng vẻ ngoan ngoãn lại đáng yêu, chỉ là khóe mắt vẫn còn ửng đỏ, nốt ruồi ở khóe mắt cũng nhiễm phải nét đỏ ửng. Nàng đau lòng đi tới, ngồi xổm ở bên giường, nhỏ giọng nói: "Yên Yên."

Mắt Giản Yên nhìn thẳng cùng với nàng, trong mắt hai người đều là bóng người phản chiếu nho nhỏ của nhau, Kỷ Vân Hân nói: "Em tin chị sao?"

Hả, có ý gì? Giản Yên cau mày.

Kỷ Vân Hân không có giải thích thêm, nàng chỉ đứng dậy hôn lên trên trán Giản Yên một cái, nói rằng: "Tin chị thì đi ngủ đi."

"Không ngủ được thì chị sẽ kể chuyện xưa cho em nghe."

Giản Yên bị chọc cười lên, tuy rằng mi mắt vẫn còn ướt át, nhưng ý cười trong mắt rất rõ ràng, Giản Yên nói: "Kỷ Vân Hân, chị được lắm."

Nhìn thấy Giản Yên rốt cục cũng nở nụ cười Kỷ Vân Hân mới yên tâm, nàng lại đùa thêm hai câu. Giản Yên nhìn dáng vẻ nàng vô lại không nhịn được thúc giục: "Mau đi làm đi."

Kỷ Vân Hân ôn nhu xoa xoa đỉnh đầu của Giản Yên.

Sau khi rời khỏi nhà nàng lập tức đi thẳng đến công ty, nửa đường đứng chờ đèn xanh đèn đỏ thì nàng có gọi điện thoại cho Tô Tử Kỳ, hẹn Tô Tử Kỳ gặp mặt ở công ty. Tô Tử Kỳ nhận được điện thoại của nàng còn có chút không hiểu tại sao, chỉ là không có hỏi nhiều, đơn giản nhìn Chu Tranh và Vu Duyệt nói: "Tôi đi trước."

Bữa trưa Chu Tranh miễn cưỡng muốn Tô Tử Kỳ ở lại cùng nhau đi ăn cơm trưa, Vu Duyệt trước sau cũng không biểu hiện gì. Chỉ là vào lúc Tô Tử Kỳ muốn đưa nàng trở về thì nàng nói cùng nhau đi ăn đi, Tô Tử Kỳ không từ chối được hai người, cho nên cũng đi cùng. Lúc này nhận được điện thoại của Kỷ Vân Hân, Tô Tử Kỳ đứng lên nói: "Tôi đi trả tiền."

Vu Duyệt hỏi: "Chút nữa muốn đi đâu?"

Tô Tử Kỳ quay đầu nhìn nàng vài giây, trả lời: "Đến công ty."

"Vừa hay, bên công ty mới gọi điện thoại cho em nói đã tìm một người quản lý cho em, chị chở em một đoạn đường đi." Ngữ khí Vu Duyệt tự nhiên lại thoải mái, Tô Tử Kỳ có biết đến chuyện này, nàng còn biết quản lý công ty phân phối cho Vu Duyệt chính là ai. Mấy người khác ở trong hội quản lý hoàn toàn hâm mộ người kia điên cuồng, mà đồng nghiệp được công ty phân phối kia còn ở trong hội quái gở nói nàng không biết quý trọng, bây giờ Vu Duyệt ở dưới tay họ nhất định sẽ toả sáng. Không chỉ có như vậy, người kia còn khoe kế hoạch kế tiếp mà họ vạch ra cho Vu Duyệt ở trong hội, trong đó còn có một ít chương trình nổi tiếng nhưng cực kỳ kém chuyên được tổ chương trình đưa lên chỉ vì kiếm lưu lượng. Ngày đó nàng cố nhịn xuống cảm giác không thích, bây giờ bị nhắc đến, nàng gật đầu: "Được."

Sau khi hai người lên xe Vu Duyệt tựa ở trên ghế xe nghỉ ngơi, Tô Tử Kỳ thỉnh thoảng quay đầu nhìn, sắp tới công ty thì thật sự không nhịn được nữa hỏi: "Em cân nhắc kĩ chưa? Cứ như vậy ký với cô ấy sao?"

Vẻ mặt Vu Duyệt lại không quan tâm: "Tô tiểu thư có chủ ý nào tốt hơn?"

Môi Tô Tử Kỳ hé mở: "Người kia không tốt bao nhiêu."

Vì để có thể có được tài nguyên, mà có thể làm ra bất kỳ chuyện làm xiếc trò hề nào, tuy rằng hành vi này bị cấm ở Kinh Nghi, nhưng không phải ai ai cũng đều tuân theo. Huống hồ chi người kia làm việc cẩn thận, vì lẽ đó tất cả mọi người có nghe thấy chuyện này, thế nhưng không tìm được chứng cứ, đương nhiên không có cách nào tố cáo người kia lên. Vu Duyệt nói rằng: "Không tốt chỗ nào?"

Nàng vẫn là dáng vẻ không quan tâm khi nãy, Tô Tử Kỳ thở dài: "Duyệt Duyệt."

"Ngược lại cũng khác hơn so với em một mình, em thường chiến đấu một mình đủ rồi." Nàng nói xong dựa vào ghế, nhẹ giọng nói: "Em mệt rồi."

Dư quang của Tô Tử Kỳ nhìn thấy khuôn mặt mệt mỏi của Vu Duyệt, là do ngủ không ngon giấc, dưới mắt của nàng có vành mắt đen nhàn nhạt, tuy rằng bị lớp trang điểm che đi, nhưng vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng được, chưa kể ngày hôm nay ở trên xe hầu như nàng đều nhắm mắt ngủ. Dựa theo tính cách Vu Duyệt mà nói, trừ phi là vô cùng mệt mỏi, bằng không sẽ không như vậy. Nghĩ đến thời gian này hầu như nàng phải liên tục chạy chỗ, từ tổ chương trình đến đoàn phim, nói không chừng còn có mấy cái thông cáo khác còn chưa kết thúc. Mà bây giờ nàng không có quản lý và trợ lý, mọi việc đều phải tự thân làm, nghĩ đến cơ thể đơn bạc của Vu Duyệt phải chống đỡ nhiều chuyện như vậy, Tô Tử Kỳ chỉ cảm thấy buồn bực. Hai tay Tô Tử Kỳ nắm chặt lấy tay lái, lái xe đến gara của Kinh Nghi, quay đầu nhìn một lát. Vu Duyệt đang nhắm mắt ngủ nông, vẻ mặt bình tĩnh, nàng suy tư một chút cuối cùng quyết định không đánh thức Vu Duyệt dậy, chỉ kéo thảm lông đắp trên người Vu Duyệt cao hơn một chút, nhẹ nhàng phủ dưới cằm.

Bầu không khí ở nơi này yên lặng thanh thản, mà trên lầu lại rất bận rộn.

Kỷ Vân Hân đầu tư [Phản Quang] còn chưa bắt đầu quay phim thì đã phát sinh chuyện lớn như vậy, dựa theo lúc bình thường hoàn toàn có thể để cho Du Khinh Chu đền tiền hợp đồng rời đi, nhưng Kỷ Vân Hân lại không làm như thế. Nàng mở ra hai cuộc hội nghị liên tiếp sau đó vẫn duy trì ý kiến vốn có, vẫn không đổi bất kỳ người nào trong đoàn phim. Tất nhiên hội nghị tan rã trong không vui, nàng đứng ở bên cửa sổ, thư ký gõ cửa hô: "Kỷ tổng, Du tiên sinh đến rồi."

Kỷ Vân Hân quay đầu, Du Khinh Chu khí định thần nhàn đứng ở ngoài cửa.

"Ngồi đi." Nàng ra hiệu cũng nhìn thư ký nói: "Đem vào hai ly cà phê."

Tầm mắt của thư ký trước khi rời đi còn không quên tò mò nhìn về phía Du Khinh Chu, sau đó cúi đầu rời đi.

Ngoài cửa phòng mấy người thư ký đang nhỏ giọng thảo luận: "Du Khinh Chu đến rồi sao?"

"Đến rồi." Một nữ thư ký mặc âu phục màu đen nói: "Ở trong văn phòng Kỷ tổng."

"Là yêu thật sao?" Một thư ký khác nói: "Tôi vẫn còn không thể tin được."

"Cái này có cái gì mà không tin." Thư ký mặc âu phục nói thầm: "Người ta cũng bao lớn rồi, lại không phải là thần tượng hai mươi tuổi đầu mới ra mắt, có cái gì mà không chịu nhận, người ta không thể yêu đương kết hôn sinh con à?"

"Nói cũng vậy thôi."

Tô Tử Kỳ lên lầu tìm Kỷ Vân Hân thì nhìn thấy thư ký làm việc đang xì xào bàn tán. Nàng gõ cửa, lập tức có thư ký đứng lên, nhìn thấy là nàng sau đó hỏi: "Tô tiểu thư có hẹn với Kỷ tổng sao?"

Tô Tử Kỳ gật đầu: "Kỷ tổng gọi tôi tới đây."

Thư ký vội nói: "Xin ngài chờ một chút."

Nàng nói xong giẫm giày cao gót đi tới văn phòng Kỷ Vân Hân, gõ cửa đi vào, qua mấy phút sau nàng mới bước ra nhìn Tô Tử Kỳ nói: "Mời Tô tiểu thư vào."

Tô Tử Kỳ mỉm cười với nàng bước vào văn phòng, không nghĩ tới bên trong còn có thêm một người, là Du Khinh Chu bây giờ đang đứng ở nơi đầu sóng ngọn gió. Tô Tử Kỳ hơi run, Du Khinh Chu cùng mặt đối mặt với nàng, cười nhạt: "Tô tiểu thư."

Tô Tử Kỳ vội vã bắt tay với Du Khinh Chu.

Kỷ Vân Hân đứng lên từ trên ghế làm việc, nói rằng: "Tạm thời cứ như vậy đi, tôi cho thư ký đưa cậu xuống lầu."

Khuôn mặt Du Khinh Chu mỉm cười: "Làm phiền Kỷ tổng rồi."

Tô Tử Kỳ nhìn theo hình ảnh Du Khinh Chu rời đi nhíu nhíu mày, nhưng vẫn có chừng mực không có hỏi nhiều, những chuyện này cũng không ở trong phạm vi quản lý của nàng, vẫn nên ít hỏi đến thì hơn. Kỷ Vân Hân cho thư ký dọn dẹp hai ly cà phê lui ra ngoài đem vào hai tách trà, Tô Tử Kỳ sau khi ngồi xuống thì hỏi: "Kỷ tổng tìm tôi có việc gì sao?"

"Đúng là có chút việc, không tiện nói trong điện thoại, vì lẽ đó làm phiền Tô tiểu thư đến đây một chuyến." Kỷ Vân Hân nói: "Uống trà đi."

Tô Tử Kỳ bưng tách trà lên nhâm nhi một hớp, nước trà âm ấm, có chút đắng, sau khi uống vào lại lộ ra vị ngọt hậu vị, cực kì dễ chịu, nàng hỏi: "Là chuyện gì?"

Kỷ Vân Hân khoanh hai tay đặt ở trên đầu gối, ngữ khí thương lượng thốt lên: "Tình huống như vậy của Yên Yên cần phải kéo dài trong bao lâu?"

Tô Tử Kỳ không hiểu: "Cái gì?"

"Tình huống em ấy không thể công khai tình yêu." Kỷ Vân Hân hỏi rất trực tiếp, ánh mắt sáng quắc nhìn về phía Tô Tử Kỳ.

Trên mặt Tô Tử Kỳ có do dự, Kỷ Vân Hân là lão bản của Kinh Nghi, coi như cũng ở trong vòng được mấy năm, không phải không hiểu lợi hại trong đó, nàng hỏi: "Kỷ tổng muốn công khai?"

Cũng không phải là muốn công khai, nếu như Giản Yên muốn giấu, chắc chắn nàng sẽ tôn trọng ý nguyện của Giản Yên, nhưng bây giờ vấn đề không chỉ có mỗi tình cảm của hai người, mà còn về đứa con trong bụng. Sau này khi công khai, người chịu áp lực nhiều nhất chính là đứa nhỏ này, nàng biết ngày hôm nay Giản Yên không vui cũng là bởi vì điểm này. Trong khoảng thời gian đó hai người bọn họ đều có thể nhịn đắng nuốt cay chịu oan ức, như thế nào cũng đều có thể gánh chịu, nhưng việc liên quan đến con, thì phải thận trọng.

Tô Tử Kỳ nghe nàng giải thích xong chần chừ vài giây: "Kỷ tổng có biện pháp gì tốt sao?"

"Quả thật có một cách." Kỷ Vân Hân nói: "Chỉ là cần bên cô phối hợp."

Ánh mắt của Tô Tử Kỳ sáng mờ dần.

Nói chuyện xong xuôi, Kỷ Vân Hân còn phải mở một cuộc hội nghị nữa, đương nhiên Tô Tử Kỳ cũng sẽ không dừng chân ở lại đây lâu. Nàng đứng dậy tạm biệt với Kỷ Vân Hân, đi tới cửa lại xoay người nói: "Kỷ tổng, tôi có thể xin nhờ ngài một chuyện được hay không?"

Kỷ Vân Hân nhấc mắt, ánh mắt rơi ở trên người nàng: "Chuyện gì?"

Tô Tử Kỳ nói: "Đổi quản lý cho Vu Duyệt."

Kỷ Vân Hân nghe xong bình tĩnh nhìn Tô Tử Kỳ, trên mặt có suy tư, mấy giây sau nàng gật đầu: "Không thành vấn đề."

Lúc này Tô Tử Kỳ mới yên tâm rời đi.

Hội nghị buổi chiều còn lâu hơn so với Kỷ Vân Hân dự tính, nàng gọi điện thoại báo cho Giản Yên biết mình không trở về ăn cơm tối, sau đó lại bắt đầu tiến vào trạng thái tập trung làm việc. Khoảng thời gian này Kỷ Thủy Tuyền không có ở đây, công việc chồng chất rất nhiều, lúc trước bởi vì nàng bị thương nên cũng không có đến công ty, bây giờ những dự án có thể xử lý thì đều sẽ xử lý hết.

Chín giờ rưỡi tối, Giản Yên nhận được điện thoại từ Kỷ Vân Hân, nói cho nàng biết bản thân đã tan làm rồi, hỏi nàng có muốn mua về chút điểm tâm ngọt hay không. Giản Yên vẫn luôn khống chế lượng thức ăn ngọt vừa đủ, trả lời Kỷ Vân Hân rằng không muốn sau đó thoát khoải ứng dụng trò chuyện.

Một buổi chiều, chuyện liên quan đến Du Khinh Chu ở trên mạng đã bắt đầu xoay ngược đảo chiều. Lúc trước có không ít fans và cộng đồng mạng đều cảm thấy cách sống của hắn không tốt, một bên vừa giả vờ giữ mình một bên vừa nói chuyện yêu đương gây nên phẫn nộ. Đến tối lại càng có nhiều cộng đồng mạng trào phúng hơn, nhưng không ngờ được lại là trào phúng những thành phần kia: "Du lão sư nói chuyện yêu đương cần phải thông qua fans đồng ý sao?" "Du lão sư tự giữ mình trong sạch không scandal giả vờ độc thân không được sao?" "Du lão sư có nói chuyện yêu đương hay không anh ấy đều chưa từng vướn phải scandal, nói anh ấy giữ mình trong sạch có gì sai?" "Du lão sư không phải thần tượng, xin đừng sỉ nhục Du lão sư, anh ấy không cần lưu lượng!" "Fans chúng ta thích chính là thực lực của Du lão sư, không phải là thích bạch liên hoa thanh thuần, xin đừng nên nhầm lẫn!"

Du Khinh Chu không phải là nghệ sĩ trẻ nổi tiếng, bây giờ lại không phải là thần tượng của giới trẻ, theo lý thuyết fans bạn trai bạn gái của hắn sẽ không điên cuồng như vậy. Nhưng bởi vì sau khi nổi tiếng hắn vẫn luôn giữ mình trong sạch chưa bao giờ trêu hoa ghẹo nguyệt khiến fans hết sức tự hào kiêu ngạo, mỗi lần so sánh cùng với các nghệ sĩ khác, đều sẽ nắm lấy điểm này đè ép những nghệ sĩ có vô số scandal. Bọn họ nói hắn cố gắng nỗ lực, tự thân dựa vào kỹ thuật biểu diễn, không dựa vào scandal, dốc sức làm đến nơi đến chốn đi lên từng bước từng bước để đến được ngày hôm nay. Hầu như những fans này đều dán ở trên người hắn một cái nhãn mác, giống như là một hình tượng cố định, giờ phút này cái hình tượng này đột nhiên bị phá vỡ, mọi người bất ngờ, sẽ nảy ra lửa giận, là chuyện có thể hiểu và thông cảm được. Thế nhưng sau khi thông cảm thì bọn họ cũng bình tĩnh ngẫm nghĩ, người ta chỉ là nói chuyện yêu đương, lại không phải là ngoại tình cũng như không có làm ra chuyện vi phạm đạo đức, càng không có lừa gạt fans, vậy tại sao lại phải chấp nhận chửi bới và sỉ nhục như vậy? Đặc biệt là người bạn gái chưa được công bố kia, tại sao lại bị fans mắng thành ra như vậy?

Có những "cộng đồng mạng chính nghĩa" cùng với "thuỷ quân", người theo phe phái lý trí càng ngày càng nhiều, mà một số bộ phận fans ở lúc vừa mới bắt đầu không thể chấp nhận đến chậm rãi bị thuyết phục. Về tình về lý, người ta cũng không phải là thằng nhóc mới xuất đạo, đều đã trưởng thành, bây giờ cũng nhận được vô số giải thưởng, là thời điểm nên chuẩn bị hôn nhân đại sự. Trải qua một quãng thời gian như thế, so sánh với quãng thời gian tin tức mới vừa được tuôn ra ngoài, thì bây giờ trên mạng đã giống như là gió êm sóng lặng.

Giản Yên vẫn quan tâm hướng đi trên mạng, xem tới đây lại không nói ra được là thở phào một hơi thay cho Du Khinh Chu, hay là thở phào yên tâm thay cho ai kia.

Mấy phút sau, nàng nhận được tin nhắn từ Tô Tử Kỳ, bảo ngày mai tiếp tục đến chụp poster, Du lão sư cũng sẽ tới, nói như vậy rõ ràng là đã giải quyết xong chuyện ở trên mạng. Giản Yên trả lời Tô Tử Kỳ sau đó đặt điện thoại lên trên tủ đầu giường.

Không lâu lắm, ngoài cửa có tiếng động, nàng đứng dậy bước xuống từ trên giường. Mở cửa phòng ngủ ra thì nhìn thấy Kỷ Vân Hân đang đổi giày ở tại huyền quan, Kỷ Vân Hân nhìn thấy Giản Yên hỏi: "Làm ồn đến em sao?"

Giản Yên lắc đầu: "Em vẫn chưa ngủ."

Kỷ Vân Hân đổi xong dép bước đến, không nói gì lập tức cho Giản Yên một cái ôm. Nàng mới vừa đi vào từ bên ngoài, trên người còn mang theo hàn khí. Hai tay Giản Yên luồn vào trong từ áo khoác tây trang của nàng, vòng lấy eo thon của nàng, đáp lại một cái ôm tràn đấy ấm áp. Hai người ôm nhau mấy giây sau đó Giản Yên nói: "Ăn gì chưa?"

"Chị ăn rồi." Kỷ Vân Hân buông Giản Yên ra, cởi áo khoác xuống treo lên trên móc áo, nghe thấy Giản Yên nói: "Ngày mai em còn phải đi đến đoàn phim, vẫn chưa chụp xong poster."

Nàng nói xong nhìn về phía Kỷ Vân Hân, nghe thấy Kỷ Vân Hân nói: "Ngày mai chị phải đi đến công ty."

Nàng im lặng không đề cập tới sự kiện buổi sáng kia, mà Kỷ Vân Hân vẫn quan tâm chăm sóc như cũ, Giản Yên thở phào nhẹ nhõm một hơn, nàng gật đầu: "Vậy là rất tốt."

Kỷ Vân Hân nghiêng đầu: "Chị đi tắm trước."

Giản Yên đi ra khỏi phòng: "Em pha cho chị một ly sữa ấm."

Bình thường việc này đều là do Kỷ Vân Hân làm, có lẽ là bởi vì biết Giản Yên hổ thẹn trong lòng, cho nên Kỷ Vân Hân cũng không có ngăn cản nàng, mà là cầm lấy áo ngủ từ trong tủ quần áo tiến vào phòng vệ sinh tắm rửa.

Tiếng nước xì xào, đèn phòng vệ sinh được bật lên sáng sủa, xuyên qua tấm kính cửa mờ đục chiếu đến trong phòng. Giản Yên cảm thấy cực kỳ an tâm, nàng đặt ly sữa bò ở trên tủ đầu giường, chờ Kỷ Vân Hân bước ra.

Đợi đến sắp sửa ngủ quên thì Kỷ Vân Hân mới bước ra từ phòng vệ sinh, Giản Yên nhíu mày: "Tại sao lại lâu như thế."

"Em còn chưa ngủ sao?" Mái tóc Kỷ Vân Hân gần như khô ráo, nàng sợ dùng máy sấy sẽ ồn ào ảnh hưởng đến Giản Yên vì lẽ đó đã đứng chờ ở lại bên trong phòng tắm, không nghĩ tới Giản Yên vẫn còn chưa đi ngủ. Giản Yên thấy nàng đi tới bên giường nói rằng: "Sữa đều đã muốn nguội rồi."

Kỷ Vân Hân xoa xoa mái tóc ngồi xuống, cầm lấy ly sữa ở trên tủ đầu giường uống vào một ngụm, nói rằng: "Còn ấm mà."

"Nói xạo." Giản Yên nói thầm, cơn buồn ngủ khiến mí mắt nàng bắt đầu khó chịu, dù là như vậy, nàng vẫn chờ Kỷ Vân Hân leo lên giường sau đó mới ôm lấy, dường như là tư thế cực kỳ quen thuộc, rất tự nhiên lại dễ dàng. Kỷ Vân Hân đắp chăn lên, đầu Giản Yên đặt ở trên eo nàng, hai tay ôm eo của nàng, nàng vỗ nhẹ phần eo của Giản Yên, đem ly sữa đã uống xong đặt lại ở trên tủ đầu giường, nằm xuống tắt đèn.

Tức khắc cả phòng tối lại, Kỷ Vân Hân nằm thẳng cơ thể, Giản Yên nửa nghiêng nằm nhoài ở trên người nàng, tìm một cái tư thế thư thích thoải mái nhất, mới từ từ híp mắt lại.

Kỷ Vân Hân đặt tay ở trên bụng Giản Yên, mới vừa tắm xong khiến lòng bàn tay nàng vừa nóng lại vừa ướt, dán vào trên da thịt khô nóng, từng trận ấm áp hòa vào.

Trong bóng tối, giọng nói Kỷ Vân Hân càng nói càng thêm rõ ràng, nàng gọi: "Yên Yên."

Giản Yên ngủ mơ mơ màng màng, mí mắt nàng không có mở lên, cứ như thế nhắm mắt mềm mại trả lời: "Hủm?"

Một tay khác của Kỷ Vân Hân ôm lấy bả vai nàng, bàn tay rơi ở trên đầu vai, nhỏ giọng nói: "Nếu như có một số việc, em không tiện thực hiện, vậy thì để cho chị tới có được hay không?"

Giản Yên nghe Kỷ Vân Hân nói như vậy nhất thời không có phản ứng kịp, nàng chậm rãi mở mắt ra, ngẩng đầu nhìn người kia. Dưới bóng đêm, đường nét ngũ quan của Kỷ Vân Hân không phải rất rõ ràng, chỉ có cặp mắt kia, lại cực kỳ trong trẻo.

"Có chuyện gì?" Giản Yên lại mở miệng, giọng nói đã tỉnh táo rất nhiều.

Tay Kỷ Vân Hân vẫn như cũ rơi vào trên bụng Giản Yên: "Chuyện của đứa nhỏ."

Nàng tiếp tục nói rằng: "Chị biết em đang sợ cái gì, Yên Yên, đứa nhỏ này được sinh ra từ trong bụng của em, hay là trong bụng của chị, không có quan trọng như vậy. Quan trọng chính là, con bé là con của chúng ta, chúng ta đều không nỡ để con bé chịu oan ức."

Giản Yên nghe vậy chớp mắt một cái viền mắt lập tức nóng lên, khóe mắt ửng đỏ, giọng nói nàng đè thấp, có chút nghẹn ngào: "Chị muốn làm cái gì?"

Kỷ Vân Hân ôm sát vai Giản Yên, ôm nàng rất chặt vào trong ngực, tất cả cảm xúc của Giản Yên đều đang nhấn chìm vào sâu trong lòng nàng, giọng nói của Kỷ Vân Hân khá thấp thốt lên: "Chị muốn làm lão bà của em."

"Muốn sinh con cho em."

Cả người Giản Yên đều ngơ ngác không phản ứng.

Tiểu kịch của Ngư Sương:

Giản Yên: Chị có ý gì? Chị đang cầu hôn em sao?

Kỷ Vân Hân: Em có thể hiểu là như vậy.

Giản Yên: Không có hoa cùng với nhẫn kim cương?

Kỷ Vân Hân: Chị có cỏ và môi được không?

Giản Yên: Chị... không biết xấu hổ!

Kỷ Vân Hân:...

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi