HỢP ĐỒNG HÀO MÔN: BOSS NAM THẦN QUÁ KHÓ CHƠI

"Anh yên tâm đi, em có chừng mực."

Lăng Mặc đương nhiên biết cô sẽ giữ chừng mực, nhưng Nam Diệc Sâm này thật sự là một người cực kỳ khó trị.

Từ lúc Lăng Mặc mới quen Đường Hướng Noãn thì anh đã biết, trong lòng cô vẫn luôn ẩn giấu một mối thù hận rất sâu, mà khi đó cô mới mười sáu mười bảy tuổi. Tính cách cô khi đó chưa bao giờ để cho người khác tới gần, hoàn toàn khép kín bản thân ở trong thế giới của chính mình.

Khi đó cô cần gấp một công việc để nuôi sống bản thân, cho nên cô mới đến nhà họ Lăng làm bảo mẫu, nhưng làm chưa tới một tháng đã rời đi.

Thời điểm anh ta gặp lại cô, là ở trận đua xe trong chợ đen.

Cô mặc một bộ trang phục màu đen với tư thế oai hùng, khiến anh ta nhìn không dời mắt được.

Mà thứ khiến cho anh ta trợn tròn mắt ngạc nhiên, chính là thực lực của cô.

Từ đó về sau, anh ta sẽ thường xuyên quay lại đó tìm cô, sau đó thì cô có danh hiệu Nữ Vương Đua Xe.

Anh ta còn nhớ rõ lần đầu tiên anh ta nói với cô rằng: "Tôi muốn thi đấu với cô một trận, tôi cho cô tiền, cô thua tôi được không?"

Anh ta biết, người tới nơi này dùng mạng đánh cược đua xe đều là vì tiền, người phụ nữ này đương nhiên cũng không ngoại lệ.

Lần đầu tiên Đường Hướng Noãn nhìn thẳng vào mắt anh ta, lời nói của cô cho tới giờ anh ta vẫn còn nhớ rõ.

"Lần này anh có thể cho tôi tiền, vậy lần sau thì sao? Tôi đi đòi ai bây giờ?"

Một khi cô đã thua một lần, vậy những người khác sẽ thất vọng với cô, thanh danh thật vất vả mới dựng lên được sẽ bị hủy hoại trong chốc lát.

Vì suy tính lâu dài, cô đương nhiên sẽ không vì nhỏ mà mất lớn.

Sau này, Lăng Mặc mang cô đi, đưa cô vào giới giải trí, tạo ra một người mẫu quốc tế hot tới mức chạm tay có thể bỏng.

Nhưng thật không ngờ, anh ta một lòng nâng đỡ cô nổi tiếng thì vào một năm trước, cô dứt khoát quyết định muốn về nước.

Lúc ấy anh ta tức giận đến muốn giết người, ở trong sân bay, anh ta căm phẫn ném ra một câu: "Nếu em đã quyết định trở về, vậy thì từ nay về sau chúng ta không cần liên lạc lại nữa."

Một câu này, làm cho anh ta mất khoảng một năm không tìm được lý do để đi tìm cô.

"An Nhiên, anh hỏi em một chuyện." Con ngươi tối đen của Lăng Mặc giống như một đầm sâu không thấy đáy. Đường Hướng Noãn gật đầu nói: "Anh hỏi đi."

"Em và Nam Diệc Sâm, chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa thôi đúng không?"

Giọng nói trầm thấp nồng đậm, mang theo một chút hỏi thử, cũng mang theo một chút hy vọng.

Đường Hướng Noãn hơi giật mình, buổi tối kia cô uống say, nhưng người đàn ông trong tối đó chắc là Nam Diệc Sâm, chỉ là hiện tại bọn họ đều coi như một đêm kia chưa từng xảy ra, cho tới bây giờ cũng không nhắc lại nữa.

Hơn nữa, bây giờ giữa hai người bọn họ cũng có ước định, không có thân mật da thịt.

Đường Hướng Noãn gật đầu.

Lăng Mặc thấy thế đột nhiên thở ra một hơi thật dài: "Như vậy cũng tốt."

"..." Đường Hướng Noãn có chút kỳ quái nhìn anh ta: "Tốt cái gì?"

Lăng Mặc không trả lời, chỉ là tâm trạng trở nên tốt hơn.

Tâm trạng tốt thì phô mai hay sữa tươi gì đó đều dẹp qua một bên hết. Anh ta vừa uống sữa đậu nành, vừa cười một cách cao thâm khó lường với cô.

Đường Hướng Noãn chỉ cảm thấy da gà toàn thân nổi hết cả lên.

Cô đưa chìa khóa chung cư cho Lăng Mặc, tuy rằng chung cư của cô kém xa căn nhà trước kia của Lăng Mặc, nhưng nếu để ở lâu thì... khách sạn làm sao có thể tiện bằng trong nhà chứ.

Sau khi Đường Hướng Noãn đi rồi, Lăng Mặc nằm trên giường của cô, khóe miệng không tự chủ khẽ nhếch lên.

Trên chăn, trên gối đều còn lưu lại mùi hương của Đường Hướng Noãn, cả người anh ta đều say mê chìm trong đó.

Lăng Mặc đột nhiên cảm thấy bản thân giống như một tên biến thái, nhưng như vậy thì có sao đâu cơ chứ?

Mới rời đi chưa được bao lâu, Đường Hướng Noãn đã gọi điện thoại tới.

Lăng Mặc nhắm mắt lại lười biếng hỏi: "Có phải em luyến tiếc anh hay không? Mới rời đi có chốc lát đã lại nhớ tới anh rồi?"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi