HỢP ĐỒNG HÀO MÔN: BOSS NAM THẦN QUÁ KHÓ CHƠI

Nhưng bình thường trông cô ta khá an phận, hoàn toàn không ngờ cô ta lại lươn lẹo mưu mẹo như thế.

Chuyện cô ta cấu kết với Phương Thần chắc chắn không phải chỉ một hai ngày.

"Dễ bị câu đi như vậy chắc chắn cũng không phải loại tốt lành gì." Đường Hướng Noãn nở nụ cười lạnh lùng, cô không khổ sở, mà là phẫn nộ.

Bị người ta cướp mất bạn trai, lại còn là người thân thiết bên cạnh, điều này làm sao có thể khiến cô không bực tức cho được?

Lý Hạ Mộng đồng ý với lời cô nói: "Cho nên cậu còn phải cảm ơn Vân Đóa đấy."

Đường Hướng Noãn khẽ híp mắt lại, trong mắt ánh lên chút lệ khí: "Cảm ơn mười tám đời tổ tông cô ta."

Lý Hạ Mộng không khỏi bật cười, cô vốn thích Đường Hướng Noãn dám yêu dám hận, không sợ trời sợ đất này.

"May là cậu đề phòng cô ta, nếu nói cho cô ta thân phận của cậu, không chừng ngày mai toàn thiên hạ đều biết An Nhiên chính là Đường Hướng Noãn, cô Hai nhà họ Đường."

Ngoài Lý Hạ Mộng thì chẳng còn ai biết An Nhiên, siêu mẫu hàng đầu quốc tế, thực ra chính là cô Hai Đường mười năm trước đã đại náo nhà họ Đường rồi bỏ nhà ra đi.

Đường Hướng Noãn ôm eo Lý Hạ Mộng, lẩm bẩm: "Hạ Mộng, bên cạnh mình chỉ có cậu... Chỉ có cậu là đáng tin."

Lý Hạ Mộng nhẹ nhàng vỗ về mái tóc dài của cô, trên thế giới này, e rằng cũng chỉ có cô ấy hiểu cảm nhận của Đường Hướng Noãn.

Cuối cùng, Đường Hướng Noãn vẫn cứ thua vì bản thân quá tin tưởng người khác.

"Hướng Noãn, vậy cậu định làm thế nào? Cứ bỏ qua cho hai đứa chó chết đó sao?" Lý Hạ Mộng chỉ hỏi vậy mà thôi, bởi vì cô ấy thừa biết Đường Hướng Noãn vốn cực kỳ thù dai, có thù ắt báo.

"Bản thân mình muốn xem rốt cuộc bọn họ ân ái cỡ nào!" Loại người có thể bị cướp mất đều là rác rưởi.

Vân Đóa trăm phương ngàn kế như vậy cũng là giúp cô, làm cho cô hoàn toàn nhận rõ bộ mặt thật của Phương Thần, bằng không nếu đăng ký kết hôn xong thì đã muộn rồi.

"Hướng Noãn, cậu về đã được hơn một năm, nhà họ Đường không phái người tới tìm cậu sao?" Lý Hạ Mộng hỏi.

"Người nhà họ Đường không nhận ra mình, mười năm trước khi mình rời khỏi thủ đô vốn là bị hỏng mặt rồi mà." Đường Hướng Noãn chợt nhớ lại chuyện cũ, không khỏi nhếch miệng cười.

Mười năm trước cô quậy tung nhà họ Đường, gần như khiến cả nhà họ Đường nổ tung, khi đó cô cũng bất ngờ bị thương, cho rằng bản thân đã bị hủy mặt, nhưng may thay... cô gặp được Dung Dịch.

Vết thương của cô khỏi hoàn toàn, không để lại vết sẹo nào. Huống chi đã qua mười năm, người ta thường bảo con gái mười tám tuổi thì trở nên khác hẳn, người nhà họ Đường hoàn toàn không biết cô chính là Đường Hướng Noãn.

Lý Hạ Mộng gật đầu, chuyện năm đó cô ấy cũng biết đôi chút, cho nên biết Đường Hướng Noãn tuyệt đối sẽ không trở lại nhà họ Đường.

"Đúng rồi, cậu có nhớ tối hôm qua... Anh ta có đeo bao không?" Lý Hạ Mộng đột nhiên hỏi.

Vấn đề này thật quá xấu hổ, tối hôm qua cô uống tới mức chỉ nhớ những đoạn ngắn, hoàn toàn không nhớ rõ mọi việc, nhưng cô dám khẳng định tên kia không đeo!

Lý Hạ Mộng chỉ cần nhìn mặt cô là đoán ra, bèn hỏi tiếp: "Vậy cậu uống thuốc chưa?"

Đường Hướng Noãn sửng sốt hồi lâu mới kịp hoàn hồn, sắc mặt cô trở nên cứng ngắc.

Đây là lần đầu tiên của cô... cơ bản là cô chẳng có kinh nghiệm gì cả. Lúc ấy cô phiền muộn bực dọc nên quên mất chuyện này.

Lý Hạ Mộng có chút cạn lời với cô: "Nếu mình không nhắc nhở cậu, sợ là mười tháng sau cậu thành mẹ bỉm sữa rồi."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi