Đúng như dự đoán của Lục Diệp Bằng.
Lam Lam thật sự đang trốn vào một góc.
Không phải nơi làm việc của cô cũng không phải trong nhà vệ sinh.
Sau khi cô rời khỏi phòng của anh.
Cô ra sức chạy, chạy mãi.
Cô không biết mình đã chạy trong bao lâu để đến được sân thượng cao nhất của tòa nhà này.
Hình ảnh vừa rồi luôn hiện rõ trong đầu Lam Lam.
Nước mắt cô đã rơi xuống, cô khóc rất đau đớn.
Từ khi rời khỏi phòng anh những giọt nước mắt kiềm nén trong những ngày ra bỗng chốc rơi xuống dữ dội.
Cô đau vì anh đang lợi dụng cô, đau vì anh không yêu cô và đau....!Khi anh phản bội,lừa dối cô.
Trái tim Lam Lam đau đớn một cách vô dụng.
Tại sao cô lại về đây.
Nếu như khi đó cô cương quyết ở lại Thái Lan, thì có lẽ cô sẽ không gặp lại anh, không đi vào cuộc hôn nhân đầy dối trá như thế này.
Sự việc đến nông nổi ngày hôm nay cũng là một tay do cô chọn.
Vì cô yêu anh, nên mới có thể để cho anh lợi dụng một cách dễ dàng như thế.
Lam Lam khao khát tình yêu của anh, muốn anh yêu cô.
Cô nghĩ, cuộc sống ba tháng qua đều là do anh có tình cảm với cô.
Nên lúc nào cô cần đến thì anh luôn có mặt ngay lập tức.
Nên cô dốc lòng yêu anh.Anh nói gì cô cũng đồng ý.
Nhưng vì biết cô không muốn mang thai con của anh.Người đàn ông đó đã tàn nhẫn hành hạ cô từ thể xác đến tinh thần chỉ vì muốn cô sinh cho anh một đứa con.
Nhưng đứa con ấy, anh lại muốn dùng nó khống chế cô.
Buộc cô phải làm việc cho anh.Anh muốn dùng cả cô và con của cô để thuận lợi trong công việc của mình.
Một người đàn ông đầy thủ đoạn như vậy, cô không nên tiếp tục cùng ở với anh ta.
Có lẽ người đàn ông này không giành cho cô.
Bây giờ mọi chuyện đã thành ra như vậy, thì cô cũng nên trả lại cho Tiểu Vy.
Trả lại những thứ vốn dĩ thuộc về cô ta.
Nếu đã như vậy cô chỉ còn cách chúc phúc cho anh.
Chúc anh có một cuộc sống hạnh phúc bên người anh yêu.
******
Sau khi bàn xong công việc, Thái Tứ Kiệt liền ngỏ lời mời mọi người cùng nhau ăn một bữa tối.
Dù sau cũng đến giờ tan ca, theo phép lịch sự tối thiểu thì Lục Diệp Bằng không thể nào từ chối lời mời của anh ta.
Lục Diệp Minh cũng vì vậy mà dẫn Tử Lan theo cùng.
Dương Tiểu Vy nghe xong,cũng xin đi theo.Lục Diệp Bằng thì lại không thích,nhưng vì ở đây có Thái Tứ Kiệt anh không nên thể hiện ra mặt chán ghét cô ta cho anh ta thấy.
Thái Tứ Kiệt cũng nhân tiện muốn mời thêm một người.Anh ta bất ngờ nhìn Lục Diệp Bằng, mỉm cười cất lên thêm một lời mời.
"Tôi muốn mời thêm vợ của anh, không biết anh có thể dẫn cô ấy đi cùng không? "
Lục Diệp Bằng làm sao không biết ý đồ của anh ta.
Thân phận "Phù Thủy Hội Họa" của Lam Lam luôn làm cho anh ta thầm ước muốn sở hữu cô trong tay.
Có lẽ mục đích Thái Tứ Kiệt tới đây cũng là vì cô.
Anh nhẹ nhàng đưa tay lên nhìn đồng hồ.
Không biết giờ này Lam Lam đã về chưa?
Lục Diệp Bằng chưa kịp lên tiếng, Tiểu Vy đang đứng bên cạnh lên tiếng thay anh.
"Cô ta có lẽ không đi với chúng ta được đâu" Ai nghe qua cũng cảm nhận lời nói của cô ta khá chắc chắn Lam Lam sẽ không đi.
"Sao vậy? " Thái Tứ Kiệt hỏi.
Lục Diệp Bằng không nói gì, chỉ trừng mắt với cô ta.
Rồi cùng mọi người đi vào thang máy, anh chỉ bấm xuống một tầng lầu.
Tầng dưới là nơi làm việc của Lam Lam.
Vừa mở cửa ra, Lục Diệp Bằng đã thấy Khả Hân,thư ký của cô cũng đang chuẩn bị đi về.
Anh nhanh chóng cất tiếng lên hỏi nhanh.
"Khả Hân! Giám Đốc về chưa? "
Khả Hân mỉm cười lập tức cuối chào anh, rồi lập tức trả lời.
"Dạ! Giám Đốc vừa mới về, Tổng Giám Đốc đi xuống có thể gặp chị ấy".
Lục Diệp Bằng chỉ gật đầu nhẹ thay cho lời cảm ơn, rồi bước nhanh đi xuống.
Ở bên này, Thái Tứ Kiệt trong lòng có hơi hụt hẫng vì không được gặp mặt cô.
Trong lòng thầm mong,khi bước xuống, anh ta sẽ gặp mặt được "Phù Thủy Hội Họa" mà anh ta rất muốn gặp từ rất lâu.
Lần này, chiếc thang máy mở ra.
Lục Diệp Bằng đã thật sự thấy Lam Lam.
Nhưng trước mặt anh một khung cảnh khiến anh cảm thấy rất chướng mắt.
Người con gái này lại ngang nhiên đứng đây nói chuyện cười nói với Chí Huy mà không hề buồn bã vì sự việc mới vừa xảy ra khi nãy.
Anh tưởng cô buồn bã, giận dỗi sẽ tìm nơi nào đó trút giận.
Nhưng hình như anh đã hiểu lầm rồi, cô không hề quan tâm đến anh.
"Khụ"
"Bà xã...! " Lục Diệp Bằng bước ra, lập tức gọi cô một cách thân mật.
Lam Lam giựt mình, quay đầu nhìn anh.
Trong đầu cô suy nghĩ.
Người đàn ông này đang lên cơn rồi sao.
Tự nhiên lại gọi cô như thế.
Nhưng khi thấy anh đi ra với Tiểu Vy thì hình ảnh lúc nãy lại hiện ra,gương mặt ủ rũ liền xuất hiện.Dường như Tiểu Vy còn mặc trên người chiếc váy của cô thì phải.
Tên đàn ông chết tiệt này lại lấy đồ của cô cho cô ta mặc nữa sao?
Lam Lam nghiến răng thầm chửi Lục Diệp Bằng trong lòng.
Thái Tứ Kiệt vừa thấy Lam Lam,liền bước thật nhanh về phía cô, anh ta liền đưa tay ra bắt tay cô, mỉm cười thật tươi, rồi nói:
"Chào cô! Tôi rất hân hạnh được gặp cô! "
Lam Lam chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Bàn tay bị người đàn ông lạ mặt này nắm khá chặt khiến gương mặt cô có một chút nhăn nhó.
Lục Diệp Bằng không vui, bước chân nhanh chóng sải bước đi tới, tay anh liền để lên bàn tay của Thái Tứ Kiệt đang nắm chặt tay cô.Ánh mắt sắc lạnh liếc nhìn Thái Tứ Kiệt, ra lệnh.
"Đủ rồi, bỏ tay vợ tôi ra".
Lúc này, Thái Tứ Kiệt mới từ từ buông tay Lam Lam ra, ngại ngùng lên tiếng.
" Xin thứ lỗi, tại tôi rất mừng khi gặp được cô.
"
Thấy ánh mắt của cô cứ nhìn Thái Tứ Kiệt với bộ dạng khó hiểu, Lục Diệp Bằng liền hiểu ngay,anh lập tức giới thiệu.
"Bà xã! Đây là Tổng Giám Đốc của Tập Đoàn Thái Thị.....!Thái Tứ Kiệt".
Lam Lam nghe xong,trong lòng thầm nói: Đây là kẻ thù của anh sao? Vì người đàn ông này mà anh nhẫn tâm lợi dụng cô sao?
" Chào anh! "Lam Lam cũng lịch sự, cuối chào Thái Tứ Kiệt.
Thái Tứ Kiệt mỉm cười, mở lời.
" Chúng tôi sắp đi ăn, cô sẽ cùng đi với chúng tôi chứ!"
Tiểu Vy nhanh chóng bước tới.
"Tôi nghĩ cô ấy có vẻ rất bận".
Chí Huy cũng đột nhiên tiến lên, nhắc nhở Lam Lam.
" Chẳng phải em có tiết dạy sao? Có đi được không? "
Lục Diệp Bằng mặt lạnh nhìn Chí Huy.
Cái tên này ở chỗ đông người còn nói chuyện kiểu đó với cô.
Người ngoài nhìn vào có khác gì anh ta chính là chồng của cô thấy vì là anh.
Một sự ghen tuông ích kỷ nằm sâu trong lòng Lục Diệp Bằng, anh không quan tâm ở đây có biết bao nhiêu người, anh bước tới đưa tay nắm lấy eo của Lam Lam,kéo mạnh về phía anh.
"Đi ăn với anh đi..
Bà xã!
Lam Lam còn chưa kịp trả lời,Lục Diệp Bằng đã nhanh chóng cúi đầu xuống nhẹ nhàng hôn lên môi cô một nụ hôn.
Lam Lam hoàn toàn kinh ngạc.
Tất cả mọi người há hốc mồm tràn đầy ngạc nhiên, khi một hình tượng Tổng Giám Đốc bên ngoài luôn lạnh lùng nhưng khi đối với người phụ nữ của mình lại dịu dàng đến như vậy.
Tiểu Vy đứng gần hai người nhất, có thể thấy Lục Diệp Bằng hôn Lam Lam rất cuồng nhiệt.
Sự tức giận hiện lên trong đôi mắt cô ta càng lúc càng dữ dội.
Chưa bao giờ cô ta lại thấy anh chủ động đến như thế.
Trái tim Lam Lam chợt run lên, ánh mắt cô mở to nhìn người đàn ông trước mặt đã làm tốn thương cô.
Lam Lam tự cho mình quá vô dụng.
Cô đã thua, cô thật sự quyến luyến người đàn ông này.
Đứng trước anh, cô lại trở nên yếu đuối không muốn mất đi anh.
Trái tim cô mỗi lần được gần anh,lại bỗng nhiên đập lên một cách dữ dội và trong đó có sự đau đớn.
Bàn tay cô từ lúc nào cũng đã ôm chặt lấy, ngẩng mặt lên đón lấy nụ hôn của anh.
Cô nhớ anh, nhớ anh rất nhiều.
Lục Diệp Bằng cũng không khác gì cô, anh ôm chặt người con gái trong lòng mình.
Đã bao lâu rồi, anh không được ôm cô, hôn lên đôi môi ngọt ngào của cô.
Cô có gì chuyện lúc nãy mà hiểu lầm, giận anh không? Thái độ của cô tại sao từ khi anh về lại hờ hệch với anh như thế?
Anh nhớ cô, nhớ cô sắp phát điên lên mất.Cô luôn xuất hiện trong mỗi giấc mơ của anh.
Anh yêu cô rất nhiều.
Khi Lục Diệp Bằng buông Lam Lam ra,thì gương mặt của cô đã đỏ ửng ra tới tận mang tai.
Anh vẫn ôm chặt cô trong lòng, nhìn vào gương mặt của cô trong lòng anh đều dâng trào lên cảm xúc,anh càng muốn hơn thế nữa.
Mọi người vẫn nhìn hai người, cho đến khi Tiểu Vy là người lên tiếng trước cắt ngang ánh mắt thâm tình của Lục Diệp Bằng đang nhìn Lam Lam.
Cô ta căm phẫn muốn bước lên chia cắt hai người ra.
"Chí Huy đã nói cô có tiết dạy thì cô cứ đi đi" Nói rồi, cô ta mặt dày ngang nhiên kéo tay Lục Diệp Bằng đang trên eo của Lam Lam kéo về phía cô ta, giọng điệu có phần chăm chọc "Còn Tổng Giám Đốc, để tôi chăm sóc anh ấy".
Lục Diệp Bằng im lặng,chỉ nhìn cô ta với ánh mắt như hình viên đạn.
Nhưng lúc này đây,anh cũng muốn xem biểu hiện cô vợ anh xử lý sẽ như thế nào.
Lúc này, sự bùng nổ bên trong Lam Lam bắt đầu trỗi dậy.
Người phụ nữ này muốn đối đầu với cô sao? E rằng, cô ta không lượng sức mình rồi.
Nhìn vào bàn tay bám chặt lấy cánh tay của anh.
Lam Lam rất khó chịu, đôi tay nắm thật chặt.
Chỉ chưa đầy mười giây.
Lam Lam kéo tay Tiểu Vy ra khỏi người của anh.
Tay cô liền khoát vào tay anh.
Dùng một giọng điệu chính thất nhìn cô ta như một kẻ cướp chồng,nói lớn với trước mặt mọi người nơi đây.
"Chỉ là một Thư ký, cô lại muốn chăm sóc chồng tôi sao? Chăm sóc bằng cách nào….Hay lại có ý định trèo lên giường của chồng tôi…..Tôi nghĩ cô cũng đã tới giờ tan làm rồi,cô hãy nên đi về.
Công ty chúng tôi, không muốn trả thêm tiền tăng cả cho cô,khi cô không làm đúng bổn phận công việc của mình....!" Lam Lam nghiên đầu qua nhìn Lục Diệp Bằng, mỉm cười "Em sẽ đi ăn với anh, dù sao tiết dạy của em cũng chưa đến giờ....!Bỏ khoảng một tiếng ăn cơm với chồng, em sẵn sàng"
Lục Diệp Bằng gương mặt vẫn bình tĩnh nhưng trong lòng anh lại say mê nụ cười của cô, đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy nụ cười của cô lại xinh đẹp đến như vậy.Trái tim anh cũng vì thế đập điên loạn lên.
Câu trả lời gai góc của cô khiến anh rất hài lòng.
Mọi người nghe Lam Lam nói xong liền nhìn Tiểu Vy với ánh mắt giễu cợt.
Có một vài nhân viên cảm thấy rất hả hê khi một tiểu tam như cô ta,hôm nay đã bị chính thất dằn mặt trước tất cả mọi người.Lúc nãy, họ còn thấy Tổng Giám Đốc hôn phu nhân của mình thì ai ai cũng nghĩ rằng, có lẽ do Tiểu Vy cố tình muốn xen vào chuyện gia đình của Tổng Giám Đốc chứ thật ra anh ấy hoàn toàn không muốn.
Nhìn Tổng Giám Đốc yêu thương vợ mình thì cũng đủ hiểu.
Tiểu Vy sương ngắt, bị quê nhưng lại không dám phản kháng lại.
Cô ta đành chuyển hướng qua cô em gái Tử Lan, từ nãy giờ không bênh vực cô mà chỉ biết đứng cười.
"Tôi là người nhà của Tử Lan, nên tôi cũng có quyền được đi chứ! "
Câu nói của cô ta không làm cho Lam Lam cảm thấy bất ngờ,cô đã dự đoán từ trước,người phụ nữ lại dùng chiêu trò này.
Lam Lam mỉm cười gật đầu nhẹ.
"Được chứ!
Nói xong, một tay Lam Lam khoát tay Lục Diệp Bằng, tay còn lại cô khoát vào tay Chí Huy, rồi nói.
" Chúng ta đi thôi! "
Chí Huy ngạc nhiên.
"Anh cũng đi luôn hả? "
Lam Lam ngẩng người nhìn Chí Huy chằm chằm.
"Anh sao vậy? Anh cũng là Giám Đốc của một bộ phận công ty, phải đi luôn chứ! " Vì có anh, cô mới cảm thấy không lạc lõng giữa những con người đầy dối trá như thế này
Lục Diệp Bằng nhìn tay cô khoát tay Chí Huy mà anh hận không thể xé xác cái tên này ra.
Làm thế nào, mà người phụ nữ của anh lại thân với những người bạn của anh còn hơn cả anh nữa chứ.
Ra tới trước cửa công ty.
Chí Huy là người lái xe chở Lục Diệp Bằng và Lam Lam.Đúng ra Tiểu Vy đi xe của Thái Tứ Kiệt.Nhưng vì xe anh ta là xe đua không thể chở nhiều người.
Nên cô ta đành đi xe của Lục Diệp Bằng.
Ban đầu Lục Diệp Bằng muốn để Tiểu Vy ngồi ngoài trước với Chí Huy, anh thì ngoài sau với Lam Lam nhưng không biết từ khi nào cô ta đã nhanh chân bước lên ghế sau hồi nào mà anh không hề hay biết.
Vì vậy anh phải ngồi bên cạnh tay lái.
Để Lam Lam ngồi bên cạnh cô ta.
Tất cả mọi người lên xe, Lam Lam là người lên cuối cùng.Nhưng khi cô chuẩn bị bước vào thì đột nhiên cô cảm giác được dường như đang có luôn theo dõi cô thì phải.
Cô không suy nghĩ lập tức nhìn qua, liếc mắt tìm kiếm xung quanh.
Tiểu Vy vẫn còn ấm ức chuyện lúc nãy bị Lam Lam sỉ nhục.
Khi thấy Lam Lam không chịu lên xe mà chừng chừ nhìn cái gì đó, bàn tay Lam Lam còn để ngay cửa xe,ý định trả thù của cô ta lập tức lóe lên.
Tốc độ rất nhanh, Tiểu Vy đưa tay ra,nhanh chóng đóng cánh cửa xe lại,đập mạnh lên cánh tay của Lam Lam.
"Á...!" Cơn đau điếng lập tức ập đến.
Lam Lam hét lên liềng ngồi ngụy xuống đất.
Tiếng hét của cô đã làm cho hai người đàn ông phía trước đã giựt mình.
Hai người nhanh chóng bước xuống xe.
"Lam Lam! Em không sao chứ! " Chí Huy chạy lại nhanh,anh nâng bàn tay Lam Lam lên.
Lục Diệp Bằng cũng nhìn thấy.
Đập vào mắt hai người bây giờ là một bàn tay trắng hồng của cô đã ửng đỏ lên rõ rệt,nhìn kỉ còn có vài vết xước đang chảy những giọt máu li ti.
Chí Huy tức giận lên nhìn Tiểu Vy quát lớn
"Cô điên sao? Cô ấy còn chưa lên, cô đóng cửa xe làm gì….Ai mượn cô?"
Gương mặt Lục Diệp Bằng vẫn bình tĩnh.
Nhưng bên trong lòng anh lại đang bùng cháy lên một ngọn lửa đầy dữ dội.
Nhìn bàn tay cô đang đau đớn thì trái tim anh cũng đau theo cô.
Anh tức giận….Anh muốn đánh cô ta.
Cô ta thật sự không xem những lời nói của anh ra gì nữa rồi…..Được lắm!
Lục Diệp Bằng tháo chiếc cà vạt của mình ra băng lên bàn tay của Lam Lam,khẽ hỏi.
"Đau không? "
Lam Lam chưa kịp trả lời thì Tiểu Vy bước xuống tỏ vẻ không biết gì.
"Tôi không biết bàn tay cô ở đó"
"Cô mà biết cái gì? Bây giờ tay cô ấy bị như vậy, cô sung sướng lắm phải không? " Chí Huy tức giận.
"Đủ rồi!" Lục Diệp Bằng lạnh lùng lên tiếng.
Lục Diệp Bằng trầm mặt,anh kéo Lam Lam vào trong xe, rồi ra lệnh.
"Đưa cô ấy đến bệnh viện".
" Còn bữa ăn thì sao? " Tiểu Vy mặt dày hỏi.
"Cô tự mình tới đó đi" Lục Diệp Bằng cao giọng, nhưng có sự bực tức trong lời nói của anh.
Rất nhanh sau đó, Chí Huy liền chở hai người đến bệnh viện bỏ mặc Tiểu Vy một mình tự bắt xe tới đó.
Ở trong xe Lục Diệp Bằng luôn quan sát gương mặt tái mét của Lam Lam.
Anh biết cô đang rất đau.
Nhưng cô gái của anh đúng là rất cứng đầu, dù đau nhưng cô không hề chảy một giọt nước mắt,khiến anh nhiều lúc cũng thấy rất bất lực với cô.
Một cô gái luôn luôn bướng bỉnh,luôn làm anh phải đau lòng..