HỢP ĐỒNG HÔN NHÂN CỦA THỎ CON VÀ TỔNG TÀI


Quản gia thì hớt ha hớt hải chạy đôn chạy đáo tìm Nguyệt Nguyệt khắp nơi.

Còn cô thì vẫn đi một cách vô tư tới lúc mệt mới phát hiện ra là mình để lạc mất quản rồi.

Nguyệt Nguyệt giật giật tóc suy nghĩ một lát rồi lẩm bẩm lại lời dặn lần trước của ông nội.
"Nếu như lần sau có đi lạc thì hãy đứng yên đó đợi ông nội biết chưa? Trong chiếc vòng tay này có thông tin liên lạc của ông con tìm người đi đường tốt bụng nhờ họ liên hệ thông báo cho ông ngay."
Nguyệt Nguyệt tiến vào một cửa hàng quần áo gần nhất sau đó ánh mắt lấp lánh nhìn cô tiếp tân rồi ngọt ngào nhờ giúp đỡ.
"Chị gái xinh đẹp ơi! Em bị lạc mất người nhà rồi chị có thể giúp em liên hệ với người nhà có được không?"
Nhưng xúi quẩy thay người tốt thì ít mà người xấu thì nhiều cô tiếp tân kia sau khi nhìn thấy Nguyệt Nguyệt thì trong mặt nổi lên sự ghen tị cùng với thù hận.

Bởi vì Nguyệt Nguyệt đẹp như vậy hơn nữa nhìn hai người trạc tuổi nhau mà cô lại gọi cô ta là chị.

Khiến cho cô gái tiếp tân kia nghĩ là Nguyệt Nguyệt sỉ nhục cô ta.
Thế là cô ả tiếp tân liền nảy ra một suy nghĩ tàn ác.

Cô ta nắm chặt lấy cái cổ tay nhỏ, trắng nõn không chút tì vết của Nguyệt Nguyệt rồi la lớn.
"Bớ người ta có ăn trộm! Bớ người ta có ăn trộm!"
Cổ tay trắng ngần của Nguyễn cũng bị cô ả tiếp tân nắm chặt để lại vết hằn đau đớn.

Nguyệt Nguyệt cố gắng vùng vẫy thoát ra nhưng không thể.

Vì đau hơn nữa còn sợ hãi khiến cho nước mắt của bạn nhỏ Nguyệt Nguyệt lăn dài trên má một cách thê lương.
Tiếng hét của cô ả tiếp tân kia thu hút tới một lượng lớn người đi đường vây xem.

Long Mặc Uyên cùng với trợ lý đang đi thị sát gần đó cũng bị thu hút tới quầy hàng.
Có một thứ gì đó luôn thôi thúc anh tiến vào trong đám đông.

Khi nhìn thấy cô gái mà anh hằng mong nhớ đang òa khóc một cách tâm tê phế liệt mà lòng anh đau như cắt.


Long Mặc Uyên nhanh chóng chen qua đam đông sau đó hất cô ả tiếp tân kia ra ôm lấy Nguyệt Nguyệt vào lòng nhỏ nhẹ dỗ dành.
"Nguyệt Nguyệt ngoan không được khóc.

Nếu như bé con ngoan thì thanh socola này sẽ là của bé con!"
Từ sau hôm gặp cô ở hành lang trước khi tổ chức hôn lễ kia, trở về anh liền sai người mua một cửa hàng chuyên làm đồ ngọt nhỏ.

Sau đó mỗi ngày đều sẽ thay đổi thực đơn mà đem đống đồ ngọt kia vỏ vào túi áo.

Nguyệt Nguyệt thút tha thút thít một lúc rồi mới nín hẳn cô nhận lấy thanh socola từ tay Long Mặc Uyên rồi yếu ớt kể lại mọi chuyện.
"Chú ơi, chị gái này là người xấu.

Nãy Nguyệt Nguyệt ham chơi nên để quản gia đi lạc rồi.

Nguyệt Nguyệt chỉ muốn nhờ chị gái cho ông nội tới đón mà thôi.

Ai ngờ chị ấy vô cùng hung dữ còn vừa đánh vừa quát Nguyệt Nguyệt.

Chú giúp Nguyệt Nguyệt gọi ông nội tới đón Nguyệt Nguyệt đi! Oa hu hu!"
Lúc này quản gia dẫn theo mười mấy người vệ sĩ nhanh chóng chen qua đám đông.

Quản gia thấy tiểu thư khóc lớn như vậy trong làm thầm than không ổn.

Nếu như tiểu thư cứ tiếp tục như vậy thì có thể xảy ra án mạng mất.

Quản gia vội vàng đi tới trấn an Lăng Du Nguyệt và ra hiệu cho một người vệ sĩ nhanh chóng gọi bác sĩ tới biệt thự trước.

Quản gia ở bên cạnh Nguyệt Nguyệt từ nhỏ tới lớn nên cô rất tin tưởng quản gia.

Quản gia muốn nhanh chóng đưa người về biệt thự để bác sĩ kiểm tra một lượt tránh xảy ra chuyện không hay.


Cô ả tiếp tân kia vẫn chưa biết mình đã chọc tới người không nên chọc, thấy Lăng Du Nguyệt nhu nhược dễ bắt nạt vẫn cứng miệng vu khống cô ăn cắp đồ của cửa hàng.
"Không ai được đưa cô gái này đi cả! Cô ta ăn trộm đồ của của hàng chúng tôi thì phải bồi thường."
Long Mặc Uyên hàn khí bốc cao ngút trời ra lệnh cho trợ lý tìm quản lý trung tâm thương mại yêu cầu check camera trong cửa hàng để làm rõ mọi việc.

Anh nhìn cô tiếp tân một ánh mắt chết chóc rồi cất giọng hệt như tu la đến từ địa ngục nói.
"Sau khi check camera xong có lẽ cửa hàng này cần cho tôi một lời giải thích rõ ràng và cuốn gói cút khỏi đây.

Vợ của Long Mặc Uyên tôi ai không phải ai muốn bắt nạt cũng được! Nếu như đã ra tay thì cũng nên lãnh hậu quả."
Nguyệt Nguyệt đứng bên cạnh quản gia cảm thấy trong người có chút choáng vàng.

Cô thều thào gọi bác quản gia.
"Bác Chu ơi! Khó chịu quá."
Quản gia thấy tình hình không ổn liền nhanh chóng ra hiệu cho vệ sĩ bồi thường tiền rồi nhanh chóng dìu Lăng Du Nguyệt rời đi.

Long Mặc Uyên không yên tâm nên cũng đi theo.
Cô ả tiếp tân sau khi nghe xong lời nói của Long Mặc Uyên thì mặt mũi tái xanh quỳ rạp xuống đất.

Vệ sĩ được quản gia phân phó cũng nhanh chóng tiền tới trước mặt cô ả tiếp tân rồi ném một chiếc thẻ ngân hàng xuống trước mặt cô ta rồi nói.
"Tiền trong chiếc thẻ ngân hàng đủ mở mười cái cửa hàng như thế này chắc dư rồi.

Nhưng cũng mong cô đây chuẩn bị tâm lý theo chúng tôi đi hầu tòa.

Tiểu thư nhà chúng tôi hiền nhưng lão gia nhà tôi sẽ không bỏ qua cho cô đâu."
Ai mà không biết tiểu thư Nguyệt Nguyệt là máu thịt trên đầu quả tim của Lăng lão gia cơ chứ.

Đừng nói hôm nay cô ta làm tiểu thư bị thương còn hoảng sợ tới phát bệnh, bình thường tiểu thư chỉ cần nhíu mày không vui thì người kia cũng không yên với lão gia rồi.

Quản gia thấy Long Mặc Uyên bế bổng Lăng Du Nguyệt thì có chút khó xử nhưng tình thế nguy cấp nên ông ấy nhanh chóng dẫn đường.

Mấy chiếc xe ô tô chạy thành một hàng dài trước sau yểm trợ mở đường cho xe của Long Mặc Uyên tới thẳng biệt thự.

Lăng lão gia nhận được tin cũng nhanh chóng từ công ty chạy về.

Trong lòng tự trách không thôi, nếu như ông không rời đi thì đám người đó làm sao có cơ hội làm tổn thương bảo bối của ông cơ chứ!
Tình hình của Nguyệt hôm nay khá tốt không có ngất đi mà chỉ là có chút yếu ớt mà thôi.

Lăng lão gia ra lệnh cho tất cả mọi người ra phòng khách nói chuyện để cho Nguyệt Nguyệt nghỉ ngơi.
Ông lạnh lùng nhìn quản gia và đám vệ sĩ đang quỳ trên mặt đất, mặt không chút biểu cảm lạnh lùng hỏi.
"Chuyện này là như thế nào? không phải tôi vừa rời đi có một lát thôi sao Nguyệt Nguyệt lại xảy ra chuyện rồi.

Quản gia nể tình ông đi theo tôi bao năm cũng có công xem như lần này tôi dơ cao đánh khẽ, ông cho người đi xử lý người bắt nạt bảo bối.

Rồi cùng đám vệ sĩ này tới hình đường lãnh phạt đi."
Long Mặc Uyên nãy giờ vẫn bình thản ngồi thưởng thức trà.Thấy Lăng lão gia đã xử lí thuộc hạ xong anh không nhanh không chậm lên tiếng.
"Chỉ cần Lăng lão gia để Nguyệt Nguyệt ở bên cạnh Long Mặc Uyên tôi, thì đảm bảo sau này trên thương trường không ai giám làm khó Lăng gia nữa rồi.

Không biết Lăng lão gia nghĩ như thế nào?"
Lăng lão gia giờ mời ý thức được sự hiện diện của Long Mặc Uyên.

Nhưng cơn tức giận vừa mới đè nén xuống lại bị Long Mặc Uyên khơi dậy.

Ông không cần suy nghĩ quát thẳng vào mặt anh.
"Long tổng cậu muốn chơi đùa ai cũng được, nhưng không được đánh chủ ý lên người Nguyệt Nguyệt.

Con bé trèo không cao với không tới người ưu tú như Long tổng đây.

Tôi cho dù có khuynh gia bại sản cũng không bao giờ đem con bé ra làm giao dịch.

Còn bây giờ xin mời Long tổng về cho lão phu mệt rồi, thứ lỗi không tiễn!"
Thấy Lăng lão gia thằng thừng từ chối còn lạnh lùng đuổi khách Long Mặc Uyên cũng chẳng có hành động gì cả thái độ tức giận cũng không có.


Đã thế anh còn cười đáp lại Lăng lão gia.
"Lăng lão gia! À không phải, nên gọi là ông nội mới đúng.

Hôn tổ chức hôn lễ người cùng tôi cử hành hôn lễ là Lăng Du Nguyệt, người cùng tôi đọc tuyên thệ trước mặt toàn bộ quan khách cũng là Lăng Du Nguyệt.

Nên Nguyệt cô ấy chính là vợ của tôi.

Hơn cuộc đời của Nguyệt Nguyệt nên để cô ấy tự lựa chọn.

Ông nghĩ ông sẽ sống được với Nguyệt Nguyệt mãi sao? Ông nghĩ sau khi ông mất đi đám người ngu xuẩn của Lăng gia kia sẽ thay ông chăm sóc Nguyệt Nguyệt chắc?"
Lăng lão gia nghe Long Mặc Uyên nói xong tức tới đỏ mặt tía tai nhưng chẳng làm được gì cả! Bởi vì lời nói của Long Mặc Uyên không sai, tuổi của ông cũng đã cao rồi sức khỏe cũng không còn tốt nữa.

Nếu sau này ông mất đi đám nghịch tử kia chắc chắn sẽ không buông tha cho Nguyệt Nguyệt.

Ông thở dài nhìn Long Mặc Uyên nói.
"Được nếu như cậu có thể yêu, bao dung và bảo vệ Nguyệt Nguyệt tôi sẽ đồng ý cho cậu một cơ hội để ở bên cạnh con bé.

Nhưng nếu như cậu dám làm tổn thương nó cho dù lão già này có liều mạng cũng sẽ để cậu chết không có chôn thây.

Hãy nhớ thế lực của Lăng gia chưa bao giờ thua kém Long.

Mặc dù Nguyệt Nguyệt ngốc nghếch nhưng nó cũng là đại tiểu thư của Lăng gia người thừa kế chính thống của Lăng gia này."
Lăng lão gia nói xong cũng chả thèm quan tâm tới Long Mặc Uyên nữa nhanh chóng chống gậy rời đi.

Long Mặc Uyên không có rời đi mà lại đi lên phòng của Nguyệt Nguyệt, anh ngồi đó nắm lấy bàn tay bé nhỏ lạnh ngắt của cô thật lâu như muốn truyền nhiệt độ cho nó vậy.
Lăng Du Nguyệt ngủ một lúc lâu mới dụi dụi mắt tỉnh dậy hệt như con mèo con nhỏ lười biếng lăng lộn trên chiếc giường công chúa của mình.

Long Mặc Uyên đang ngồi xem tài liệu ở một góc phòng cũng bị hành động này của cô liền cười chọc ghẹo.
"Bé con à em đang quyến rũ tôi đúng không?"
Ôi bảo bối của anh thật biết hành hạ người khác mà.

Bảo bối à em còn nợ anh một đêm động phòng hoa chúc đây sau này xem anh trừng trị em thật nặng mới được.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi