HỢP ĐỒNG BAO DƯỠNG: ÔM ĐÙI TỔNG TÀI ĐI LÊN

Lúc An Dụ Vân kịp định thần lại thì đã quá muộn, mà vòng tay rắn chắc của Lãnh Dật Hiên kìm chặt cô lại không phải muốn thoát là thoát được. Thôi xong rồi, lại bị đè ra ăn nữa thật sao? Nhưng mà cô đang giận hắn mà?

Lãnh Dật Hiên qua nay mệt nhọc cũng đủ rồi, cả ngày hôm nay hắn làm việc như một cái máy, bận đến nỗi quên cả ăn trưa. Bây giờ đối với mỹ nhân dưới thân tất nhiên là rất dễ bốc hoả. Dạo gần đây hắn là quá nhân từ với cô, để cho cô cứ cư nhiên mà làm càn.

Đôi môi Lãnh Dật Hiên càn quét trong khoang miệng của cô, cứ mỗi lần An Dụ Vân rụt người lại hắn đều đưa tay đỡ lấy gáy cô mà hôn sâu thêm. An Dụ Vân dưới sự cuồng dã của người đàn ông này chưa bao giờ giành phần thắng đành phải bó tay chịu trận. Bất quá cô đành viện lý do để đẩy hắn ra.

“Lãnh Dật Hiên, anh chưa tắm…”

“Vừa hay em cũng chưa tắm, xong việc chúng ta cùng nhau tắm là được.”

“Anh… vô sỉ!!!”

An Dụ Vân từng mắng Lãnh Dật Hiên bằng rất nhiều tính từ sống động và ắt hẳn cũng là người đầu tiên dám làm việc này. Lãnh Dật Hiên hắn quá dễ tính với cô rồi, để cô cư nhiên mang mười tám đời tổ tông nhà hắn ra mắng mà bản thân hắn lại không hề hà tính toán gì. Nếu người ngoài mà biết được chuyện này, dám cá hơn chín mươi phần trăm trong số đó sẽ thốt lên rằng “Lãnh Dật Hiên này là đồ fake!” và tất nhiên mười phần trăm còn lại sẽ cho rằng Lãnh Dật Hiên là kẻ thê nô.

Lãnh Dật Hiên hắn căn bản chẳng để tâm người đời nói sao, hắn bây giờ muốn ăn An Dụ Vân, có trời mới cản được. Bàn tay hắn tuột dây váy của An Dụ Vân xuống, quen tay chui vào nắm lấy một bên đầy đặn. An Dụ Vân mặc cho hắn làm càn, tay vô lực chống trên ngực hắn. Lãnh Dật Hiên luôn luôn có cách khiến phụ nữ trầm mê, An Dụ Vân thừa nhận cô luôn bại trận dưới tay hắn lúc trên giường, còn xuống giường thì cũng vậy.

Trình độ thoát y của Lãnh Dật Hiên phải gọi là đáng nể, hắn nhanh chóng thoát y cho mình, thoát y cho An Dụ Vân dưới thân lại còn nhanh hơn, một loáng đã cởi sạch. An Dụ Vân không phải lần đầu cùng hắn hoan ái, ấy nhưng giây phút hắn cởi bỏ quần áo của cô, để cô loã thể đặt tròn tầm mắt hắn thì cô lại không tránh được ngượng ngùng mà lấy tay che chắn.

“Em che làm gì? Thứ tôi thích nhất em lại che.”

Giọng của Lãnh Dật Hiên nhanh chóng đã trở nên khàn đục, hắn giữ lấy tay của An Dụ Vân đang cố che chắn trước ngực, đôi mắt đen đặc sâu hoắm không thấy đáy dán chặt vào thân thể nữ nhân đẹp mê người. Hắn mê đắm cái thân thể tuyệt đẹp này, mê đắm nữ nhân tên An Dụ Vân này.

An Dụ Vân ôm lấy đầu hắn, tay vùi vào trong làn tóc dày của hắn, mặc cho hắn đang vùi đầu vào hai đỉnh núi trước ngực cô. An Dụ Vân nhắm mắt, thay vì phản kháng trong vô lực, cô chọn cách thoả hiệp hưởng thụ những khoái cảm hoan lạc mà Lãnh Dật Hiên mang tới. Giờ phút này cô cũng quên cả giận rồi, tên đàn ông này bá đạo như vậy, muốn giận cũng khó.

Nhiệt độ trong phòng tăng cao, đôi nam nữ trên giường vẫn không ngừng luận động. Tiếng rên rỉ yêu kiều của nữ nhân cộng với tiếng thở dốc của nam nhân như một bản sênh ca giữa đêm tối. An Dụ Vân bị hắn ăn đến một chút cũng không còn, trên người toàn là vết hôn xanh tím, mệt mỏi vô lực nằm trên giường.

Lãnh Dật Hiên nằm bên cạnh, hai mắt nhắm lại dưỡng thần, trận hoan ái vừa rồi khiến hắn giải toả đi không ít bí bách. Nhưng An Dụ Vân sau hoan ái rồi vẫn còn có cảm giác hơi dỗi dỗi một tẹo, dẫu sao Lãnh Dật Hiên cũng sai, hắn đã không giải thích còn thế này với cô.

“Tiểu Vân còn giận sao?”

“Không dám.”

“Tôi xin lỗi, tối qua một người bạn của tôi vừa từ nước ngoài trở về, tôi có nhắn tin cho em bảo em đừng đợi, ấy vậy mà lại vội quá không bấm gửi đi.”

“Thôi không bàn tới nữa.”

“Dì Lan bảo rằng em rất dụng tâm cho bữa cơm tối qua, là tôi làm phật ý em rồi.”

“Không có gì, cũng chỉ là bữa cơm thôi.”

“Em vẫn còn giận sao?”

“Không có.”

“Tôi bảo dì Lan hâm nóng nồi canh rồi, chúng ta đi tắm rồi xuống nhà ăn tối. Em đã làm, tôi phải ăn.”

Nói rồi Lãnh Dật Hiên lại dứt khoát bế An Dụ Vân đi tắm chung. An Dụ Vân dần dà cũng lười phản kháng, mặc hắn muốn làm gì thì làm. Lãnh Dật Hiên bá đạo như vậy, cô mà để tâm quá ắt hẳn sẽ phải chịu uỷ khuất. Cứ lãnh đạm, mặc kệ hắn có khi sẽ dễ sống hơn.

Lãnh Dật Hiên xả nước nóng đầy vào bồn rồi lại ôm An Dụ Vân thả vào trong đó, sau đó chính hắn cũng bước vào. Cả cơ thể mệt mỏi của hắn cuối cùng cũng được thư giãn thoải mái, trong lòng lại có mỹ nhân, thật không có gì sánh bằng.

“Anh đứng đắn hơn một chút không được hả?”

“Không.”

An Dụ Vân đánh vào bàn tay hư hỏng của ai đó đang giở trò biến thái xoa xoa ngực cô, cả người thư giãn nằm tựa vào lòng của Lãnh Dật Hiên. Hắn vẫn cứ ung dung tự tại xoa nắn, An Dụ Vân chỉ liếc hắn một cái rồi cũng mặc kệ.

Lãnh Dật Hiên nhìn thân ảnh xinh đẹp của An Dụ Vân cứ ẩn hiện dưới làn nước mà thực sự muốn thêm một trận chiến trong phòng tắm với cô. Ấy nhưng An Dụ Vân đang giận, hắn cũng cảm thấy hơi mệt, thế nên chuyện này đành tạm gác lại. Nhưng Lãnh Dật Hiên hắn sẽ tuyệt đối không bỏ qua địa điểm cực kì tình thú này đâu.

Tắm rửa xong xuôi hết, cả hai xuống lầu, dì Lan nhìn An Dụ Vân và Lãnh Dật Hiên đi cùng nhau, nghĩ được gương vỡ lại lành, cũng không có ý tứ gì thêm. Dỗ dành nhau lâu đến như vậy, dùng đầu ngón chân cũng biết được Lãnh Dật Hiên dỗ dành bằng cách thức gì. Dương Lâm ngồi đó cũng hắng giọng, thầm khen Lãnh thiếu lợi lại, anh nghe dì Lan kể, mà nếu anh là An Dụ Vân, anh sẽ giận đến kiếp sau mất.

“Cậu Dương ở lại ăn cơm luôn nhé.”

“Vâng ạ.”

An Dụ Vân vào bếp phụ dì Lan bày biện cơm nước, cố tình lấy một chiếc bát lớn, múc đầy canh gà hầm rau củ, nhưng bát gà hầm lớn này không phải là để mọi người cùng ăn mà là cô cố tình làm cho Lãnh Dật Hiên ăn. Vừa nãy hắn hứa là sẽ ăn, kì này cô cho hắn ăn đến chết.

An Dụ Vân bê bát canh gà đặt ngay trước mặt Lãnh Dật Hiên rồi không nói không rằng quay trở vào bếp, lấy một chiếc bát khác rồi tiếp tục múc canh.

“Con làm gì vậy? Sao tận hai bát?”

“Bát vừa nãy là con dụng tâm múc cho Lãnh Dật Hiên, bát này để mọi người cùng ăn.”

Dì Lan cạn lời nhìn Lãnh Dật Hiên, khoé môi hắn giật giật mà Dương Lâm thì cố nín cười. Đối xử như thế này với Lãnh Dật Hiên thì đúng là chỉ có An Dụ Vân mới dám làm thôi.

Lãnh Dật Hiên nhìn bát canh gà, rồi lại nhìn An Dụ Vân thong dong ngồi xuống bên cạnh hắn bắt đầu ăn cơm mà dở khóc dở cười.

“Em định cho tôi ăn hết bát canh này thật?”

“Không phải vừa nãy anh bảo đồ ăn tôi làm, anh phải ăn sao? Ăn đi, không ăn là không nể mặt tôi rồi.”

Lãnh Dật Hiên cạn ngôn, hắn cầm thìa, bắt đầu ăn từng thìa canh gà, trong lòng thầm mắng bản thân ấy vậy mà lại bị cô nhóc này muốn chơi thế nào thì chơi. Kết quả của bữa tối hôm đó, An Dụ Vân vui vẻ với nồi canh gà hầm đầu tay được tẩu tán sạch sẽ, còn vị tổng tài họ Lãnh nào đó ăn đến mức nửa đời sau này thề rằng sẽ không bao giờ ăn canh gà nữa.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi