HỢP ĐỒNG HÔN NHÂN VỢ ƠI ANH YÊU EM


4h sáng, Chu Tử Lan và Hàn Dương Phong đã tỉnh dậy để chuẩn bị cho chuyến đi lên thành phố.

Vì đường xa, khó khăn lại thêm đường ở đây rất khó đi, họ phải dậy từ sớm.
Ngồi trên xe, Hàn Dương Phong từ sớm đã ngủ.

Dường như anh đã quên những thói quen trước kia của mình, hoá thân thành một người bình thường, không màng đến công việc chồng chất ở Hàn Thị như trước kia.
Chu Tử Lan nhìn anh, cô chợt mỉm cười, trời bây giờ vẫn còn chưa sáng, ai trên xe cũng nhắm mắt ngủ ngon.

Ánh mắt cô nhìn sang chiếc nhẫn anh đang đeo, nghĩ trong lòng.
“ Chiếc nhẫn này đẹp thật, nó lại là nhẫn cưới.

Có lẽ vợ anh ấy đang mong anh ấy quay về, không chỉ vợ anh ấy mà còn cả gia đình, bạn bè.

Việc của mình là phải sớm tìm được gia đình của anh ấy, xong việc thì quay lại nơi vốn thuộc về mình.



Chu Tử Lan suy nghĩ một hồi thì cũng buồn ngủ, mọi người trên xe ngủ một lúc thì trời cũng đã sáng, đồng hồ đã điểm 7h 00 phút.

Chiếc xe chạy hết tốc độ rồi dừng hẳn, điểm cuối là bến xe khách nằm ở gần trung tâm thành phố Thượng Hải.
Chu Tử Lan dắt anh đi hỏi những người xung quanh, họ vừa nhìn Hàn Dương Phong đã nhận ra anh là con trai độc nhất của Hàn Gia nhưng chẳng phải đã tung tin tức con trai qua đời rồi hay sao? Họ đột nhiên lại nhìn thấy anh xuất hiện, phải chăng là do kì tích xuất hiện nên anh đã sống lại.

Họ không nghĩ nhiều, cũng không bàn tán, kẻo rước họa vào thân.

Họ tận tình chỉ đường cho Chu Tử Lan đến Hàn Gia, Chu Tử Lan cảm ơn mọi người rồi dắt tay Hàn Dương Phong đến khu vực chờ tàu điện ngầm.
Trong lúc chờ xếp hàng để mua vé, Chu Tử Lan không ngừng nghe thấy những tiếng xì xào bàn tán của những người xung quanh.
" Chủ tịch Hàn Thị chẳng phải đã mất rồi sao? Hôm nay đột nhiên xuất hiện, đã thế còn đi cùng một cô gái khác.

"
" Haizzz…chỉ tội Hàn Thiếu Phu Nhân, thân đang mang bầu, còn phải làm việc ở Hàn Thị.

Cô ấy mà nhìn thấy cảnh này thì… "
" Tội nghiệp cô ấy quá… Aizzz… "
" Cô gái kia… làm sao xứng với Hàn Tổng chứ.

"
Từng lời bàn tán có thế vang lên cho đến khi Chu Tử Lan rời khỏi đó, cô không lên tiếng, cô thấy lời họ nói cũng đúng, cô đúng là không xứng với anh thật.
Hai người ngồi trên tàu, Hàn Dương Phong hứng thú nhìn ra bên ngoài.

Anh thấy nơi này vừa đẹp vừa lạ, lần đầu tiên anh được nhìn thấy.


Còn Chu Tử Lan trong đầu không ngừng vang lên những lời nói vừa nãy cô nghe được.

Thật đau lòng mà, có cần phải quá đáng như thế không? Cô chọn ngủ một chút để quên hết muộn phiền, như vậy sẽ dễ chịu hơn?
Triệu Thanh Tuyết mang thai đã được chín tháng, bụng cô đã rất lớn, ngày sinh cũng sắp cận kề.

Cô đi đứng cũng khó khăn hơn trước, phải nói thời kỳ mang thai của cô rất khó khăn và vất vả, cũng may là có bà Thẩm Ngọc Vân bên cạnh.

Cô không ngừng nhớ về anh, mong ngóng anh quay về nhưng cô đã chờ nửa năm rồi, anh vẫn không về.

Triệu Thanh Tuyết lại thêm thất vọng.
Cô muốn đi ra ngoài cho khuây khỏa, coi như là tản bộ cho thoải mái, bác sĩ cũng khuyến khích cô đi bộ nhiều một chút.

Vì con, cho dù chịu cực như thế nào, cô cũng chấp nhận.
Vừa hay lúc ấy, tàu điện ngầm đã dừng xuống gần biệt thự Hàn Gia.

Hàn Dương Phong đi cùng Chu Tử Lan, Triệu Thanh Tuyết cũng đi ngang qua.

Hai người cứ như vậy mà lướt qua nhau, gần nhau nhưng không thể nhìn thấy nhau, không biết sự hiện diện của đối phương.

Triệu Thanh Tuyết tự nhiên cảm thấy tim đập thình thịch, rất nhanh.

Cảm giác anh đang ở gần đây nhưng lúc cô quay lưng lại thì không thấy ai cả, cô cho rằng đó chỉ là ảo giác của bản thân.

Nhưng cái ảo giác này cô chưa từng cảm nhận được, đây là lần đầu tiên.
Hàn Dương Phong cùng Chu Tử Lan đã đi xa nên Triệu Thanh Tuyết không thể nhìn thấy, Chu Tử Lan tìm mãi tìm mãi.

Nhìn toà dinh thự to lớn, nguy nga tráng lệ, vệ sĩ canh gác hai bên cổng.

Cô đoán đây chính là dinh thự nhà họ Hàn, nó rất giống với những người ở bến xe đã nói với cô.

Chu Tử Lan đứng trước cửa, bấm chuông.
Một chuyện bất ngờ sẽ đến với Hàn Gia, Hàn Dương Phong quay về cũng là lúc họ đánh mất Triệu Thanh Tuyết cũng như đứa bé trong bụng cô..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi