HỢP ĐỒNG BAO NUÔI VỚI QUÝ CÔ LẮM TIỀN



Hoàng Phủ Thiên Kỳ nhìn cô mà lo lắng, chẳng hiểu sao trong lòng anh lại có cảm giác như vậy, anh thật không hiểu bản thân mình nữa rồi.

" Uống chút nước đi, nó giúp cô thấy thoải mái hơn!" Anh rót cho cô một ly nước nói.

" Cảm ơn!" Từ Thiên Phương nhận nước từ anh, cô chậm rãi nhấp từng ngụm nhỏ.

Gặp ác mộng thì thôi đi, bây giờ đầu cô lại đau đớn như búa bổ vậy, cô không biết mình bị cái gì rồi. Từ khi cô ngừng uống thuốc, tầng suất đau đầu lại tăng nhiều hơn, cô cũng thường xuyên nằm mơ nhiều hơn.

" Đã ổn hơn chưa?" Anh hỏi.

" Tốt hơn rồi, thật cảm ơn anh!" Từ Thiên Phương gật đầu đáp, dù cho thật sự là cô vẫn còn thấy rất khó chịu.


" Ừm, vậy cô nghỉ ngơi đi!" Hoàng Phủ Thiên Kỳ ngần ngại nhìn cô nói, anh đứng lên chuẩn bị rời đi.

" Thiên Kỳ...anh sẽ trở về với Đông Phương Ngọc Châu sao?" Đột nhiên Từ Thiên Phương kêu lên.

Bước chân của anh dừng lại, ánh mắt anh nhìn vào khoảng không vô định, mất một lúc lâu, anh mới gật đầu đáp.

" Ừm, phải trở về nơi tôi thuộc về rồi! Cô đừng lo, tôi sẽ hoàn thành hợp đồng với cô!"

" Tôi..." Từ Thiên Phương cúi gằm mặt, cô muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại thôi.

" Không có gì nữa thì tôi đi về phòng đây!" Thấy cô im lặng không nói thêm gì, anh đi nhanh ra ngoài.

Từ Thiên Phương thở dài, cô chưa bao giờ cảm thấy bất lực như bây giờ, đến nói ra những lời trong lòng cũng không dám. Chẳng hiểu sao khi thức dậy từ cơn ác mộng, nhìn thấy anh ở ngay bên cạnh, cô lại thấy rất yên tâm.

" Tôi muốn nói...anh có thể đừng đi hay không?" Từ Thiên Phương đôi mắt thoáng chút buồn nói khẽ, hai tay cô siết chặt từ lúc nào.

Nghĩ đến anh phải rời khỏi đây cùng một người phụ nữ khác, tim cô như thắt lại, cảm giác này vô cùng khó chịu.

Sáng hôm sau.

Hoàng Phủ Thiên Kỳ thức dậy đã là tám giờ sáng, Từ Thiên Phương cũng đã đến công ty rồi, dưới phòng ăn chỉ còn lại người hầu và Ân Vệ mà thôi.

" Thiếu gia, chào buổi sáng!" Ân Vệ thấy anh liền lên tiếng chào.


Hoàng Phủ Thiên Kỳ cũng gật đầu đáp lời hắn, anh ngồi vào bàn ăn sáng, bữa sáng hôm nay thật sự rất ngon.

Lúc này anh lại thấy người hầu ra vào tất bật, dường như bọn họ muốn chuẩn bị cái gì đó. Ân Vệ không tránh khỏi sự tò mò, hắn lại nhìn nữ hầu đang đi vào hỏi.

" Anh Lan, hôm nay có chuyện gì sao? Mọi người trông có vẻ rất bận rộn!"

" Hôm nay là sinh nhật của tiểu thư, cho nên chúng tôi đang chuẩn bị trang trí lại nhà cửa, để tổ chức sinh nhật cho cô ấy!" Nữ hầu kia thành thật mà trả lời.

Mọi năm Alice vẫn cho người chuẩn bị tiệc sinh nhật cho Từ Thiên Phương, chỉ là cô không muốn chịu cảm giác cô đơn khi đón sinh nhật, nên năm nào cô cũng tìm cách trốn tránh không về nhà. Đến ngày này cô thường tìm đủ loại lý do để không về nhà, nào là đi công tác nào là tăng ca...Nhưng không năm nào là Alice quên đi sinh nhật của cô.

" Vậy sao? Hôm nay nhất định sẽ là một ngày rất vui nhỉ?" Ân Vệ hào hứng đáp.

Nhưng trái ngược với gương mặt mong chờ của hắn, lại là vẻ mặt buồn bã của nữ hầu." Không đâu, tiểu thư hôm nay chắc sẽ không trở về nhà!" Cô ấy cười buồn nói.

" Tại sao cô ấy không về? Chẳng phải mọi người đã giúp cô ấy tổ chức sinh nhật sao, cô ấy phải về chứ!" Ân Vệ lại thắc mắc hỏi.

" Bởi vì tiểu thư không thấy vui, cô ấy sợ phải cô đơn trong chính sinh nhật của mình, nên cô ấy sẽ không về!" Nữ hầu giải thích.

Ân Vệ lờ mờ hiểu ra, hắn có chút thương cho Từ Thiên Phương. Ba mất đã là một nỗi đau rồi, ngay cả mẹ cũng không thương yêu, cô chẳng phải rất bất hạnh hay sao?

" Nếu cô ấy không về, mọi người cũng có thể đến công ty tổ chức sinh nhật cho cô ấy mà!" Hoàng Phủ Thiên Kỳ bữa sáng đã dùng xong, anh lúc này mới chịu lên tiếng xen vào cuộc nói chuyện của hai người.

" Ý của anh là?" Nữ hầu trong mắt lóe ra một tia bất ngờ.


" Đúng vậy nha, cô ấy không về thì chúng ta đến công ty mà làm!" Ân Vệ cũng hớn hở nói vào.

" Hoàng Phủ thiếu gia, cảm ơn cậu! Tôi phải đi tìm quản gia hỏi mới được!" Nữ hầu mừng rỡ nói, cô ấy vội vàng chạy đi tìm quản gia.

Chuyện vốn đơn giản như thế, mà mọi người lại không nghĩ ra sớm hơn.

Sau khi bàn bạc kỹ lưỡng, mọi người bắt đầu chuẩn bị kế hoạch tổ chức sinh nhật cho Từ Thiên Phương tại công ty. Dĩ nhiên là trong chuyện này cũng phải có sự trợ giúp của Alice, thì mới có thể thành công được.

Từ Thiên Phương hôm nay phải ra ngoài làm việc, cô không ở công ty vào lúc này, theo thông tin mà Alice cung cấp thì phải hơn tám giờ tối cô mới quay lại công ty. Vậy là những người ở Từ Gia lại chạy đến Diamond, bọn họ chia nhau ra làm việc, người thì trang trí, người lại chuẩn bị bánh kem và thức ăn.

" Mọi người nghĩ tiểu thư có thích không?" Một người hầu tò mò hỏi.

" Cô ấy chắc chắn sẽ thích! Bởi vì mọi người dành rất nhiều tâm tư cho chuyện này mà, cô ấy sẽ nhận ra tình cảm của mọi người!" Hoàng Phủ Thiên Kỳ cũng đến, anh trả lời câu hỏi của nữ hầu kia.

Thời gian trôi nhanh, mới đó mà trời đã tối, Từ Thiên Phương sắp quay lại công ty rồi. Đèn trên tầng cao nhất đã tắt hết, hành lang lúc này tối đen như mực.






Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi