HỢP ĐỒNG HÔN NHÂN VỚI PHÙ THỦY HỘI HỌA


Một tin Tức chấn động khiến ai nấy điều phải kinh sợ.
Trái tim Lục Diệp Bằng run mạnh lên dữ dội, ánh mắt chợt tối dần nhìn Dương Tiểu Vy.
Lục Diệp Phong không nhịn được liền cất tiếng hỏi nhanh.
“Cô có thai với ai”.
Lâm Hoa nghe thấy liền tỏ thái độ trách móc chồng mình.
" Ông này, thì của Diệp Bằng chứ còn ai…! Hơn một tuần trước hai đứa còn đi tuần trăng mật với nhau.

Tôi không nghĩ con bé lại có thai nhanh như thế, chẳng bù cho ai kia "Ánh mắt của bà ta liền liếc xéo Lam Lam.
Trong lòng Lam Lam hiểu ngay ý tứ của bà ta, nét mặt vẫn không hề thay đổi vẫn nhìn mọi người với dáng vẽ bình tĩnh.
Lúc này Lục Diệp Minh đã trở về bình thường.

Nhưng chuyện của anh ta đã không còn quan trọng đối với mọi người nữa rồi.
Bà nội sải bước chân đến trước mặt Lục Diệp Bằng, hỏi cho ra lẽ.
“Phải không? Con nói cho bà biết hai đứa đã…”
“Không phải…!” Lục Diệp Bằng không đợi bà nội nói hết,liền nghiêm nghi trả lời.
Anh nhìn qua Lam Lam nhưng dường như lại nói với tất cả mọi người nghe.
“Con chưa bao giờ có ý định phản bội vợ của con.

…Còn cô ta” Lục Diệp Bằng chỉ thẳng mặt vào Dương Tiểu Vy " Con và cô ta chỉ là một tại nạn… Mọi chuyện không như mọi người nghĩ".
“Tai nạn nhưng con đã đem Tiểu Vy về làm thư ký… Chứng tỏ con và con bé đã quay về với nhau” Lâm Hoa nhanh chóng thừa cơ hội,liền cất giọng điệu nhắc nhở đến mọi người,mọi thứ xung quanh diễn ra trong những ngày qua đều là sự thật.
Bà nội tức giận lớn tiếng quát thẳng vào mặt Lâm Hoa.
“Cô câm miệng lại cho tôi” Bà biết chuyện này cũng có một phần nào đó của đứa con dâu của bà tiếp tay cho Dương Tiểu Vy,nên mọi chuyện mới rắc rối như ngày hôm nay.
Lục Diệp Bằng lúc này đây,anh lạnh lùng phun ra một câu khiến ai nấy càng cho anh là người vô trách nhiệm.
“Một lần mà có thai nhanh đến vậy sao?”
Dương Tiểu Vy nghe xong, trong lòng hơi chột dạ bước tới trước mặt anh, thay đổi giọng nói có phần nhẹ nhàng hơn,trả lời.
“Em đã có thai, chắc chắn em đã có thai.

Em chỉ tiếp xúc với anh chưa bao giờ có người đàn ông nào khác”.

" Cô nói như vậy là chưa đi khám… "Lục Diệp Bằng cau mày.
"Em đã thử que thử thai đến nhiều lần, em còn gửi ảnh cho anh… "Tiểu Vy đã không còn biết xấu hổ, nói thẳng ra hết.
" Và cô còn gửi cho tôi… "Lam Lam cắn chặt môi, đứng một bên tiếp lời thay cô ta.
Lục Diệp Bằng sững sốt, ánh mắt chợt tối nhìn về Lam Lam, anh lập tức bước chân lại thật nhanh đến trước mặt cô.

Nét mặt căng thẳng, cánh tay ghì chặt hai vai của Lam Lam liền hỏi.
" Cô ta gửi ảnh cho em sao… Hồi nào?" Ngữ khí có đôi phần tức giận.
Lam Lam mặt vẫn lạnh, khẽ cong môi trả lời
“Tối hôm qua… Khi kết thúc buổi sinh nhật của tôi.

Tôi đã nhận được món quà rất giá trị từ anh và cô ta”.
Lúc này, bà nội bắt đầu lên tiếng trách móc Lục Diệp Bằng.
" Phải rồi, hôm qua con đã đi đâu, tại sao sinh nhật của vợ mà con lại vắng mặt?"
Lục Diệp Bằng vẫn nhìn Lam,không một chút thay đổi dường như anh chỉ xem nơi này chỉ có anh và cô mà thôi.
“Anh xin lỗi,anh đã về trễ….Anh không hề biết hôm qua là sinh nhật của em!”
Lam Lam vẫn luôn giữ thể diện cho anh trước mặt mọi người,cô chỉ mệt mỏi đáp:
“Không sao! Tôi đã quen với điều đó rồi!”Chẳng phải lần trước anh cũng bỏ mặc cô ngay đêm tân hôn rồi đi với cô ta đó sao.
“Anh có một chút việc cần phải xử lý….”
Lam Lam nở một nụ cười giá lạnh.
“Có lẽ chuyện đó rất quan trọng với anh”
“Anh…”Lục Diệp Bằng câm nín.
Nếu như hôm qua anh biết sinh nhật của cô,anh sẽ cố gắng thu xếp về nhà sớm nhất để cùng cô dự một buổi sinh nhật đầy ý nghĩa này rồi.Anh thật sự hối hận khi hôm qua,trước khi đi xuống nhà máy đã không điện thoại cho cô.
Trái tim Lam Lam đau đớn.Chuyện quan trọng với anh là đến cô ta sao? Cũng đúng,một nhà ba người mới là một gia đình.Còn cô chỉ còn vỏn vẹn hai tuần nữa sẽ kết thúc một cuộc hôn nhân đầy mệt mỏi này thôi.Cô phải trả lại vị trí này cho một người phụ nữ xứng đáng có thể trở thành làm vợ của anh.
Dương Tiểu Vy nghe vậy, cũng rất ngỡ ngàng.

Không nghĩ hôm qua lại là ngày sinh nhật của Lam Lam.

Nhưng nghe mọi người nói vậy, chắc chắn Lục Diệp Bằng, hôm qua đã không dự sinh nhật cùng với cô ta.
Vậy anh đã đi đâu?

Đúng lúc này, Á Hiên từ ngoài cổng đi vào với dáng vẻ bình tĩnh, anh không biết ở đây đang xảy ra chuyện gì? Nhưng việc quan trọng của anh đến đây chỉ muốn để gặp Tổng Giám Đốc của mình thôi.
"Chào Chủ Tịch! " Á Hiên cuối đầu chào Lục Diệp Phong rồi sau đó quay người báo cáo với Lục Diệp Bằng “Tổng Giám Đốc! Mọi chuyện ở nhà máy đã được giải quyết và chuyện anh căn dặn tôi cũng đã chuẩn bị xong”.
Nhờ có Á Hiên mà bầu không khí ở đây đã bớt căng thẳng đi một chút.
Lục Diệp Bằng vẫn giữ nguyên trạng thái vẫn nhìn Lam Lam, anh không một chút phản ứng khi Á Hiên xuất hiện và đang nói chuyện với anh.

Vì giờ này, người con gái đang đứng trước mặt của anh,đã khiến anh cảm thấy có lỗi vô cùng.

Anh không biết phải làm sao để đối mặt với cô nữa đây.
Khi nghe Á Hiên nói liên quan đến nhà máy,Lục Diệp Phong liền cảm thấy chắc chắn đã có chuyện xảy ra.
"Nhà máy xảy ra chuyện gì sao? "
Á Hiên luôn tôn trọng ông là một vị Chủ Tịch, dù ông không còn tới công ty nhiều như trước nhưng đối với anh, ông cũng một người lãnh đạo và là sếp của anh.
" Chuyện này Tổng Giám Đốc không muốn cho Chủ Tịch biết vì sợ Chủ Tịch sinh thêm lo lắng.

Nhưng giờ đã xong rồi thưa Chủ Tịch… "Anh ngập ngừng rồi nói hết những chuyện hôm qua " Dạ chiều hôm qua, nhà máy xảy ra một vụ cháy rất lớn, vì thế Tổng Giám Đốc phải đi xuống giải quyết và còn… "
"Còn sao nữa? " Bà nội có phần sốt ruột.

Nếu nói như vậy Diệp Bằng có lý do chính đáng không đến dự sinh nhật của Lam Lam rồi.
Á Hiên nhìn Lục Diệp Bằng một cái, rồi tiếp tục nói.
“Anh ấy còn bị bỏng, nằm trong bệnh viện hết một đêm.Nên đã không về kịp ăn cơm với phu nhân”
Dứt lời, Á Hiên bước đến trước mặt Lục Diệp Bằng và Lam Lam.
"Phu nhân! Chị đừng trách Tổng Giám Đốc"Nói xong,rồi anh đưa thuốc cho Lục Diệp Bằng "Tổng Giám Đốc! Khi nãy anh đi gấp nên đã bỏ quên thuốc, bác sĩ căn dặn anh phải khử trùng vết thương.

Nếu không sẽ rất lâu lành… "
Lam Lam kinh ngạc nhìn vào Lục Diệp Bằng với sự hoang mang dè dặt trong lòng.
Anh không đến buổi sinh nhật của cô thì ra anh bị thương sao?
Á Hiên nhìn mọi người,rồi cuối chào nói một câu liền rời khỏi.
“Không có gì nữa, tôi xin phép”

Á Hiên cũng biết khi Lục Diệp Bằng quyết định về nhà ngày hôm nay, có nghĩa anh ấy sẽ không về công ty nữa.

Vả lại anh ấy đang bị thương, cần được nghỉ ngơi.

Nên những chuyện công ty anh đã thay Lục Diệp Bằng giải quyết ổn thỏa.
Khi mọi chuyện đã hiểu rõ.

Lam Lam lúc này mới để ý chiếc áo sơ mi màu trắng của anh bắt đầu có một chút ánh ánh màu hồng lên.
Cô nhẹ nhàng đưa tay chạm lên ngực của Lục Diệp Bằng, khẽ hỏi.
“Anh bị thương ở đây sao?”
Lục Diệp Bằng cúi xuống thì lúc này anh mới có cảm giác.

Không biết từ khi nào mà vết thương bên trong đã băng bó rất kỉ lại hở ra,khiến những giọt máu liền dính trên áo của sơ mi của anh
Có lẽ vì lúc này anh đã đánh nhau với Lục Diệp Minh.
Lục Diệp Bằng nắm nhẹ bàn tay của cô, sự lo lắng trên nét mặt của cô làm sao qua khỏi được đôi mắt của anh.
"Anh xin lỗi! Vì anh hôm qua đã vắng mặt trong tiệc sinh nhật của em! "
Lam Lam vội vàng lắc đầu.
"Không còn quan trọng nữa! " Anh có lý do chính đáng như thế, sao cô còn có thể trách anh.

Vậy cô từ hôm qua đến giờ đã hiểu lầm anh trách lầm anh.
Lục Diệp Bằng yêu thương muốn nói chuyện với cô.

Nhưng không phải là ở đây.
“Anh sẽ đền bù lại cho em”.
Dứt lời, ánh mắt di chuyển nhìn Tiểu Vy và mọi người, tuyên bố.
" Khi nào có kết quả chính xác tôi sẽ có hướng giải quyết.Còn chuyện Dương Tiểu Vy muốn ở lại nhà này thì tùy, tôi không cấm"Lục Diệp Bằng liết mắt nhìn mẹ của mình với dáng vẻ châm chọc “Vì mẹ tôi là chủ nhà mà! Cho ai vào ở là quyền của mẹ,mẹ cũng là muốn tốt cho tôi thôi….!Một người mẹ vĩ đại tốt nhất của tôi”.
Cả người Lâm Hoa cứng đờ.
Ai ai trong nhà này nghe xong câu nói của Lục Diệp Bằng thì không một ai là không hiểu ý tứ có phần mỉa mai trong lời nói của anh.Lý do cũng có thể hiểu được vì sao anh nói những lời như vậy với bà.
Lục Diệp Bằng thay đổi nét mặt.

Giọng nói cũng có phần nặng đi.

Anh nhìn chỉ thẳng tay vào Dương Tiểu Vy cảnh cáo.

“Nhưng tôi cấm…! Tôi cấm cô bén mãn đến phòng của hai vợ chồng tôi.

Đặc biệt tránh xa vợ tôi ra”.
Nhưng khi nói xong,anh lại nhìn qua Lam Lam với anh mắt dịu dàng,anh nắm lấy tay cô vừa đi vừa nói.
" Chúng ta đi về phòng"
"Ba ơi! " A Vĩ muốn đuổi theo nhưng Lục Diệp Bằng đã nhanh chân không cho cậu bé đi theo.
A Vĩ ngậm ngùi siết chặt hai tay lại nhìn theo sau lưng của Lam Lam.

Cậu bé thầm nghiến răng tự nói trong lòng.
"Chính người phụ nữ này đã cướp lấy ba của mình.

Phải tìm cách nào đó đuổi người phụ nữ này đi thật xa… "
Lúc này, Lục Diệp Phong mới nhìn qua vợ và cả nhà Lục Diệp Lâm, nói lớn một câu.
"Chỉ có những con người như các người,luôn khiến cả gia đình này tan nát, xáo trộn lên mới vừa lòng như các người thôi!”
Dứt câu, Lục Diệp Phong đã dìu mẹ của mình lên phòng nghỉ.

Ông chỉ sợ để bà ở đây thêm một giây nào nữa chắc bà sẽ tức giận mà tăng huyết áp lên mất.
*****
Lục Diệp Bằng vừa kéo Lam Lam vào phòng, anh đã không kiềm chế được ôm cô vào lòng, nhưng lại giở giọng có phần trách móc.
"Tại sao sinh nhật lại không nói cho anh biết…? Nếu sáng hôm qua em nói, dù cho có chuyện quan trọng nào, anh cũng dành thời gian cho em mà!”
Nhưng lúc này Lam Lam vẫn im lặng rụt mặt vào lòng anh.
Lục Diệp Bằng kéo cô ra, liền nâng mặt cô lên, hỏi nhỏ.
"Anh là gì của em? "
Nét mặt Lam Lam có phần sững sờ, ngẩng đầu lên nhìn anh.
Lục Diệp Bằng lại lập lại lần nữa.
"Anh là gì của em? "
"Là chồng! " Cuối cùng Lam Lam không nhịn được cũng phải lên tiếng trả lời.
Lục Diệp Bằng mỉm cười, nhưng trong lòng lại không vui.
"Là chồng… Nhưng sinh nhật của em, em thà nói cho Hoắc Thiếu Tiên mà không chịu nói với anh nghe, em xem trọng anh ta hơn anh sao? " Trong lòng anh vào giờ phút này chỉ biết ghen tuông, đố kỵ với cái tên được gọi là người anh em tốt của anh.

Đã ngang nhiên mơ tưởng đến vợ của anh còn thay thế vai trò làm chồng của anh trong ngày hôm qua.
Nghĩ đến anh thật muốn đánh cho Hoắc Thiếu Tiên một trận..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi