HỢP ĐỒNG BAO DƯỠNG: ÔM ĐÙI TỔNG TÀI ĐI LÊN

An Dụ Vân đang ở phim trường quay phim, nhìn đôi nam nữ giằng co qua lại từ nãy đến giờ hơn một tiếng đồng hồ vẫn chưa quay xong một cảnh mà cô ngáp ngắn ngáp dài. Đạo diễn Phùng bực tức đến nỗi chỉ cần sai một lần nữa ông ấy sẽ mắng đến khó nghe, chịu thôi, không có một chút thực lực nào thì lúc quay phim càng phải chấp nhận bị lớn tiếng mới tỉnh ra được. An Dụ Vân xuất thân là thiên kim danh viện, vào giới giải trí này cũng coi như là thuận lợi, tài nguyên rộng mở, không lo lắng gì. Cô không phải chê bai hay tỏ ý phân cao thấp với những người đi lên từ hai bàn tay trắng, cái mà cô khinh thường nhất chính là những kẻ không tự lượng sức mình mà dựa vào những mối quan hệ không minh bạch, bán thân để đi lên.

Mạc Kỳ Kỳ chính là một ví dụ, An Dụ Vân chống cằm nhìn cô ta NG lần thứ hai mươi tám trong một cảnh quay duy nhất mà thở dài một hơi. An phận làm người mẫu thì không bị tai tiếng như bây giờ đâu, diễn xuất tệ đến nỗi không ai thèm hợp tác phải nhờ đến quan hệ mập mờ mới có được vai diễn cũng khiến cho cả đoàn làm phim chán ghét. An Dụ Vân không quản nhiều quá, chỉ là những loại như Mạc Kỳ Kỳ, cô căn bản không muốn đặt vào mắt.

“Chị Vân, có người tìm chị.”

Trợ lý Tiểu Ngọc ra hiệu với cô, An Dụ Vân quay sang nhìn, người đến tìm cô là Trần Tinh Vũ. Đây không phải là lần đầu Trần Tinh Vũ đến phim trường để tìm An Dụ Vân, mọi người trong đoàn làm phim cũng không lạ lẫm gì. Thiên kim tiểu thư của An gia và đệ nhất thiếu gia của Trần gia từ nhỏ đến lớn là thanh mai trúc mã ai cũng biết. Mọi người chỉ thầm tán dương An Dụ Vân tốt số, xinh đẹp, diễn xuất cũng được cho là khá ổn, lại có thanh mai trúc mã nhất kiến chung tình, thường xuyên đến phim trường, thi thoảng còn mua đồ ăn mang đến tiếp đãi. Đối với người hào sảng như Trần Tinh Vũ, mỗi lần đến đều rất tôn trọng đoàn làm phim, An Dụ Vân cũng khá ôn hoà, không ra dáng tiểu thư khiến mọi người rất có hảo cảm.

Lần này Trần Tinh Vũ đến có vẻ hơi gấp gáp, hình như đi vội, đến cả cà vạt bị lệch cũng không để tâm. Anh đến tìm An Dụ Vân, vẻ mặt để lộ vẻ hơi nghiêm trọng.

“Tiểu Vân, sao gọi em lại không nghe máy?”

“Em đang quay phim, có gì sao?”

“Mẹ em gọi em mãi không được đành phải gọi cho anh. Mau về nhà đi, nhà em xảy ra chuyện rồi.”

Trần Tinh Vũ không phải là người thích đùa, An Dụ Vân cũng dần ý thức được chuyện này nghiêm trọng, bằng không Trần Tinh Vũ cũng không gấp gáp đến mức này. Cô vội vàng thu dọn đồ đạc, Trần Tinh Vũ cũng giúp cô nói mấy tiếng với đạo diễn rồi đưa cô trở về gấp.

Về đến nhà, An Dụ Vân sững người nhìn từng đoàn người áo đen chỉnh tề đi ra đi vào biệt thự, không những vậy họ còn đem đồ đạc trong nhà đi, người làm chạy nhốn nháo tạo thành một khung cảnh cực kì hỗn loạn. Trong nhà, mẹ cô khóc ngất ngồi dưới nền nhà, không thấy bố đâu. An Dụ Vân bị doạ đến ngây người, vội chạy đến đỡ mẹ cô đứng dậy, bất lực nhìn những người xa lạ ra ra vào vào nhà cô.

Bố của An Dụ Vân - An Khuê bị bắt vì một số tội danh thương mại, toà án hiện phải niêm phong hết tất cả tài sản bao gồm cả căn biệt thự này, mà bố cô cũng bị cảnh sát bắt tạm giam. An Dụ Vân ngã ngồi, làm sao có thể? Bố cô là một người cả đời sống thanh bạch, căn bản không thể vi phạm sai trái gì, chắc chắn có ẩn tình. Nhưng trong thời gian bắt tạm giam, người nhà không được phép gặp, vì vậy An Dụ Vân cùng mẹ cô bất lực nhìn mọi tài sản bị niêm phong, gia đình ly tán.

Trần Tinh Vũ không biết làm cách nào, đành phải đưa hai mẹ con cô về một căn hộ trống của anh để ở tạm. An Dụ Vân vẫn chưa thể nào hết bần thần, tại sao nhanh như vậy mọi chuyện có thể xoay vần được? Tin tức rất nhanh được đưa lên ti vi, cũng đồng nghĩa với việc An Dụ Vân sẽ bị ảnh hưởng rất lớn.

Mọi chuyện xảy đến nhanh đến nỗi An Dụ Vân không trở tay kịp, bên phía công ty quản lý phải liên lạc gấp với cô vì mọi việc xảy ra đối với cô sẽ ảnh hưởng rất lớn đến không chỉ riêng cô.

“Em nghe đây chị Di Tâm.”

Lương Di Tâm chính là quản lý của An Dụ Vân, cô được mệnh danh là người quản lý vàng, là một người xảo quyệt trong giới, đồng thời cũng là người dẫn dắt rất nhiều minh tinh bước lên đỉnh cao. Mà kẻ thù rất lớn của Lương Di Tâm chính là Lý Á Đồng, quản lý kì cựu nhưng lại không từ mọi thủ đoạn đem gà cưng của mình đi bán thân để đạt được mục đích. Cả hai như kẻ thù truyền kiếp mà đến giờ phút này, khi An Dụ Vân thất thố như vậy, người vui nhất hẳn phải là Lý Á Đồng, cô ta căm ghét Lương Di Tâm như vậy, thì đây hẳn là cơ hội khiến Lương Di Tâm bị mất đi cái danh hiệu quản lý vàng, sẵn sàng bị người ta chèn ép.

Nhưng Lương Di Tâm cho dù có bị rơi vào vấn đề nào cũng nhất quyết sẽ không làm gì ảnh hưởng đến người mà mình đang dẫn dắt. Hiện tại An Dụ Vân đang gặp vấn đề lớn của gia đình, ảnh hưởng rất lớn, tuy nhiên cô vẫn bình tĩnh mà đối đầu.

“Em đang ở đâu? Em có ổn không?”

“Em ổn, bên công ty gọi cho chị sao?”

“Ừ. Tin tức của gia đình em gây ảnh hưởng khá lớn, không chỉ riêng thương nghiệp mà còn giới giải trí. Công ty cũng đang ra sức dẹp loạn rồi.”

“Là em làm liên luỵ mọi người rồi.”

“Không sao. Nhưng em hiện tại ở đâu?”

“Em đang ở nhà một người bạn.”

“Chị nói em thế này, em biết công ty đối thủ của Lạc Cảnh chúng ta là Đông Dịch chứ?”

“Em biết, có vấn đề gì sao chị?”

Lương Di Tâm đẩy đẩy gọng kính, cả vẻ mặt nghiêm trọng trở lại, nhưng tất nhiên An Dụ Vân cách một chiếc điện thoại không thể nào biết được.

“Lúc em nhận bộ phim em đang quay, Đông Dịch cũng lăm le nhưng họ không dám đối đầu vì em có chống lưng quá mạnh. Bây giờ em mất đi chống đỡ, bên phía họ liền động tay động chân vào bộ phim rồi.”

“Chị nói sao cơ? Sao có thể nhanh đến như vậy?”

An Dụ Vân bị hết việc này đến việc khác dội vào, bản thân suýt nữa không đỡ nổi. Tại sao? Tại sao có thể cùng một lúc cướp hết của cô như vậy được?

“Cái giới giải trí này chính là như vậy, chị đang nghĩ cách, nhưng số vốn bỏ ra khá nhiều, công ty căn bản không thể quyết toán.”

“Nhưng đây là cơ hội duy nhất của em.”

Phải, An Dụ Vân mất tất cả, gia đình cũng ly tán, bây giờ cô là trụ cột tinh thần cho mẹ, là hy vọng duy nhất. Bộ phim lần này không phải đơn giản, bởi vì cô đã định sẵn sẽ dùng bộ phim này để tạo tiếng vang lớn, vì chỉ có như vậy cô mới có đủ tiền bạc, danh tiếng để điều tra việc của bố cô. Bây giờ bị dồn đến đường cùng như vậy, An Dụ Vân không chống đỡ nổi nữa rồi.

“Chúng ta cần tiền, em có thể vay mượn được không?”

“Em biết vay mượn ai bây giờ? Gia đình em ra nông nỗi này, em làm sao có thể?”

“Trần Tinh Vũ, thiếu gia nhà họ Trần là thanh mai trúc mã của em.”

“Không thể! Tuyệt đối không!”

Trần gia không thích người trong giới giải trí, không muốn nói là thành kiến, sẽ không đời nào chịu bỏ tiền ra cho cô đâu. Mà cô với Trần Tinh Vũ chỉ là bạn bè cùng nhau lớn lên, cô không hề yêu anh.”

“Vậy thì chị hết cách rồi. Chị cũng biết đây là hy vọng duy nhất, chị cũng không thể vì cơ hội này mà đẩy em đi vào con đường vấy bẩn thanh danh kia được.”

Nói đến đây, trong đầu của An Dụ Vân chợt loé sáng, bây giờ chỉ còn cách duy nhất chính là đích thân cô ra mặt đi xin vốn từ các nhà đầu tư mà thôi.

“Chị… để em đi đi.”

“Không được!”

Lương Di Tâm như quát vào trong điện thoại, không thể nào để một cô gái như An Dụ Vân sa chân vào vũng lầy này được.

“Nhưng chúng ta hết cách rồi, em không còn gì để mất nữa đâu. Chị giúp em đi mà.”

An Dụ Vân bật khóc, Lương Di Tâm cũng có chút mủi lòng.

“Chị sẽ suy nghĩ.”

“Chúng ta phải làm thôi, không sao đâu, chỉ lần này thôi. Em phải có được vai diễn này, nếu không em sẽ mất hết.”

“Tiểu Vân, chị không thể…”

“Em quyết định rồi, chị giúp em tìm người đi, tự em sẽ đứng ra xin tài trợ.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi