Hoàng Phủ Thiên Kỳ nhìn thấy nữ hầu đang đứng, lông mày của anh khẽ nhíu lại. Hình dáng này không phải là của người phụ nữ hôm trước làm chuyện mờ ám ở hoa viên hay sao? Lại nói lúc nãy anh cũng thấy Từ Thiên Phương vừa cầm mấy viên thuốc, vậy chắc chắn là không thể sai được rồi.
" Sao giờ này anh vẫn còn ở đây? Mau đi nghỉ ngơi đi!" Cô đứng lên nhìn anh hỏi.
" Muốn qua nhìn em một chút thôi, có thể nói chuyện được không?" Anh đáp lời cô, rồi nhìn sang nữ hầu đang đứng ánh mắt dò xét.
" Tiểu thư, cô nhớ uống thuốc nhé! Tôi ra ngoài trước đây, chúc hai người ngủ ngon!" Bà ta thấy vậy cũng vội vàng mà đi ra ngoài.
Chờ người đã đi xa rồi, Từ Thiên Phương liền mỉm cười mà xà vào lòng anh ôm chặt, trước nay cô đều không có cảm giác này, nhưng bây giờ lại muốn ỷ lại và dựa dẫm vào anh. Có phải cô đã thay tính đổi nết rồi không?
" Thật thoải mái!" Cô dụi dụi vào lòng ánh nói.
" Được rồi, ngoan nào! Anh có chuyện muốn nói với em đây!" Anh nhẹ nhàng đẩy cô ra lên tiếng.
" Là chuyện gì?" Cô ngạc nhiên hỏi.
" Theo anh đến đây!" Hoàng Phủ Thiên Kỳ nắm tay cô kéo đi, anh cầm lấy mấy viên thuốc trên bàn hỏi." Thứ này em đã uống bao lâu rồi?"
" Thuốc này sao? Bao lâu nhỉ? Em cũng không nhớ rõ lắm!" Từ Thiên Phương đầu óc lúc này mơ hồ, cô lắc đầu trả lời, thật sự là cô không nhớ được gì cả.
" Phương Phương, từ giờ về sau không được uống nữa! Nó không tốt cho sức khoẻ của em đâu!" Anh nhíu mày nói.
" Nhưng không có nó em thấy rất đau đầu, ban đêm khẳng định sẽ gặp ác mộng!" Cô ủ rũ đáp.
" Có thể sẽ khó khăn, nhưng mà anh sẽ giúp em! Lại đây, anh mát xa cho em, lát nữa sẽ cảm thấy dễ chịu hơn!" Hoàng Phủ Thiên Kỳ ném những viên thuốc vào sọt rác, anh nói.
Từ Thiên Phương thư giãn nằm ở trên giường, cô nhắm mắt hưởng thụ tay nghề của anh, quả nhiên rất dễ chịu. Một lúc lâu sau đó, cô dần dần chìm vào giấc ngủ, hơi thở đều dần theo từng nhịp.
Còn tưởng rằng cô có thể ngủ ngon một ngày, nhưng ác mộng vẫn là xuất hiện nữa, trước mặt cô lại là một không gian trắng xoá. Đột nhiên nó lại thay đổi, từng dòng máu đỏ tươi lại đổ xuống, phút chốc trở nên đỏ thẩm và tanh nồng.
Từ Thiên Phương cảm thấy buồn nôn, cô vội quay đầu bỏ chạy, nhưng lại chẳng thể thoát ra khỏi không gian quỷ quái này. Lúc này một giọng nói quen thuộc vang lên, vẫn rất trầm ấm nhưng đã mang theo sự sợ hãi tột cùng.
" Phương Phương, con chạy đi! Chạy ngay đi cho mẹ!"
" Phương Phương, nhất định phải chăm sóc bản thân mình thật tốt..." Giọng nói này lại liên tục gọi tên cô.
Từ Thiên Phương quay cuồng trong vô thức, cô cẩn thận nhìn xung quanh tìm kiếm, nhưng rốt cuốc chẳng thấy ai. Nhưng ngay lúc này...
" Cháu yêu của ta, có phải cháu nghĩ mình có thể chạy thoát hay không? Không đâu, ta sẽ không để cháu có thể trốn đi! Đi chết đi!"
" Phập!" Sau lưng là một giọng nói kỳ dị, nhưng cô lại thấy có chút quen thuộc, còn chưa kịp nhìn rõ người đó là ai, cô đã thấy một lưỡi dao đâm xuyên qua mình.
" Không, không muốn!" Cô gục ngã xuống đất, máu tươi từ khoé miệng chảy ra, cô thều thào bất lực.
....
" Phương Phương, em làm sao vậy? Mau tỉnh lại!" Hoàng Phủ Thiên Kỳ nhận thấy bàn tay cô lạnh ngắt, trên trán đã ướt đẫm mồ hôi. Lại nói cô còn kêu cứu trong vô thức, khẳng định là lại gặp ác mộng rồi.
" Ahh!" Từ Thiên Phương được anh kéo trở về, cô mở to mắt nhìn lên trần nhà, miệng không ngừng thở dốc.
" Thiên Kỳ!" Cô run run gọi tên anh.
" Có anh ở đây, không cần phải sợ đâu! Lại gặp ác mộng sao?" Anh ôm cô vào lòng hỏi.
" Em không hiểu, từ lúc ngừng uống thuốc, liền đêm nào cũng gặp phải giấc mơ đáng sợ như vậy!" Cô mệt mỏi tựa vào lòng anh hỏi.
" Ngày mai anh đưa em đi khám bệnh, uống thuốc mãi không phải là cách hay!" Anh xoa nhẹ đầu của cô nói, nhìn những viên thuốc đang nằm trong sọt rác, anh khẽ nhíu mày lại.
Vì sợ cô lại gặp phải ác mộng, Hoàng Phủ Thiên Kỳ đã ở lại với cô cả đêm, trời gần sáng anh mới đi về phòng của mình. Anh bước đến ban công, rồi lấy điện thoại ra gọi.
Đầu dây bên kia rất lâu mới chịu bắt máy, giọng nói lại còn trở nên rất khó chịu." Ông cố nội của tôi ơi, bây giờ mới có 5 giờ sáng đó, ông đang phá hoại giấc ngủ ngon của tôi!"
" Bạch Tự Khiêm, cho cậu ba mươi phút, gửi địa chỉ của bác sĩ đáng tin ở nước A đến cho tôi!" Hoàng Phủ Thiên Kỳ nào quan tâm đến hắn, anh lạnh giọng nói.
" Cậu bị thương sao? Có nặng lắm không? Tôi phải đi nói cho Bệ Hạ và Hoàng Hậu!" Bạch Tự Khiêm hai mắt lập tức tỉnh ngủ, hắn lo lắng hỏi.
" Bạch Tự Khiêm!"
" À tôi biết rồi, tôi gửi qua cho cậu ngay đây!" Nghe thấy giọng nói đáng sợ của anh, hắn lập tức ngoan ngoãn.
Chẳng mất bao lâu hắn đã gửi đến địa chỉ cho anh, đây là những bác sĩ từng làm việc trong cung điện, đều là những người đáng tin cậy. Bởi vì anh sợ mang Từ Thiên Phương đi khám ở bệnh viện thông thường, người muốn hại cô sẽ biết được, vậy nên chỉ có thể nhờ Bạch Tự Khiêm giúp đỡ.
Bác sĩ cũng đã tìm được, anh liền đi tìm Alice, để cho cô có thể nghỉ ngơi thêm một ngày.
" Tiểu thư, hôm nay cô không cần đến Diamond đâu, mọi chuyện cứ để tôi xử lý!"