HỢP ĐỒNG BAO DƯỠNG: ÔM ĐÙI TỔNG TÀI ĐI LÊN

An Dụ Vân và Lãnh Dật Hiên rơi vào chiến tranh lạnh. Cô vẫn ra ngoài, vẫn đến công ty, vẫn làm việc chăm chỉ, Lương Di Tâm nhận cho cô một ít quảng cáo trong thời gian đợi quay phim mới nên An Dụ Vân đi đi về về suốt. Lãnh Dật Hiên cũng bận rộn với chi nhánh mới sắp mở ở Nhật Bản nên cũng đi sớm về muộn, cả hai hầu như còn không đụng mặt nhau.

“Em với Lãnh thiếu đang giận nhau à?”

“Sao chị biết?”

Lương Di Tâm cười mỉm, sắp xếp lại mấy chồng sách trên bàn. Tinh ý như cô dạo gần đây lúc nào cũng thấy An Dụ Vân thơ thẩn, đầu óc thì treo ngược cành cây, gọi mấy lần mới đáp lại.

“Dương Lâm nói với chị, nói là dạo gần đây Lãnh thiếu cũng cáu gắt khó chịu, có hôm còn cho họp quá giờ khiến nhiều người sợ đến suýt ngất xỉu.”

“Hừ, vậy mà không thèm mở miệng nói chuyện với em. Dù sao cũng đâu phải em sai.”

“Thôi nào cô nương! Nhiều khi cũng đừng để cái tôi lớn quá, chị thấy Lãnh thiếu thực sự tốt với em, không muốn giận em lâu đâu, chỉ là không biết cách hoà giải thôi.”

“Nhưng mà chị với Dương Lâm từ khi nào thân thiết thế?”

Lương Di Tâm á khẩu, mím môi nhìn An Dụ Vân. Mà An Dụ Vân ngây thơ hỏi câu này xong nhìn biểu cảm không đúng của Lương Di Tâm cũng nảy sinh nhiều nghi vấn. Lương Di Tâm từ khi nào lại thân thiết với Dương Lâm thế kia? Công việc của cả hai nhiều khi đòi hỏi phải liên hệ với nhau, nhưng trong thời điểm chiến tranh lạnh của cô với Lãnh Dật Hiên mà Lương Di Tâm với Dương Lâm còn tám chuyện được thật không thể không khiến người ta suy nghĩ.

“Chị chỉ hỏi thăm thôi.”

“Hưmm, chị Di Tâm, đừng giấu em gì nha?”

“Ai thèm giấu em cái gì, mà cũng không có gì để giấu em cả? Chị với Dương Lâm chỉ lâu lâu hỏi han trao đổi, vì dẫu sao tự dưng công việc của chị với cậu ấy cũng liên quan nhau chút ít mà.”

An Dụ Vân nhún vai, cho rằng câu trả lời của Lương Di Tâm cũng được cho là có lý nên thôi tạm thời không truy cứu nữa. Giữa giờ, cô nhận được điện thoại của Trần Tinh Vũ hẹn gặp nhau một lát, An Dụ Vân do dự nhưng vẫn vui vẻ nhận lời gặp anh.

“Công việc em vẫn ổn chứ ha?”

“Ừm cũng ổn, sau vụ việc lần trước của Mạc Kỳ Kỳ cũng được xử lý thuận lợi rồi.”

“Nhìn em thuận lợi như vậy anh cũng an tâm.”

Lại rơi vào tĩnh lặng. An Dụ Vân cười xoà bưng tách cà phê lên uống, Trần Tinh Vũ cũng không nói gì. Cũng không nghĩ được hai người họ cũng có một ngày đối diện nhau trong bầu không khí mất tự nhiên như thế này. Trần Tinh Vũ lên tiếng phá tan đi sự tịch mịch giữa cả hai.

“Ngày mai em rảnh thì ghé nhà anh dự tiệc rượu.”

“Sao đang bình thường lại tổ chức tiệc rượu?”

“Thực ra là mẹ anh tổ chức, ừm… cùng với nhà họ Vũ.”

“Nhà họ Vũ? Vũ Vân Ninh? Trần Tinh Vũ, đừng nói với em anh và Vũ Vân Ninh đang qua lại nha?”

“Ừ, gia đình hai bên đang bàn bạc, có lẽ anh sắp kết hôn rồi.”

Tin tức này hơi chấn động nhất thời khiến An Dụ Vân tiêu hoá không kịp. Cô khựng lại trong giây lát, nhìn Trần Tinh Vũ, cố tìm một tia cười cợt như anh đang đùa, nhưng cô nghĩ lại Trần Tinh Vũ ngày thường vốn là nghiêm túc, chuyện quan trọng như vậy càng không thể đùa.

Trần Tinh Vũ nhìn An Dụ Vân, thấy cô thu lại nụ cười, thầm nghĩ rằng cô đang không vui với tin tức này, trong lòng anh lại có chút khởi sắc. An Dụ Vân mà phản đối, chắc chắn anh sẽ nghe theo cô.

“Chà, anh lại kết hôn với Vũ Vân Ninh sao? Chúc mừng anh!”

“Em… em không có ý kiến gì sao?”

“Ý kiến gì? Em chỉ hơi bất ngờ thôi, Vũ Vân Ninh tài giỏi xinh đẹp, hợp với anh vậy còn gì? Em thực sự chúc mừng đó. Cô ấy còn thích anh lâu như vậy nữa, coi như là anh vừa có tiếng vừa có tình.”

Trần Tinh Vũ hạ tầm mắt, che giấu sự thất vọng lan tràn trong anh. An Dụ Vân không có chút nào buồn hay thất vọng khi nghe tin anh sắp kết hôn, Trần Tinh Vũ chưa tính đến chuyện kết hôn đâu nhưng anh vốn mượn điều này thử lòng cô. Nhưng kết quả vẫn không ngoài mong đợi, không thử lòng sẽ không nhận đau thương.

An Dụ Vân còn với chuyện Vũ Vân Ninh thích anh tỏ ra rất hiểu rõ thực sự khiến Trần Tinh Vũ hoá thẹn. Năm xưa Trần Tinh Vũ theo đuổi An Dụ Vân bao nhiêu thì Vũ Vân Ninh theo anh bấy nhiêu, chỉ là anh mải tiến tới mà không chịu quay đầu nên không nhận ra được. An Dụ Vân không yêu anh, cũng vì Vũ Vân Ninh ghen tức nên xảy ra không ít tranh cãi, nhưng An Dụ Vân cô từ trước đến nay vẫn không hề tính toán, bởi cô tin Vũ Vân Ninh sẽ làm được.

“Ngày mai em sẽ đến, à, còn chỗ mẹ em… Để tiện hơn em sẽ mua lại căn hộ đó từ anh được chứ? Vì để mẹ em dọn đi thì hơi cực cho bà.”

“Bác gái cứ ở đó có làm sao đâu?”

“Đâu thể ở không như vậy mãi được, dù gì cũng là của anh mà. Em nhận cát xê rồi, không phải không mua nổi cho mẹ em căn nhà, em mua căn hộ đó của anh không tin anh không nể tình quen biết của chúng ta mà giảm giá cho em chút đỉnh.”

“Anh không tính toán gì đâu, thật đó, em đừng khách sáo quá như thế.”

“Anh không tính toán nhưng rồi sẽ có người tính toán, vả lại em cũng không thể để mẹ em nương nhờ ở đậu chỗ anh mãi được. Tinh Vũ, anh có cuộc sống riêng của anh, em cũng tự lo được cho em và mẹ, thực sự cảm ơn anh thời gian qua.”

“Tiểu Vân, em muốn cắt đứt quan hệ tốt đẹp của chúng ta đấy à? Em không vui vì anh kết hôn với Vũ Vân Ninh đúng không?”

An Dụ Vân chỉ cười nhạt, cô không bận tâm anh yêu ai cả, bởi cô cũng không thể yêu anh. Người cô yêu bây giờ… anh cũng không biết được. Nhưng cô không muốn xen quá nhiều vào mối quan hệ mới này của Trần Tinh Vũ, tự giác tránh xa có lẽ là cách làm thông minh nhất rồi.

“Tinh Vũ, chúng ta vẫn luôn là bạn. Đứng dưới lập trường của một người bạn lâu năm, em thực sự rất vui vì anh kết hôn, thật lòng đó. Em vẫn còn rất nhiều thứ dang dở, nhưng thực sự rất cảm ơn anh vì thời gian qua.”

“Tiểu Vân, em không thể cho anh một cơ hội sao?”

“Chúc phúc cho anh là cách duy nhất và cũng là tốt nhất mà em làm được. Em còn công việc chiều nay, cà phê này em trả nhé, à còn việc mua lại căn hộ em sẽ bàn bạc rồi nhờ người gửi hợp đồng đến cho anh sau. Em đi trước đây.”

An Dụ Vân rời đi nhanh chóng, Trần Tinh Vũ lại thơ thẩn rất lâu. Rốt cuộc thì anh vẫn không giữ được An Dụ Vân, có lẽ sự bất lực nhất cuộc đời chính là lúc này. Anh dối lòng mình, thử lòng An Dụ Vân để cố gắng vin vào một tia hy vọng nào đó để níu cô về bên mình, ấy nhưng sự thật vẫn khiến anh không chấp nhận được. Trần Tinh Vũ anh cả đời chỉ thua An Dụ Vân.

Nhìn thời gian dần trôi, ai rồi cũng đến tuổi tìm cho mình một đối tượng để cùng xây dựng một gia đình yên ấm, An Dụ Vân lại thở hắt một hơi. Cô muốn không? Có chứ, cô từng rất mưu cầu một cuộc sống vô lo vô nghĩ như vậy, nhưng rốt cuộc đến lúc này, nhìn những người thân cận nhất của mình lần lượt kết hôn, An Dụ Vân mới cảm thấy chỉ còn mình cô kẹt lại với nhiều thứ cảm xúc còn rối bời non trẻ.

Có lẽ chuyện tình cảm nói ra được sẽ nhẹ lòng hơn nhỉ. Vũ Vân Ninh làm được đấy, dám vì hạnh phúc của mình mà hành động, An Dụ Vân mỉm cười thong thả cước bộ, nghĩ đến người đàn ông băng lãnh không một chút thú vị kia, trong lòng như có dương quang chiếu rọi ấm cả một vùng

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi