HỢP ĐỒNG HẾT HẠN

Khương Khả Vọng không kịp xuống xe.

Cô bị Bùi Úc kéo lại ôm thật chặt, một cái ôm đặc biệt gấp gáp, cô bị anh chống ở trên cửa xe, cái gáy cấn lấy phần cửa kính xe, bàn tay anh đặt làm nệm, che lại cho cô.

Chiếc móc cài trên trên ngực bị anh một đường mở hết ra, chóp mũi cọ cọ nơi ngực cô khiến cô ngưa ngứa, sợi dây màu đó bị anh ngậm vào trong miệng, cùng với da thịt mềm mại mà mút vào, khẽ ngửi một cái. Ánh mắt Khương Khả Vọng mê ly, ngửa đầu lên, ngón tay len vào trong mái tóc anh.

Cô chỉ đeo nhẫn lên mà thôi, sao phản ứng của anh lại lớn thế này?

“Bùi Úc, em phải đi rồi.” Cô lo rằng nếu còn tiếp diễn như thế này thì sợ là không cách nào dọn dẹp nổi mất, muốn nhanh chóng ngăn anh lại.

Cuối cùng Bùi Úc cũng rời khỏi ngực cô, nhưng đầu anh vừa nhấc lên đã ngậm lấy bờ môi cô, đầu lưỡi vừa vươn đến đã cường thế cạy hàm răng cô, hôn mỗi lúc một nóng bỏng hơn.

“Đừng đi, xin nghỉ nhé, nói em không thoải mái.” Bùi Úc bắt được hai tay cô, nhét vào trong lồng ngực, ôm chặt lấy không cho cộ cựa bừa bãi.

“Sao lại thế được?”

Anh không còn sót lại chút lý trí nào, gặm cắn vành tai cô: “Anh sẽ nói với đạo diễn Chu mà.”

“Bùi Úc —” Khương Khả Vọng sốt ruột tránh sang bên cạnh, “Đừng nghịch nữa nào.”

Bùi Úc lưu luyến không rời lại hôn cô thêm mấy lần nữa mới buông ra, cô quay lưng lại, cài mấy nút áo mà anh cởi ra, nhìn vào cửa sổ xe mà chỉnh sửa lại mái tóc.

Chỉnh chỉnh cũng không được tốt lắm, thôi đợi lát nữa quay lại rồi để thợ trang điểm sửa lại, cô không biết nên biện lý do gì để giải thích nữa đây.

Anh lại ôm lấy cô từ phía sau, trong nội tâm cô thầm giật mình: “Bùi Úc.”

“Chỉ ôm một cái thôi mà.” Cằm anh chống trên cổ cô, hai tay vòng lấy eo cô, “Ôm một chút thôi.”

Khương Khả Vọng xuống xe, bình tĩnh thuận theo lối đi cũ mà trở về, một cơn gió nhẹ chợt thổi qua, cô mới hoảng hốt, bất tri bất giác cảm thấy thật ngượng ngùng.

Giống như vừa rồi lúc ở trong xe thân mật đều bị làn gió này biết tất vậy.

Thợ trang điểm sờ sờ mái tóc cô, nhìn bên trái chút rồi lại nhìn bên phải chút, nghi hoặc tháo xuống một chiếc kẹp tóc: “Hôm nay ít dùng đi mấy cái kẹp, quả nhiên là vẫn không ổn rồi, tính cố định lập tức trở nên kém thế này đây.”

Vừa nói vừa tháo ra mấy cái nữa, làm cho mái tóc cô buông thả ra, rồi lại cuộn lại một lần nữa. Cảm ơn trời đất, may mà người ta không hỏi gì cả.

“Ôi, Tiểu Khả Vọng, cô ngủ thế nào mà son môi cũng dính lên trên trán được thế.” Ngón tay anh ta xoa ở thái dương cô, nhìn mặt cô rồi quay qua chỉ cho cô nhìn.

Khương Khả Vọng không biết nên nói gì cho phải nữa, mặt cô đỏ bừng lên rồi lại trắng bệch ra.

Thợ trang điểm cũng mới bừng tỉnh ra, lúng túng ho hai cái, ngấm ngầm hiểu mà tiếp tục giúp cô sửa lại lớp trang điểm, sau đó cũng không hỏi thêm gì nữa.

Phần diễn buổi tối cũng không nhiều, chỉ có mấy cảnh quay trong phòng, sau khi đã thích ứng được tiết tấu của Chu Tư Phàm rồi, Khương Khả Vọng quay phim ông rất thuận lợi, số lần NG cũng không ghê gớm như lúc đầu nữa.

“Đạo diễn Chu nói có thể xin nghỉ phép được nhé, nói với ông ấy sớm một chút để ông ấy còn điều chỉnh lại kế hoạch quay phim nữa.” Lúc cô ở trong phòng thay quần áo thay đồ, Comilla nhất quyết chui vào nói với cô, “Em muốn xin sao?”

“Trước tiên chưa cần vội, để cho em nghĩ lại chút đã.” Vẫn nên hẹn thời gian với bác sĩ kia đã rồi sắp xếp sau. Khương Khả Vọng cởi sườn xám ra, treo lên giá treo, vuốt phẳng lại.

Nhất thời Comilla không nói chuyện.

Khương Khả Vọng đưa lưng về phía Comilla, để lại trong mắt chị ta là một bóng lưng khiến cho người ta suy tư. Vai, eo đầy quyến rũ, làm chị ta nhìn một cái cũng ngây người.

Người đẹp mắt thì cái gì cũng đẹp cả, đường cong hoàn mỹ ở nơi eo cô có thể nói y như sách giáo khoa.

Chị ta nhìn nhìn một chút rồi nhíu mày, ánh mắt dừng lại ở phần lưng gần cổ của Khương Khả Vọng, thấy một vết đỏ nhỏ nhỏ, cái gì thế nhỉ?

Đúng lúc này Khương Khả Vọng mặc áo vào, thuồn áo từ trên đầu xuống, vừa vặn phủ lên cái dấu vết nhỏ kia. Chị ta lắc đầu, lấy lại tinh thần, chắc là mình nghĩ quá đà rồi.

“Khả Vọng, gần đây trạng thái của em khá tốt đấy,” Chị ta nói tiếp, “Vừa rồi lúc chị đi tìm đạo diễn Chu, ông ấy rất hài lòng với biểu hiện của em đó.”

“… Ừm.” Khương Khả Vọng lơ đãng, cúi đầu nhìn mình.

Lúc nãy ở trong xe còn chưa rõ ràng như thế, mấy tiếng đồng hồ thoáng qua, mấy dấu hôn Bùi Úc lưu lại trên ngực cô đều rõ hết lên rồi đây này.

Hết lần này tới lần khác, áo hôm nay cô mặc lại là kiểu cổ áo rất rộng, chẳng che được cái gì cả.

“Em sao thế?” Comilla thấy cô cứ đứng yên đó cả nửa ngày, vươn tay tới túm lấy, giúp cô hoàn hồn.

Sau đó hít vào một hơi lạnh thật sâu: “Khương Khả Vọng!”

“Ai…” Khương Khả Vọng gãi gãi đầu.

Mặt Comiila cũng đỏ lên, sau khi hét lên thì ngượng ngùng: “Bùi Úc quay về rồi à?”

Quan hệ vợ chồng đó, người ngoài quả nhiên là mãi cũng không hiểu rõ được.

Mỗi lần chị ta cho rằng giữa bọn họ đang tốt đẹp thì hai người họ đột nhiên lại xích mích, mà khi chị ta cho rằng họ đang đối đầu nhau thì họ lại quay về như keo như sơn. Mới đi Bắc Kinh mà, sao lại quay về rồi? Ông chủ này cả ngày cả vây quanh bà xã như thế, sợ là cả công ty cũng không cần nữa rồi.

Bộ quần áo này của Khương Khả vọng mặc từ buổi sáng, nói rõ rằng không phải là làm ở trong nhà. Comilla nghĩ đến, mặt mo đúng là không có nơi nương tựa, bịt kín mặt lại: “Hai người có thể chú ý một tẹo được không?”

“Xin lỗi mà.” Khương Khả Vọng cảm thấy mình hơi oan uổng đấy, có phải lỗi của cô đâu chứ.

Cũng không phải là hoàn toàn không có lỗi, đáng nhẽ cô không nên cho anh nhìn thấy chiếc nhẫn lúc ở trong xe, ngay cả thợ trang điểm cũng đã biết chút gì rồi, ngẫm lại cô cảm thấy vô cùng hối hận.

“Em tính làm thế nào?” Comilla trừng mắt nhìn cô.

Khương Khả Vọng nghĩ nghĩ, giơ tay lên, cầm hai bên cổ áo che lại, túm lại một chỗ, miễn cưỡng che được cảnh xuân kiều diễm kia.

Tay Comilla run run chỉ về phía cô, chỉ rồi lại chỉ, thật đúng là hết cách.

“Trên đường nhớ cẩn thận đấy, đừng để người ta phát hiện ra, nếu như để cho chị nhìn thấy mấy cái chuyện xấu của em bị vạch trần trên mấy tờ báo bát quái kia, em chết chắc đấy!”

“Biết rồi mà.” Khương Khả Vọng chịu mắng xong, nắm lấy cổ áo, mặt mày xám xịt đi ra ngoài.

Kẻ đầu sỏ nhìn thấy dáng vẻ này của cô, còn hoàn toàn chẳng ý thức được tội lỗi của mình: “Sao thế?”

Khương Khả Vọng ngồi lên xe, buông tay ra để cho anh xem.

Sau đó Bùi Úc hơi sửng sốt một chút, xem xem rồi chỉ lo cười, không nói một lời nào.

“Anh còn cười à, Comilla nói em đấy.” Khương Khả Vọng một bộ dáng đàng hoàng trịnh trọng mà buồn bực, hết sức đáng yêu, bị anh kéo lại vuốt vuốt mặt.

“Cô ấy nói cái gì?” Bùi Úc hôn hôn cô, “Em cứ để cô ấy tìm đến anh, có lời gì nói với anh, là lỗi của anh mà.”

“Quên đi.” Khương Khả Vọng nghĩ, cái đồ chó săn này mà gặp Bùi Úc còn lâu mới dám nổi giận nhé.

Về đến nhà, Khương Khả Vọng ngâm mình trong bồn tắm, chà chà ngực, không biết cái màu này lúc nào mới có thể chìm xuống nữa.

Bùi Úc thực ra cũng không gặm mạnh lắm, chỉ là da cô mẫn cảm, dùng chút xíu lực đã để lại vết tích rồi. Từ lâu anh đã biết người cô như thế, vì để tránh cho không có mấy thứ tin tức xấu, lúc anh thân mật với cô đều sẽ rất chú ý.

Lần này là quá động tình thành ra quên béng.

Khương Khả Vọng ngâm một lúc lâu, anh ở sát vách đã tắm xong lâu rồi, chờ cô ra liền ôm lấy cô.

“Bùi Úc, em…” Khương Khả Vọng đẩy vai anh ra.

“Anh biết, em muốn xem kịch bản đúng không?” Anh ôm cô đến bên giường, sờ sờ tóc rồi lấy kịch bản lít nha lít nhít mấy đánh dấu: “Anh xem cùng em.”

Khương Khả Vọng không kịp ngăn lại, anh lật lật ra: “Xem đến chỗ nào rồi?”

Anh cùng cô nói lời thoại. Bùi Úc ở Bắc Kinh đã lâu rồi nhưng không có âm của thủ đô, lại càng không có khẩu âm đặc tiếng Quảng Đông, giọng anh vừa chính xác vừa rõ ràng, bên trong sự thanh nhã mang theo chút gợi cảm.

Phim của Chu Tư Phàm từ trước đến nay luôn lấy sự u lạnh lặng yên làm điểm chính, bởi vậy cũng tôn lên mấy câu âu yếm ngẫu nhiên kia, vô cùng rung động lòng người.

Bọn họ đọc xong lời thoại, Bùi Úc xoay cô lại, nhẹ nhàng dán lấy trán mà hướng xuống hôn một cái.

Cô chậm rãi ngửa ra sau, ôm lấy cổ anh, nhìn thấy trong ánh mắt anh có hình bóng mình.

“Có đôi khi anh thấy hơi hối hận khi cho em đi làm diễn viên đấy.” Bùi Úc nhìn cô một cái thật sâu, cúi mặt xuống hôn cô.

Kịch bản rơi xuống dưới giường, nằm trên sàn nhà lật lật vài tờ rồi lẳng lặng nằm đó. Ánh đèn chiếu lên trang giấy tạo thành cái bóng chập chờn run rẩy.

Đã lâu rồi không được thoải mái, tràn trề niềm vui như thế rồi. Bùi Úc nhấc phần tóc ướt xuề xòa của cô ra, thương tiếc lại không kìm nổi xúc động, anh hung hăng đỉnh lên phía trước. Trong đầu như bị dính lại thành một khối, bị ánh đèn quơ trước mắt, nhắm chặt lại, không biết người mình đang chỗ nào nữa.

“Bùi Úc…” Khoái cảm không kìm chế được trong người nuốt chửng toàn bộ cảm giác an toàn, cô thất thần kêu tên anh.

Anh dùng sức đụng cô một cái, đâm đến mức cô mất cả giọng, run rẩy kịch liệt, anh cúi đầu xuống ghé gần bên tai cô, giọng nói khàn khàn: “Gọi chồng.”

*

Sau khi xong, Khương Khả Vọng ghé vào trên gối đầu sờ lấy điện thoại di động nhìn đồng hồ.

Bùi Úc ôm cô, đưa đầu qua cũng nhìn xem, cô nghe thấy mấy tiếng cười nhỏ đến mức không thể nghe thấy nổi, đặt di động sang bên cạnh trở mình vùi trong ngực anh: “Đừng có mà bắt nạt em mãi thế.”

Tay của anh đặt tại lưng cô vỗ nhẹ, kiên nhẫn trấn an, nhẹ nhàng dụ dỗ,

“Ngoan, gọi thêm mấy lần nữa cho anh nghe nào.”

***

Sáng sớm, Khương Khả Vọng mơ mơ màng màng đi vào phòng trang điểm, lúc nằm ở trên ghế để chờ thì ngủ thiếp đi. Thợ trang điểm bôi bôi tẩy tẩy lên mặt cô, cô chỉ cảm thấy mình ngủ không được yên ổn nhưng cũng không tỉnh.

“Khả Vọng tỉnh nào, lông mi.” Thợ trang điểm vỗ vỗ mặt cô, trang điểm đến mắt rồi, rốt cuộc cô mới mở mắt ra.

“Tối qua cô không ngủ à?” Thợ trang điểm nhìn thấy bộ dáng cô ngáp ngủ không ngừng, nhịn không được hỏi.

Khương Khả Vọng vừa tỉnh, đờ đẫn nhìn chằm chằm anh ta, không nói câu nào.

Anh ta mới ý thức được dường như mình lại lắm mồm, mới chịu ngậm miệng lại.

“Khả Vọng——” Thầy đạo cụ của đoàn làm phim chạy vào, gõ gõ cửa, “Ở ngoài có người tìm.”

“Ai thế?” Khương Khả Vọng ngẩn ngơ nghĩ, mới sáng sớm thế này.

Thợ trang điểm kéo cô về: “Đợi lát nữa, sắp xong rồi.”

Khương Khả Vọng đã hoàn thành gần xong việc trang điểm, đi ra ngoài cửa, bên trong phòng khách có người, đã đợi cô một lúc lâu rồi.

“Bùi phu nhân,” Bác sĩ Cố từ trên ghế đứng đậy, “Làm phiền chút thời gian của cô rồi.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi