HỢP CỬU BẤT PHÂN

"Đừng lên tiếng, có người ở bên ngoài." Kỷ Vân Hân đè thấp giọng nói vang lên ở tại bên tai Giản Yên, như tiếng sấm gầm, khiến nàng ngơ ngác vài giây, cơ thể nàng bắt đầu căng thẳng, đã đổ mồ hôi lạnh, nhịp đập ngổn ngang.

Kỷ Vân Hân nhỏ giọng nói: "Xuống giường đi."

Kỷ Vân Hân nói chuyện hầu như là kề sát bên lỗ tai Giản Yên, hơi thở phun lên trên dái tai của nàng, mang theo ấm áp. Giản Yên từ đáy lòng tin tưởng lời nàng nói, không có nghĩ nhiều nghe theo nàng chậm rãi trượt xuống giường, hai người ngồi xổm ở bên giường, ngoài cửa phòng có động tĩnh, là tiếng bước chân, lộc cộc, càng ngày càng rõ ràng.

Giản Yên nghe thấy âm thanh này bỗng nhiên nghĩ đến nụ cười quái dị kia, nàng suýt chút nữa đã không nhịn được gào thét lên! Cũng may Kỷ Vân Hân trước sau vẫn luôn luôn ôm nàng, đưa tay nắm lấy tay của nàng, một mực nắm chặt ở trong lòng bàn tay, tạo cho nàng rất nhiều cảm giác an toàn, Giản Yên không có phát ra một nửa phần tiếng động, nàng cắn môi dưới, cắn chặt đến phát đau.


Kỷ Vân Hân nhận ra cơ thể của nàng càng thêm căng thẳng nhỏ giọng nói: "Không sao."

"Không sao cả, thả lỏng."

Giọng nói thấp đến không thể thấp hơn, nếu như không phải là ghé vào bên tai thì căn bản không thể nghe thấy, ngoài cửa sổ mưa vẫn rơi xối xả nện vào bệ cửa sổ như cũ, mưa rơi càng ngày càng mạnh, tiếng sấm đùng đùng. Giản Yên điều chỉnh lại hơi thở, Kỷ Vân Hân ôm nàng di chuyển đến bên cạnh tủ quần áo, người bên ngoài vẫn đang đi tới đi lui, không biết có phải là đang tìm thứ gì đó hay không, Kỷ Vân Hân nhẹ giọng nói: "Yên Yên, chị đi lấy điện thoại di động."

Nàng vừa dứt lời thì Giản Yên nghe được tiếng bước chân đã đi tới trước cửa, trong nháy mắt nàng kéo lấy Kỷ Vân Hân đang chuẩn bị muốn rời đi, kéo nàng dựa vào bên cạnh mình, Kỷ Vân Hân cũng nín thở tựa ở bên cạnh tủ quần áo, hai người lưng đỡ tường đứng thẳng, cửa phòng phút chốc bị mở ra!


"Giản Yên ——" Nam nhân ló đầu đi vào, âm cuối rất nhẹ, nhưng lại kéo âm đến rất dài, Giản Yên nghe vậy cái trán lại bắt đầu đổ mồ hôi lạnh. Trong bóng tối Kỷ Vân Hân một lần nữa nắm tay nàng, mười ngón giao nhau, Giản Yên bị nàng kéo tay ngồi xổm xuống. Tủ quần áo cũng không thể hoàn toàn che được hai người bọn họ, cũng may ở trong phòng giống như bị che khuất ánh sáng, tối mịt, cái gì cũng đều không nhìn thấy, vì lẽ đó người nam nhân kia không có ngay lập tức phát hiện nàng và Kỷ Vân Hân đang ngồi xổm ở bên tủ quần áo.

Nam nhân đi vào trong phòng, Giản Yên nghe thấy tiếng bước chân càng ngày càng gần, là âm thanh nước còn đọng lại ở bên trong giày, xì xì xì xì, tựa như đang đi bên trong một vũng nước, nhịp tim Giản Yên cũng theo đó nhanh chóng nhảy lên, đùng đùng đùng!


Kỷ Vân Hân vẫn kéo Giản Yên ngồi xổm ở bên tủ quần áo, bóng người nam nhân rất mơ hồ, ở trong hoàn cảnh tối đen như mực chỉ có thể nhìn thấy một vài chi tiết, nàng nhìn thấy người nam nhân trực tiếp đi về phía giường ngủ, vừa đi vừa gọi tên: "Giản Yên —— "

Giọng nói cố gắng nhẹ nhàng hết mức có thể, giống như là sợ mình sẽ doạ phải người đấy, nhưng mà dưới bầu không khí yên tĩnh như vậy, mới càng dễ khiến cho con người ta cảm thấy tê cả da đầu. Đầu ngón tay của Giản Yên hơi run lên, Kỷ Vân Hân kéo hai tay nàng lại, nắm chặt, lòng bàn tay Kỷ Vân Hân vẫn ấm áp, vào tình thế như vậy có một loại cảm giác an tâm lạ kì, Giản Yên được Kỷ Vân Hân động viên, tâm tình nàng cũng hòa hoãn không ít.

"Yên Yên em ở đâu a?" Nam nhân đi tới bên giường: "Anh đến dẫn em đi đây."
"Chắc chắn em phải chịu đựng oan ức đúng không?"

Giản Yên nghe thấy hắn gọi tên mình liền không nhịn được dựa về hướng bên cạnh Kỷ Vân Hân, cơ thể hai người dán nhau cùng một chỗ, người nam nhân đứng bên cạnh giường ngủ, hắn nở nụ cười một tiếng: "Em còn đang ngủ phải không?"

Hắn nói xong đưa tay vén chăn lên, không thấy người nào cả, tiếng cười của người nam nhân im bặt đi, cả căn phòng phút chốc yên lặng, Giản Yên chỉ nghe được tiếng nhịp tim mình đập, chấn động đến màng nhĩ.

Người nam nhân không nhìn thấy Giản Yên có vẻ như hơi tức giận, hắn xoay vòng ngay tại chỗ hai vòng, còn nằm trên mặt đất nhìn xem dưới gầm giường. Giản Yên nhìn thấy hắn nhấc ga giường lên không nhịn được che miệng lại, nàng ngay lúc Kỷ Vân Hân kéo nàng tới nơi này thì xác thực có ý muốn trốn ở dưới gầm giường, cũng còn may nàng không có trốn xuống dưới.
"Yên Yên ——" Người nam nhân lại bắt đầu đứng dậy gọi tên, Giản Yên che miệng lại rút cơ thể thành một đoàn. Người nam nhân hình như có chút ngơ ngác, hắn dọc theo căn phòng bắt đầu vừa tìm vừa gọi Giản Yên, Kỷ Vân Hân kéo tay Giản Yên qua di chuyển về hướng bên cạnh, cũng may tủ quần áo của làng du lịch này không phải là tủ quần áo theo thiết kế âm tường, đoán rằng có lẽ là do căn phòng này quá lớn, tủ quần áo âm tường thì nhìn căn phòng có vẻ rất trống trải, cùng chủ đề ấm áp cũng không hợp tông, vì lẽ đó tủ quần áo được đặt theo hình thức lộ ra ngoài. Hai người vòng tới phía sau tủ quần áo, vẫn như cũ ngồi xổm cơ thể xuống, nơi này là góc chết, nếu như nam nhân đi vào trong mở đèn hoặc đèn pin lên, thì mới có thể phát hiện hai người bọn họ, Giản Yên bị Kỷ Vân Hân thu xếp ngồi ở bên trong, nàng nhìn cái bóng đen từ từ tới gần, tiếp theo là giọng nam nhân nói thầm: "Đến cùng là đi đâu rồi."
Bóng đen rời đi, nghe tiếng bước chân, đoán rằng đã rời khỏi phòng, chỉ là cửa phòng không có đóng lại, bọn họ vẫn có thể nghe được tiếng bước chân xì xì xì xì bước đi như cũ.

Kỷ Vân Hân kéo Giản Yên lại một lần nữa quay về chỗ vừa ngồi xổm ở kia, nàng đưa mắt nhìn về phía ngoài nói: "Chúng ta đi ra ngoài."

Giọng nói Giản Yên còn hơi run: "Nhưng mà bên ngoài. . ."

"Chị biết hắn ta còn ở bên ngoài." Kỷ Vân Hân quay đầu nhìn rèm cửa sổ, bởi vì lúc trước do Giản Yên khiếp sợ khi nhìn ra ngoài cửa sổ, nên rèm cửa sổ của toàn bộ căn nhà đều bị kéo kín hết tất cả. Cũng chính vì như vậy chỉ cần vẫn luôn cúp điện, toàn bộ căn nhà sẽ luôn nằm ở trong trạng thái bóng tối bao trùm, vừa rồi người nam nhân kia không có phát hiện ra bọn họ cũng bởi vì nơi này quá tối, nàng nói: "Chúng ta không thấy rõ, nhất định hắn ta cũng không thấy rõ, vì lẽ đó chúng ta có thể lén chạy ra ngoài."
Giản Yên nắm lấy Kỷ Vân Hân tay, hoàn toàn tín nhiệm, nàng gật đầu: "Được."

"Lỡ như có bất kỳ tình huống bất đắc dĩ gì xảy ra, em chạy trước." Kỷ Vân Hân bình tĩnh phân phó, giọng nói dán vào vành tai Giản Yên, dễ như ăn cháo che lại nhịp đập hỗn loạn của Giản Yên, Giản Yên hỏi nàng: "Vậy còn chị?"

"Chị dẫn hắn ta đi." Kỷ Vân Hân bình tĩnh nói, nhưng tâm Giản Yên lại loạn như ma, nàng lắc đầu, nước mắt vỡ bờ mà tràn ra ngoài: "Không được, hắn ta là người điên. . ."

"Chị biết." Kỷ Vân Hân nắm chặt tay nàng: "Cũng bởi vì hắn ta là người điên, nên chị mới có thể dẫn hắn ta đi."

Không thể để cho hắn nhìn thấy Giản Yên được, bằng không hắn sẽ làm ra chuyện gì thật sự không thể đoán trước được, Giản Yên nghe hiểu ý trong lời nói của nàng lắc đầu: "Chúng ta cứ trốn ở này đi, hừng đông Kỷ Hàm sẽ đến."
Kỷ Vân Hân lắc đầu: "Không kịp."

Bây giờ nàng cũng không dám lấy điện thoại di động ra, lỡ như ánh sáng từ màn hình bị nam nhân kia nhìn thấy, hai người liền gặp nguy hiểm, ngồi xổm ở tại chỗ này mà nói vẫn được tính là an toàn, thế nhưng đợi đến khi trời tờ mờ sáng, bọn họ sẽ hoàn toàn bại lộ. Bên ngoài đến cùng là một người nam nhân khỏe mạnh, nàng không dám cứng đối cứng, huống chi Giản Yên còn đang mang thai, nàng càng không dám, bây giờ nhân lúc trời vẫn còn tối, vẫn có thể bằng may mắn mà trốn ra được.

Kỷ Vân Hân kéo Giản Yên chậm rãi di chuyển về phía sau cửa, nam nhân lại xông vào một lẫn nữa, hắn vén chăn lên, sau khi không nhìn thấy người trong miệng không biết nói thầm cái ngôn ngữ địa phương gì. Kỷ Vân Hân chỉ nhìn thấy bóng đen đi về phía tủ quần áo bên kia, sau đó bước về phía góc chết, trái tim nàng treo lên, nghĩ đến vừa rồi nếu bọn họ không đi ra khỏi chỗ đấy, hậu quả khó mà lường được!
Giản Yên hiển nhiên cũng nhìn thấy, nàng cắn chặt hàm răng, nhẫn nhịn không phát ra một tia tiếng động.

Kỷ Vân Hân nhìn thấy nam nhân tiến vào góc chết của tủ quần áo thì cấp tốc kéo Giản Yên từ cửa đi ra ngoài. Bọn họ đi ra khỏi cửa, chạy qua phòng khách thì Kỷ Vân Hân đụng vào bàn trà, chén trà ở phía trên phát ra tiếng động chói tai, sắc mặt nàng hơi lạnh xuống, nhanh chóng dẫn Giản Yên ngồi xổm ở phía dưới sô pha, nam nhân bước nhỏ chạy đến, tiếng nước trong giày phảng phất ở ngay bên tai, nam nhân hô: "Yên Yên —— "

"Yên Yên, em bước ra đi a, em yên tâm, anh không phải đến để hại em, anh là tới cứu em đây."

"Cái công ty này mỗi ngày đều bắt em phải đóng phim, bắt em tham gia chương trình, bọn họ đều không phải là người tốt, Yên Yên, em đi ra đi, anh bảo đảm sẽ không làm em bị thương."
"Giản Yên —— "

Giản Yên cắn môi, trong phút chốc bờ vai bị người ôm lấy, chóp mũi vẫn là hương thơm quen thuộc, toàn bộ hơi thở đều tụ vào trên cơ thể nàng, khiến tâm tình của nàng bình phục trở lại. Nam nhân gọi nửa ngày không thấy ai đáp lại, hắn đặt mông ngồi ở trên sô pha, cùng Giản Yên bọn họ chỉ cách nhau đúng một mặt lưng ghế, hắn còn đang nói nhỏ thì thào mấy câu mà chỉ mình hắn hiểu được. Kỷ Vân Hân đã kéo Giản Yên đi ra ngoài, rất dễ dàng, nam nhân cũng không có phát hiện phía sau có gì bất thường, Giản Yên và Kỷ Vân Hân đứng ở sau cửa, hai người hít thở nhẹ nhàng, Giản Yên ở rìa cửa, đầu ngón tay đụng tới tay nắm cửa, dưới không khí yên tĩnh thoáng phát ra một tiếng đinh, có cái gì đó rơi xuống đất!

Bóng đen tùy cơ đứng dậy chạy tới, sắc mặt Giản Yên đột nhiên thay đổi, bên tai còn có thể nghe thấy được tiếng bước chân xì xì. Nàng đột nhiên chuyển động tay nắm cửa, cửa bị khóa rồi! Nàng lập tức mở khóa, tay chân luống cuống, Kỷ Vân Hân tựa ở bên cạnh người nàng: "Đừng sợ."
Hai chữ đơn giản lại mang theo sự yên tâm chắc nịch, ngón tay Giản Yên dùng sức chuyển động tay nắm, cửa xoạt xoạt một tiếng mở ra, bóng đen cũng đã chạy đến trước mặt!

"Giản Yên!" Bóng đen đưa tay túm lấy một cái, Kỷ Vân Hân dùng sức đẩy hắn ra, bóng đen lùi lại hai bước! Nhân cơ hội này Giản Yên kéo cổ tay Kỷ Vân Hân lại hai người cũng nhau lao ra khỏi căn nhà! Bóng người sau lưng lập tức đuổi theo, Giản Yên và Kỷ Vân Hân chạy nhanh về hướng đường lát đá, hai người vừa chạy vừa gọi người đến. Nhưng mà tốc độ bám theo của nam nhân so với hai người thì nhanh hơn nhiều, hắn chạy nhanh hai ba bước đã chạy tới phía sau hai người bọn họ, hắn muốn đưa tay bắt lấy Giản Yên, dư quang Kỷ Vân Hân thấy được động tác của hắn ngay lập tức kéo Giản Yên vào trong lồng ngực của mình, chỉ là nàng ôm Giản Yên lại, thì hai người bọn họ cũng không chạy được nữa.
Ba người đứng ở dưới trời mưa nhìn chằm chằm lẫn nhau, trong đáy mắt của nam nhân có điểm liều lĩnh điên cuồng, hắn nhếch miệng: "Giản Yên, lại đây đi."

Giản Yên nghe thấy giọng nói của hắn da đầu liền muốn tê rần, cái khuôn mặt tươi cười kia, cái giọng nói kia, tùy tiện nghĩ đến một xíu cũng có thể làm cho nàng sởn cả tóc gáy, mà hiện tại người nam nhân kia vừa cười vừa nói với nàng: "Giản Yên, em không biết anh sao? Anh là fans của em a, anh rất rất thích em."

Giản Yên đè nén lại cảm giác hoảng sợ trong lòng, nàng miễn cưỡng lộ ra khuôn mặt nở nụ cười: "Tôi biết, tôi biết."

Nam nhân vừa nghe xong ha hả nở nụ cười: "Em biết anh sao?"

Giản Yên lùi về phía sau một bước: "Tôi biết."

Nam nhân vừa cười: "Vậy tại sao em lại chạy?"

Giản Yên bị hắn chất vấn cơ thể hơi run, nàng á khẩu không trả lời được, nước mưa từ trên đỉnh đầu hai người bọn họ chảy xuống, cảm giác mát lạnh lan rộng toàn thân, Kỷ Vân Hân đúng lúc đứng trước mặt nàng, ngăn cản ánh mắt của nam nhân: "Vị tiên sinh này."
"Ngươi là. . ." Câu hỏi còn chưa kịp hỏi ra thì cách đó không xa truyền đến tiếng la của bảo vệ: "Này!"

Ngươi nam nhân nghe thấy tiếng la này cả người đều cứng đờ, hắn lập tức quay đầu, Lâm Mộc đã dẫn theo bảo vệ cấp tốc chạy nhanh tới, người nam nhân vừa mới chuẩn bị chạy đi thì phần eo bị người mạnh mẽ đá vào một cước, hắn ngã xuống nằm trên mặt đất!

"Thả ta ra!"

Tiếng rít gào của người nam nhân cắt ngang đêm mưa yên tĩnh, khu nhà cách đó không xa dồn dập sáng lên ánh đèn, Giản Yên và Kỷ Vân Hân vẫn như cũ nắm tay nhau, Lâm Mộc bung ô thay cho hai người, áy náy nói rằng: "Kỷ tổng, Giản tiểu thư, hai người không có sao chứ?"

Kỷ Vân Hân quay đầu nhìn Giản Yên: "Không có sao chứ?"

Giản Yên lắc đầu: "Không sao."

Lâm Mộc thấy hai người bình yên vô sự thở phào một hơi, cũng may không có chuyện gì, này nếu như thật sự có chuyện gì đấy, cái chương trình này cơ bản liền xong rồi, Kỷ Vân Hân nói với Lâm Mộc: "Đi thăm dò xem thân phận người này là ai."
Lâm Mộc kêu lên một tiếng gật đầu, bảo vệ nhíu nhíu mày gọi: "Lão Đỗ?"

Mọi người nhìn sang, một người bảo vệ trong số đó xốc mũ người nam nhân kia lên, hắn kinh ngạc nói: "Làm sao anh. . ."

Kỷ Vân Hân hỏi: "Cậu biết?"

Bảo vệ gật đầu liên tục: "Trước đây anh ta từng trực ban ở đây."

Sắc mặt Kỷ Vân Hân trầm xuống, giọng nói nàng lạnh nhạt cất lên: "Mời quản lý của các cậu tới đây!"

Bảo vệ cúi đầu: "Vâng, tôi lập tức đi gọi ngài ấy."

Lão Đỗ bị mấy người bảo vệ khống chế lại, hắn vẫn cười ha hả nhìn Giản Yên như cũ, thậm chí còn muốn đưa tay chạm vào Giản Yên, sau khi bị mọi người kéo lại hắn còn đầy mặt không vui, Giản Yên đứng lùi về sau một bước, sắc mặt còn hoảng sợ, Kỷ Vân Hân nhìn Lâm Mộc nói: "Đem người giao cho Kỷ Hàm xử lý."

Lâm Mộc lập tức đáp lại: "Được, Kỷ tổng."
Người nam nhân bị bảo vệ trói lại rời đi, sau khi đi được vài bước hắn không quên quay đầu lại, khóe miệng vung lên, lộ ra một khuôn mặt tươi cười. Giản Yên ngẩng đầu thì nhìn thấy gương mặt của hắn, tim nàng đập nhanh hơn, còn chưa kịp làm ra phản ứng gì đôi mắt đã bị người ta che lại. Tay phải Kỷ Vân Hân che đi tầm mắt của nàng, lòng bàn tay ấm áp, trong khoảnh khắc ấy cả thế giới giống như đều yên tĩnh, chỉ còn dư lại tiếng mưa rơi lanh lảnh nện lên trên chiếc ô, trước mắt rõ ràng là một màu đen kịt thế nhưng nàng lại có cảm giác an tâm không tên, Giản Yên ở tại lòng bàn tay của Kỷ Vân Hân, nhẹ nhàng chớp mắt.

Rất nhanh Kỷ Hàm đã dẫn người đến, trước tiên nàng đã đổi cho Kỷ Vân Hân và Giản Yên một căn nhà ở mới, tiếp theo đó đem những tài liệu đã điều tra ra được đưa cho Kỷ Vân Hân, người nam nhân kia đúng là nhân viên của làng du lịch này. Hắn họ Đỗ, đến đây làm việc cũng không lâu, năm ngoái sau khi Kỷ Hàm chọn chỗ này làm địa điểm ghi hình quản lý cũng đã gọi người tân trang lại làng du lịch, ngày đó tìm thêm một nhóm nhân viên lại đây, hắn cũng ở bên trong, làm việc rất tích cực, chính là đầu óc không được tốt lắm, quản lý cũng không nghĩ nhiều, đợi đến khi tân trang kết thúc, quản lý tính tiền lương công tư rõ ràng sau đó cũng không có gặp lại hắn, ai mà biết hắn trốn ở trong làng du lịch này. Ngày đó hắn phụ trách một bên khu nhà ở kia, cho nên đối với các điểm mù của camera hắn cực kỳ hiểu rõ, còn biết cầu dao điện nằm ở chỗ nào, Kỷ Hàm nói tới chỗ này có chút nghĩ đến mà sợ nhìn Kỷ Vân Hân và Giản Yên: "Chị hai, chị Giản Yên, hai chị thật sự không sao chứ? Em nghe nói hắn ta còn lẻn vào trong nhà."
Tất cả bụi bậm đều lắng xuống, tâm tình của Giản Yên cũng đã ổn định lại, nàng nhìn về phía Kỷ Hàm lắc đầu một cái: "Chị không sao."

Kỷ Vân Hân cũng nói: "Mau xử lý nhanh chóng đi."

Kỷ Hàm gật đầu: "Vậy ghi hình ngày hôm nay. . ."

Vốn dĩ ngày hôm nay còn có một phần ghi hình cuối cùng, cũng bởi vì trời mưa nên không tiện ra ngoài, chỉ có thể ghi hình sinh hoạt ở trong nhà của khách mời, thế nhưng khuya nay Giản Yên và Kỷ Vân Hân mới vừa trải qua chuyện như vậy, tâm nàng có chút bất an nói: "Bằng không buổi sáng hai chị nghỉ ngơi trước, buổi chiều quay một đoạn?"

Kỷ Vân Hân nghiêng đầu nhìn Giản Yên: "Em cảm thấy thế nào?"

Giản Yên gật đầu: "Tôi không có ý kiến gì."

Kỷ Vân Hân nói: "Vậy thì buổi chiều ghi hình đi."

Chờ sau khi Kỷ Hàm rời đi quản lý cũng lại đây, ngoài xin lỗi bày tỏ sâu sắc sự áy náy ra hắn cũng muốn thương lượng cùng với Kỷ Vân Hân về vấn đề bồi thường, Kỷ Vân Hân trực tiếp đem người đẩy tới cho Kỷ Hàm, cánh cửa khép lại, Giản Yên đứng phía sau Kỷ Vân Hân nói: "Khuya hôm nay, cảm ơn chị."
Nếu không có Kỷ Vân Hân, nàng không thể chắn chắn được mình có thể an toàn rời khỏi căn nhà kia hay không, ánh mắt Kỷ Vân Hân rơi vào trên người nàng: "Đừng suy nghĩ nhiều, có muốn ăn chút gì đó hay không?"

Loay hoay đến hiện tại, tất cả mọi người chạy ra chạy vào, trong tủ lạnh của căn nhà này cũng không giống với căn nhà kia có nhét đầy đồ ăn vào, Kỷ Vân Hân mở cửa tủ lạnh ra có chút bất đắc dĩ nói: "Vẫn là để cho người của căng tin đưa tới thì hơn."

Kỳ thực Giản Yên cũng không đói bụng, thế nhưng nàng cũng không muốn một mình trở về phòng, nàng ngồi ở trên sô pha, Kỷ Vân Hân gọi một chút cháo, sữa đậu nành, đồ xào, bánh quẩy, bữa sáng là quản lý tự mình đưa tới đây, cũng xem như là có ý bồi tội. Giản Yên cũng không cho hắn sắc mặt tốt lắm, nói cho cùng thì đây cũng là lỗi của làng du lịch bọn họ, nếu như khuya hôm qua nàng không có thuận lợi thoát ra ngoài, ai cũng không biết sẽ xảy ra chuyện gì, cho nên nàng không có cách nào cho hắn xem một khuôn mặt tươi cười. Quản lý cười gượng tay không rời đi, TV trong phòng khách được bật lên, Kỷ Vân Hân đem bữa sáng lần lượt đặt từng món ở trên bàn trà, sau khi bày ra xong xuôi nàng mới đưa mắt nhìn Giản Yên nói: "Lại đây ăn đi."
Nàng nói xong chuông điện thoại vang lên, Kỷ Vân Hân cầm điện thoại nằm ở trên bàn trà lên: "Tôi nghe."

Đầu dây điện thoại bên kia không biết nói cái gì, giọng nói nàng đáp lại rõ ràng: "Ở chỗ của tôi bên này sao?"

Giản Yên nhìn thấy nàng vừa nói chuyện vừa đi đến va li hành lý bên kia, nàng dùng vai cố định điện thoại di động ở bên tai, hai tay mở va li hành lý ra, động tác vô cùng bất tiện. Giản Yên nhìn xem mấy giây cuối cùng đứng lên bước đến ngồi xổm xuống, Kỷ Vân Hân nhìn thấy động tác của nàng tránh đường, Giản Yên nói: "Muốn tìm cái gì?"

"Một cặp văn kiện màu xanh lam." Kỷ Vân Hân nói với nàng: "Tìm ở bên dưới thử xem."

Giản Yên lấy máy tính ra cho Kỷ Vân Hân sau đó tìm kiếm ở bên trong lật qua lật lại, có rất nhiều cặp văn kiện đủ màu sắc, bên trong không có bao nhiêu quần áo để thay, hầu như chỉ toàn là tài liệu làm việc. Nàng là lần đầu tiên mở va li hành lý của Kỷ Vân Hân, không nghĩ tới sẽ nhìn thấy như vậy, nàng tìm văn kiện ở bên trong va li mấy phút cuối cùng cũng thấy được một cặp văn kiện màu xanh lam: "Là cái này sao?"
Kỷ Vân Hân mở văn kiện ra nhìn xem: "Là cái này."

Nàng nói với người ở đầu điện thoại bên kia: "Cậu tới đây lấy đi, tôi đang ở bên làng du lịch, số nhà sẽ gửi qua cho cậu sau."

Sau khi cúp điện thoại Giản Yên thuận miệng hỏi: "Là người của công ty sao?"

Kỷ Vân Hân rũ mi mắt, đáy mắt có ý cười: "Là trợ lý của chị."

Giản Yên lạnh nhạt nói: "Ừm."

Hai người nói xong một lần nữa trở lại ngồi trên sô pha, Giản Yên khuấy cháo, vốn dĩ cháo được nấu sền sệt, khuấy lên thì càng cảm thấy dính dính, ánh mắt Kỷ Vân Hân nhìn thấy động tác của nàng hỏi: "Không thấy ngon miệng sao?"

Giản Yên thả cái muỗng xuống: "Không cảm thấy đói."

Kỷ Vân Hân đẩy sữa đậu nành đến trước mặt nàng: "Không cảm thấy đói cũng phải ăn một chút, bây giờ em. . ." Lời nói vừa đến trên đầu lưỡi thì đã bị nuốt ngược trở lại, đổi giọng bồi vào: "Sẽ đói bụng đấy."
Giản Yên bưng ly sữa đậu nành lên uống vào một ngụm, sữa có bỏ thêm đường vào, uống vào rất ngọt, Kỷ Vân Hân nói: "Ăn xong thì trở về phòng ngủ một giấc, cái gì cũng đừng nghĩ, quên chuyện khuya hôm nay đi."

Giản Yên cũng biết không nên nghĩ đến, thế nhưng chỉ cần nàng nhắm mắt lại thì trong đầu tự động hiện lên khuôn mặt tươi cười của nam nhân kia, còn kèm theo một giọng nói gọi tên kéo dài âm điệu: "Giản Yên ——"

Nàng run lên, sữa đậu nành văng ra ngoài một ít, Kỷ Vân Hân lập tức dùng khăn giấy lau cho nàng, Giản Yên cúi đầu nhìn dáng vẻ Kỷ Vân Hân đang liên tục lau chùi. Tóc rối kề sát ở bên tai, ngũ quan thâm thúy hiện lên rõ ràng, vẻ mặt hờ hững ánh mắt bình tĩnh, rõ ràng vừa rồi hai người đều cùng trải qua chuyện như vậy, nhưng nàng lại không trầm ổn bình tĩnh được giống như Kỷ Vân Hân, Giản Yên đặt ly sữa đậu nành xuống hỏi: "Chị không sợ sao?"
Kỷ Vân Hân lau sạch sữa đậu nành trên người nàng ngẩng đầu: "Cái gì?"

Giản Yên hỏi: "Chị không sợ hay sao?"

Kỷ Vân Hân suy nghĩ đáp lại: "Yên Yên, người sống một đời không thể mãi thuận buồm xuôi gió, chung quy sẽ gặp phải người tốt và người xấu, chị cảm thấy không cần thiết phải lãng phí trí nhớ của mình cho người xấu, lãng phí suy nghĩ cho những việc không tốt."

Giản Yên nghe nàng nói xong quay đầu sâu sắc liếc nhìn nàng một cái, Kỷ Vân Hân khó hiểu: "Sao vậy?"

"Kỷ tổng gần đây rất hay nói đạo lý, so với trước đây còn nhiều hơn." Tính ra, gần đây nàng nói chuyện cũng nhiều hơn rất nhiều so với trước đây. Giản Yên nhớ trước đây Kỷ Vân Hân cực kỳ không thích nói chuyện, im tiếng kiệm lời, có lúc nàng nói chuyện hơn nửa ngày cũng chỉ chờ được một câu lạnh lùng "ừ" hoặc là "tôi biết rồi", Kỷ Vân Hân chưa từng nói nhiều lời như thế, nói đạo lý cũng như vậy.
Kỷ Vân Hân nghe vậy cười lên: "Đại khái là do gần đây chị lên mạng tương đối nhiều."

Giản Yên nghe không hiểu Kỷ Vân Hân lên mạng và nói đạo lý thì có liên quan gì, chỉ là nàng cũng không muốn nghĩ rõ, nàng cúi đầu lại uống vào một ngụm sữa đậu nành, chuông cửa vang lên, Kỷ Vân Hân nói: "Chắc là trợ lý Phó, chị đi mở cửa."

Quả nhiên là Phó Cường, hắn đứng ở ngoài cửa cung kính hô: "Kỷ tổng."

Kỷ Vân Hân để hắn vào nhà, Phó Cường đến làng du lịch chủ yếu là đến để xử lý việc rắc rối khuya hôm qua, trước khi rời đi hắn nghĩ tới có một phần văn kiện còn đang ở tại chỗ Kỷ Vân Hân bên này nên chuẩn bị tiện đường mang về công ty, Kỷ Vân Hân cầm lấy cặp văn kiện từ trên bàn trà nhìn Phó Cường nói: "Ngồi đây đợi thêm một lát đi."

Văn kiện này nàng vẫn chưa kịp xem hết cũng như chưa có kí tên, Phó Cường đi vào nhà, hắn nhìn thấy Giản Yên đang ngồi ở trên sô pha ăn điểm tâm không khỏi sững sờ, vội vàng cúi đầu nói: "Giản tiểu thư."
Giản Yên cười nhạt: "Chào cậu."

Kỷ Vân Hân cầm cặp văn kiện bước vào phòng, phòng khách chỉ còn Giản Yên và Phó Cường ngồi lại, Phó Cường ngồi yên một hồi thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn về phía phòng Kỷ Vân Hân, nhìn thấy phòng nàng vẫn không có người đi ra mới nhỏ giọng nói chuyện cùng với Giản Yên ngồi bên cạnh: "Giản tiểu thư, hai người không có sao chứ?"

Giản Yên liếc mắt: "Hả?"

Phó Cường nhỏ giọng nói: "Tôi có nghe nói về chuyện khuya hôm qua."

Giản Yên bật cười: "Không sao đâu." Ngữ khí nàng ôn hòa, ánh mắt cũng rất bình tĩnh, Phó Cường nhìn nàng như vậy lặng lẽ thở phào một hơi nói: "Không sao là tốt rồi, đúng là bây giờ con người càng ngày càng lớn mật, chuyện gì cũng đều làm được, những fans này quá điên cuồng, cùng Kỷ tổng lúc trước —— "

Phó Cường nói tới chỗ này thoáng dừng lại, hắn cười gượng: "Không có chuyện gì là tốt rồi."
Giản Yên lại nhíu mày: "Kỷ tổng?"

Nàng không hiểu nói: "Kỷ tổng làm sao?"

Phó Cường vội vàng lắc đầu: "Không có làm sao cả."

Rõ ràng là có gì đấy, hắn cũng không dám nói, Giản Yên nhìn chằm chằm Phó Cường, ánh mắt sáng quắc, hắn bị nàng nhìn đến sau lưng bắt đầu đổ mồ hôi, hắn kéo khóe môi cười: "Giản tiểu thư."

Vẻ mặt Giản Yên nghiêm túc nhìn hắn: "Vừa rồi cậu nói Kỷ tổng lúc trước có cái gì?"

Phó Cường vò đầu, kỳ thực cũng không tính là bí mật gì cả, mấy người làm thư ký đều biết hết, hắn cũng chỉ là vừa mới biết cách đây không lâu. Chuyện là lần trước Kỷ tổng có nhận được một kiện hàng kỳ quái vì lẽ đó hắn hết sức tò mò nên đi hỏi thăm một chút, có một người thư ký nhận chức cũng được khá lâu nói cho hắn biết, trước đây lúc Kỷ tổng mới vừa nhận chức ngồi trên ghế tổng tài thì có rất nhiều người theo đuổi, những người này bày trò tặng quà quấy rầy nàng, trong đó có hai kẻ biếи ŧɦái, một kẻ gửi huyết thư cho nàng, một kẻ gửi qua một con mèo đã chết, thậm chí còn gửi rất nhiều lần, nghe nói Kỷ tổng bị doạ đến nỗi bị bệnh một thời gian, sau đó cũng bắt đầu không nhận quà tặng tư nhân nữa.
Giản Yên nghe vậy nhìn về phía phòng ngủ của Kỷ Vân Hân, cửa mở ra, nhưng không nhìn thấy bóng người Kỷ Vân Hân, Phó Cường nói xong thở dài: "Mấy người này rốt cuộc như thế nào vậy a, bệnh thần kinh đến hết thuốc chữa."

Giản Yên không có đáp lại, hàm dưới của nàng căng thẳng, nói: "Tôi đi về phòng, cậu cứ ngồi đi."

Phó Cường gật đầu: "Được, Giản tiểu thư xin cứ tự nhiên."

Giản Yên đứng lên, lúc nàng đi về phía phòng của mình thì đi ngang qua cửa phòng của Kỷ Vân Hân, đi đến nhìn xem, Kỷ Vân Hân ngồi ở trước bàn làm việc cúi đầu đọc văn kiện, tuy rằng ăn mặc quần áo ở nhà, thế nhưng vẫn làm cho người ta cảm giác được có một loại cẩn thận tỉ mỉ. Nàng tinh tế ngắm nhìn vài giây thu hồi tầm mắt lại trở về phòng của mình, sau khi lên giường thì màn hình điện thoại sáng lên, là Tô Tử Kỳ gọi điện thoại qua cho nàng: "Xảy ra chuyện gì vậy? Chị nghe nói khuya hôm qua có chuyện xảy ra? Bây giờ em có ổn không?"
Tối hôm qua Tô Tử Kỷ đi tìm Trương đạo diễn nên không có ở tại làng du lịch, còn chưa kịp trở về thì đã nhận được một quả bom như vậy, Giản Yên nhẹ giọng nói: "Em không sao, rất tốt."

Tô Tử Kỳ thở dài một hơi: "Là ai?"

"Một fans thôi."

Tô Tử Kỳ nói: "Chị biết rồi, tổ chương trình không có tiết lộ tin tức ra ngoài đúng không?"

Giản Yên suy nghĩ một chút: "Không có."

Tô Tử Kỳ yên tâm: "Chị lập tức trở về, chờ chị trở về rồi lại nói."

Giản Yên dựa vào trên gối, một tay nàng cầm lấy điện thoại di động, cắn môi nói: "Tô tỷ."

Tô Tử Kỳ vừa mới chuẩn bị cúp điện thoại thì nghe thấy Giản Yên kêu một tiếng gọi tên mình, nàng nhíu mày: "Sao thế? Có chuyện gì vậy em?"

"Tô tỷ." Giọng nói Giản Yên hơi thấp: "Em rất sợ."

Tô Tử Kỳ nghe thấy giọng nói nghẹn ngào của nàng không khỏi động viên nói: "Đừng sợ, đã bắt được người rồi, Yên Yên a, đã không sao cả rồi."
Giản Yên nâng điện thoại di động lên hai mắt đỏ tươi, nàng nức nở nói: "Em thật sự rất sợ."

Em thât sự rất sợ bản thân mình, bệnh cũ lại tái phát.

Tác giả có lời muốn nói:

Giản Yên: Nếu như bệnh cũ của tôi lại tái phát thì làm sao bây giờ mọi người?

Kỷ Vân Hân: Không sao cả, hai người chúng ta sẽ làm bạn cùng bệnh, nằm cùng phòng cùng giường.

[ Tiểu kịch này đến từ một độc giả ]

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi