HỢP ĐỒNG HÀO MÔN: BOSS NAM THẦN QUÁ KHÓ CHƠI

Nam Diệc Sâm và Tề Diệp Thành ngồi chung một chỗ, tầm mắt thỉnh thoảng lại quét về phía Đường Hướng Noãn.

Cô đúng là nghệ sĩ hợp cách, cô biết mình phải làm thế nào mới có thể bày ra mặt hoàn mỹ nhất trước mắt mọi người.

Tề Diệp Thành thuận theo tầm mắt anh nhìn tới, cất lời khen ngợi từ trong thâm tâm: "Thật đẹp."

Lông mày Nam Diệc Sâm hơi giật giật. Mặc kệ Tề Diệp Thành đang nói thật hay nói dối, anh vẫn cảm thấy khó chịu.

Phảng phất như một vật phẩm chỉ thuộc về riêng anh lại được đặt trong tủ, để tất cả mọi người tùy ý thưởng thức...

"Diệc Sâm, ánh mắt này của cậu thật không đúng lắm, không phải cậu vừa ý cô gái này thật rồi đấy chứ?" Dựa vào hiểu biết của anh ta về Tề Diệp Thành, cho tới bây giờ anh ta chưa từng thấy anh nhìn người phụ nữ nào một cách chuyên chú như vậy.

Vậy mới khiến anh ta càng hiếu kỳ hơn.

Nam Diệc Sâm cong môi, lắc lắc ly rượu vang sau đó đặt bên miệng. Anh nếm thử một hớp, thản nhiên nói: "Tôi cho rằng Lafite năm 82 mới xứng với căn nhà xanh vàng rực rỡ như vậy."

Tề Diệp Thành không khỏi nở nụ cười. Anh ta đã quen Cố Tần Xuyên từ khá lâu rồi, chỉ có điều trước đây anh ta vẫn luôn xem thường Cố Tần Xuyên.

Trước khi Cố Tần Xuyên ra nước ngoài, anh ta là con trai độc nhất của thương nhân bất động sản.

So sánh với đám con nhà giàu có vừa ra đời đã ngậm thìa vàng trong miệng như bọn họ, Cố Tần Xuyên chỉ là con trai của một kẻ nhà giàu mới nổi.

Cho dù anh ta có cố gắng muốn chen vào trong hội bọn họ, nhưng từ đầu đến cuối anh ta vẫn thiếu đi một phần khí thế cao quý.

Trước đây Cố Tần Xuyên cũng là một thành viên trong hội thái tử thủ đô, là một tay Nam Diệc Sâm dẫn anh ta vào.

Lúc này anh ta mới dần dần đuổi kịp mọi người, đồng thời dung nhập vào giới.

Nhưng thật không ngờ sau đó lại xảy ra chuyện kia.

Tề Diệp Thành thu hồi suy nghĩ từ trong hồi ức, giơ ly rượu lên cụng ly với Nam Diệc Sâm.

"Nói như vậy, Tần Thi Uyển cũng trở về nước?"

Anh ta chú ý đến vẻ mặt Nam Diệc Sâm, không nghĩ tới vậy mà vẻ mặt anh lại không chút thay đổi.

"Tôi cho rằng cậu đã biết, dù sao thì Cảnh Trình còn từng chơi tôi."

Hà Cảnh Trình là kẻ lắm miệng, hẳn sẽ nhanh chóng lan truyền tin tức ra ngoài.

Chẳng qua vậy mà lần này anh ta biết mình đã làm gì, cho nên mới chột dạ không dám kiêu ngạo quá mức.

Tề Diệp Thành như có điều suy nghĩ gật đầu, rất nhiều chuyện không cần nói thẳng ra anh ta đã có thể đoán được hơn phân nửa.

Năm đó Tần Thi Uyển vứt bỏ Nam Diệc Sâm theo Cố Tần Xuyên ra nước ngoài, chắc chắn cô ta không ngờ có một ngày Cố Tần Xuyên sẽ vứt bỏ cô ta đi tìm niềm vui mới.

Hơn nữa niềm vui mới này còn đạt tới độ cao mà cô ta không thể đạt tới nổi.

Nam Diệc Sâm nhìn chằm chằm vào nơi nào đó, con ngươi đột nhiên hơi trầm xuống. Ngay sau đó, khóe môi anh cong lên, hình thành ý cười như có như không.

Xem ra màn kịch hay cô nói sắp bắt đầu rồi.

Đường Hướng Noãn miễn cưỡng liếc nhìn Lục Mạn Chi và Tưởng Thư Ninh đang đi về phía cô. Hai người phụ nữ này cô đều biết, Lục Mạn Chi từ nhỏ đã thích dính chặt lấy Đường Tiên Nhi, là con chó bên cạnh Đường Tiên Nhi.

Ánh mắt đảo qua Tưởng Thư Ninh, dường như cô ta đẹp hơn khi còn bé một chút.

Cằm nhọn, mũi rất cao, thần kỳ hơn là cặp mắt vốn một mí của cô ta nay đã biến thành hai mí.

Quả nhiên gái mười tám sẽ thay đổi hẳn?

Đường Hướng Noãn nhìn hai người phụ nữ này đứng trước mặt cô, giọng nói bén nhọn không dễ nghe của Tưởng Thư Ninh vang lên trước.

"Mạn Chi, hôm nay vì sao tôi cảm thấy nơi này có vẻ cợt nhã quá vậy? Không biết hồ ly tinh từ đâu tới, thật ảnh hưởng không khí."

Lục Mạn Chi lập tức kẻ xướng người hoạ với cô ta: "Người tới đây hôm nay đều là nhân vật có mặt mũi, không phải nơi mà loại hạ đẳng dựa vào quy tắc ngầm thượng vị nên tới."

Đường Hướng Noãn cười một tiếng, khoan thai mở miệng, "Các ngươi đang hát hí khúc à? Rất đặc sắc đấy, hát thêm một đoạn nữa đi."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi