Trái lại với căn phòng đầy kích tình,ám muội của Lục Diệp Bằng thì bên trong căn phòng Dương Tiểu Vy lại tràn đầy ám khí,không khí nơi đây cũng bao trùm một sự ảm đạm.
Cô ta đang bị Giang Thâm chửi mắng trong điện thoại khi bắt anh ta làm giả kết quả xét nghiệm, đã vậy còn bắt con trai của anh ta đi khỏi.
Tiểu Vy nhớ lại tình cảnh Lục Diệp Bằng đối xử với cô khi nãy, cô không thể nào mà không tức giận.
Không nhờ Lục Diệp Minh ở phía sau đỡ lấy cô,không chừng giờ này cô đã ở trong bệnh viện rồi.
Từ ngày Lục Diệp Bằng kết hôn với Lam Lam dường như anh đã bị cô ta bỏ bùa mê gì rồi hay sao, tại sao anh có thể càng ngày độc ác với cô như thế?
Suy nghĩ một hồi, Dương Tiểu Vy nhịn không được liền mở cửa đi ra, cô phải lên phòng hai người đó,xem họ đang nói gì? Lam Lam có đồng ý rời khỏi anh không?Trả lại vị trí cho cô không?
Căn phòng Lục Diệp Bằng và Lam Lam nằm tận trên tầng ba.
Thậm chí tầng lầu đó dường như chỉ làm riêng cho hai người.Ngoài phòng của hai vợ chồng anh ra thì trên tầng chỉ còn lại phòng đọc sách và phòng làm việc giành cho anh.
Vì vậy những người trong nhà luôn nói:
Tầng ba giống như là một ngôi nhà thứ hai chỉ có Lục Diệp Bằng và Lam Lam có thể được quyền sử dụng và cũng là nơi cấm địa không có sự cho phép của anh thì không ai được phép bước lên.
Nhưng hôm nay, Dương Tiểu Vy đã to gan, đêm khuya,đêm hôm lại từng bước đi lên đây.
Vốn dĩ cô ta chỉ muốn lên xem hai người đang nói gì với nhau.
Nhưng khi cô ta vừa đến trước cửa phòng của Lục Diệp Bằng thì không hiểu sao trong lòng có một chút khó thở đầy hồi hộp.Giống như có người nào đó níu kéo cô đừng có bước vào.
Dương Tiểu Vy áp tại lên cửa,nghe xem hai người họ đã ngủ chưa.
Nhưng rất kỳ lạ cô không hề nghe được gì cả.Đúng lúc này có một giọng nói trầm ổn vang rất nhỏ, từ đằng sau cô.
"Sẽ không nghe được đâu! "
Dương Tiểu Vy giật thốt lên, quay đầu nhanh.
“Anh… Anh làm em hết hồn”.
Trước mặt không ai khác chính là người đỡ cô khi nãy:Lục Diệp Minh?
Lục Diệp Minh cong môi cười.
" Căn phòng của Lục Diệp Bằng,hình như anh ta có giở trò gì rồi thì phải? Người ở bên ngoài không bao giờ nghe được bên trong đang làm gì đâu!" Không khác gì Tiểu Vy, trước đó anh đã từng nghe lén nhưng cũng không nghe được gì hết.
Anh đoán rằng Lục Diệp Bằng đã gắn máy cách âm.
Nhưng có lẽ vì Lam Lam mà Lục Diệp Bằng mới làm như vậy, vì trước khi kết hôn Lục Diệp Bằng rất ít khi nào về đây.
Nên việc này chỉ mới vừa xảy ra đây thôi.
Dương Tiểu Vy hừ một tiếng.
Tâm trạng không vui,rất nhiều sự bực bội trong lòng lại tiếp tục dâng lên.
Cô không suy nghĩ liền đưa tay nắm lấy vặn cửa mở nhẹ ra.
Lục Diệp Minh chưa kịp can ngăn thì ánh mắt anh chợt sáng lên.
Khi hôm nay bất ngờ Lục Diệp Bằng lại không chịu khóa trái cửa phòng.
Nhưng chỉ chưa đầy hai giây thì hai người lại nghe những thứ tiếng mà hai người không nên nghe thấy.
Chính là những hơi thở hỗn hễn đầy nam tính của Lục Diệp Bằng cùng với những tiếng rên rỉ của Lam Lam đang dần vang lớn lên.
Cả hai đều quấn chặt nhau trên chiếc giường rộng lớn,anh nằm trên đè lên người cô vận động kịch liệt khiến Lam Lam không ngừng la hét bám chặt vào cơ thể anh,cơn hoan ái đang làm cho hai người không muốn dừng lại.
Cả Lục Diệp Minh và Dương Tiểu Vy đều đứng hình vài giây, khi chứng kiến một cuộc triền miên đầy kịch liệt trong căn phòng.
Bên trong, Lục Diệp Bằng không hề để ý bên ngoài cánh cửa khép hờ đang có người nhìn trộm anh và cô đang làm t.ì.n.h với nhau.Ánh mắt anh vào lúc này chỉ dán chặt vào gương mặt đang dần thay đổi,đỏ ửng lên của Lam Lam,thấy cô hơi khó chịu, anh tưởng cô đau liền hỏi gấp.
“Em đau sao? Anh nhẹ lại nha!”
"Đừng anh! " Lam Lam bám chặt anh, cô chủ động đưa tay lên bấu chặt bờ vai của anh,lắc đầu mạnh.“Đừng dừng lại.”
Lục Diệp Bằng mãi không chịu rút lui.
Anh ôm chặt cô,cảm nhận từng hơi thở run rẩy của người con gái trong lòng.
Anh vẫn luôn như vậy, luôn ở tư thế nằm trên cô, điều khiển cuộc vui.
Anh muốn có một tư thế thoải mái nhất cho cô.
Rất lâu sâu, Lục Diệp Bằng cảm nhận sự cắn chặt không buông của Lam Lam, anh liền cong môi lên cười lớn, hiểu được ý muốn của cô.
"Em thật sự muốn anh đi vào trong sao? "
Lam Lam ngại ngùng, nhắm mắt lại, trái tim cô vẫn đập dữ dội, khẽ khàng nói nhỏ với anh.
“Chúng ta sinh một đứa con đi anh”.Cô muốn thử vận may lần này,anh sẽ phản ứng như thế nào khi biết cô muốn có con với anh.
Lục Diệp Bằng nghe xong, trong lòng có một chút sững sốt,càng thêm tự trách rất nhiều.
Có phải cô đang lo lắng người phụ nữ kia đang mang thai không? Vậy mà lúc trước đó anh còn nghĩ cô không muốn sinh con cho anh.
Một lúc sau, Lục Diệp Bằng đưa tay lên lau những giọt mồ hôi trên gương mặt cô, yêu thương hôn lên môi của cô.
Lam Lam nhanh chóng nghênh đón nụ hôn của anh, cô còn chủ động cắn mút đôi môi thâm thúy của anh không rời.
Nhiệt độ trong phòng tăng lên, Lục Diệp Bằng không cho cô chờ đợi lâu, anh thẳng thắt lưng đ.â.m thật mạnh vào hạ thân của cô.
Giọng nói khàn khàn vang bên tai của cô.
"Được! Chúng ta sinh con đi, hôm nay anh nhất định sẽ cùng em nắn nót tạo một hình hài đứa bé … "
"Ưmmm… A… Diệp Bằng! "
Lam Lam siếc chặt anh, giữ hơi ấm ấy.
Cô không biết mọi chuyện sẽ đi về đâu, cô sẽ không sao khi mang thai chứ?
Đứng bên ngoài,sắc mặt Dương Tiểu Vy đã tức đến nổi muốn bước đi vào chửi mắng Lam Lam một trận.Cô thật tình rất muốn đánh ghen vào lúc này.Người như Lam Lam cũng muốn có thai như cô sao? Không đời nào… Tiểu Vy cong môi chế giễu.
Hai tay siếc chặt lại thành nắm đấm, không nhịn nổi Dương Tiểu Vy dự định bước vào.
Nhưng Lục Diệp Minh đứng kế bên liền lập tức kéo nhanh cô lại.
Anh nắm chặt tay cô ta kéo lại.Giọng điệu hơi tức giận.
"Em định làm gì? "
“Em sẽ vào đánh cô ta”.
Lục Diệp Minh cười.
" Em có bị thần kinh không? Hai người họ là vợ chồng, em chưa kịp đánh Lam Lam thì Lục Diệp Bằng đã ra tay giết chết em rồi! "
Cho dù sự khoái cảm hăng say có dâng lên tới đâu thì ngay lúc này đây,lỗ tai nhạy bén của Lục Diệp Bằng bất chợt nghe thấy âm thanh liền mở mắt ra, anh nhìn vào trong gương thì đã thấy bóng dáng hai con người đó đang thập thò ngoài cửa,có thể từ nãy giờ hai người họ đã chứng kiến hết tất cả cuộc ân ái này.
Anh nhanh chóng lấy chăn che đi cơ thể của Lam Lam lại, cho dù là ai đi nữa anh cũng không muốn người nào đó cũng có thể nhìn thấy thân thể của cô.
Cũng rất may từ nãy giờ anh luôn nằm trên,nên hai người họ chỉ thấy cơ thể của anh mà không hề thấy một lớp da thịt nào của cô.
Có lẽ khi nãy anh đã vội vàng mà quên khóa cửa phòng.
Không hiểu sao, khi anh nhìn đến Lục Diệp Minh, anh lại nhớ đến lúc trước cái tên khốn đó lại là bạn trai cũ của Lam Lam.
Nếu như khi đó hai người không chia tay, người mà Lục Diệp Minh dẫn về khi đó chính là cô mà không phải Tử Lan thì sao…?
Có phải người con gái đang nằm dưới thân của anh sẽ là em dâu của anh không?
Bất giác trong lòng Lục Diệp Bằng cảm thấy lo sợ.
Lỡ như là vậy, có khi nào anh sẽ phá nát đám cưới cướp lấy cô không?
Lục Diệp Bằng nâng người Lam Lam lên,nhìn vào chiếc gương thủ thỉ vào tai Lam Lam.
"Nói em yêu anh…! " Anh muốn cô nói cho hai con người ngoài kia nghe thấy được tình cảm của cô giành cho anh.
Lam Lam thở hổn hển,thút thít, nhẹ nhàng mở mắt ra, rất vâng lời nghe ạnh
"Em yêu anh.
…! "
"Ngoan! " Dứt lời, anh cúi xuống hôn chặt đôi môi cô.
Trong lòng Lam Lam có hơi hụt hẫng.
Câu nói “Anh yêu Em” Lục Diệp Bằng lại không chịu nói với cô.
Cô muốn biết,ngay giây phút này, anh có yêu cô không? Và lời nói anh nói với Hoắc Thiếu Tiên là thật hay giả.
Anh yêu cô hay chỉ đang lợi dụng cô.
Cô không biết lần này, cô cho đi tình cảm như vậy có xứng đáng không…?Có được anh đền đáp không? Nhưng cô cũng muốn thử một lần cuối cùng này.
Nếu như đúng thật anh chỉ đang lợi dụng cô,để đạt được mục đích của mình.
Thì cô sẽ không bao giờ tha thứ cho anh, cô sẽ hận anh cho đến chết.
Lục Diệp Minh đã chịu không nổi hình ảnh trước mặt nữa,liền nhanh chóng kéo Tiểu Vy ra bên ngoài.
Lục Diệp Bằng liếc nhìn khi thấy hai người rời khỏi, anh thầm mắng chửi trong lòng.
"*Mẹ kiếp! Ở đây không có một chút không gian riêng tư nào hết…! " *
Anh nhìn xuống gương mặt của Lam Lam.
Anh phải nhanh chóng đưa cô ra khỏi cái nhà này càng sớm càng tốt.
Bây giờ trong căn nhà này anh không thể nào yên tâm khi để cô ở nhà một mình mà không có anh bên cạnh được.
Hình ảnh Lam Lam xém một chút bị tên Lục Diệp Minh hành hạ vẫn in trong đầu của anh….Anh không thể nào tha thứ cho kẻ nào muốn làm hại cô.
Nhiệt độ trong cơ thể càng lúc càng nóng bỏng, muốn thiên đốt cả cơ thể anh.
Lục Diệp Bằng hiểu cảm giác lúc này.
Lam Lam không ngừng rơi nước mắt trên cánh tay anh, cô biết vào khoảnh khắc này chỉ có anh mới hiểu được cô đang muốn gì.
Nhìn thấy cô khóc, trong lòng anh liền dâng lên một sự chua xót trong lòng.
Anh bèn hỏi.
“Em mệt lắm phải không?”
Lam Lam im lặng chỉ biết vùi mình vào trong ngực anh.
Trước khi kết thúc trận chiến Lục Diệp Bằng đã thẳng thừng vùi sâu dị vật vào trong hạ thân của cô khiến Lam Lam điên cuồng hét lên,cuối cùng là một dòng nước quen thuộc lúc nào hai người ân ái cũng đều chảy ra,báo hiệu cho sự kết thúc cuộc triền miên kéo được dài rất lâu.
Thật ra trong lòng Lục Diệp Bằng vẫn chưa thỏa mãn, vẫn muốn được yêu cô nhiều hơn.
Nhưng khi anh thấy hai người kia, sự nhạy cảm trong lòng bảo anh phải dừng lại.
Sau khi anh chăm sóc vỗ về Lam Lam, cho cô đi vào một giấc ngủ thật sâu thì anh nhanh chóng ngồi dậy mặc lại quần áo của mình rồi đi ra khỏi phòng.
*****
Lục Diệp Minh kéo Tử Lan đi về một căn phòng ở tầng hai, căn phòng này là giành cho các vị khách tới đây chơi và qua đêm ở lại.
Lúc trước Lam Lam cũng tới đây và từng ở trong căn phòng này.
Dương Tiểu Vy liền ấm ức bất chợt khóc lớn.
Nhìn Lục Diệp Minh gào thét.
“Em có gì mà anh ta lại không yêu em, mà lại đi yêu con nhỏ đó, Lam Lam thấp kém hơn em rất nhiều.”
Lục Diệp Minh nhíu mày.
“Em và cô ấy có chuyện gì sao? Xem ra em ghét cô ấy nhiều hơn vợ của anh”.
Dương Tiểu Vy dừng khóc, ánh mắt lộ rõ tàn độc.
" Lần đầu tiên em gặp cô ta, em đã cảm thấy cô ta rất chướng mắt,dù em lớn tuổi và học khác trường với cô ta nhưng em cũng có thể ra tay hại cô ta… "
"Em hại Lam Lam…! "
“Phải… Em hại cô ta rất nhiều lần”.
Dương Tiểu Vy dáng vẻ không hối hận khi suy nghĩ đến những năm đó.
" Em sống với ba vào năm 15 tuổi.
Nên em mới biết được Lam Lam là người dạy kèm cho Tiêu Khải em trai cùng cha khác mẹ của em.
Lúc đó em nghĩ cô ta không cha không mẹ, thậm chí còn rất nghèo nữa… "Cô ta nhìn qua Lục Diệp Minh nhấn mạnh " Anh cũng biết em rất ghét những đứa nghèo đói như thế nào mà! "
“Cho nên khi em biết sự giàu có của Lam Lam, em vẫn ghét…” Lục Diệp Minh hiểu nội tâm cô ta.
Tiểu Vy liền tán thưởng vỗ tay khen anh vì anh thấu hiểu cô.
“Em ghét cô ta rất nhiều.
Và khi Tử Lan đi học luôn kể cho em nghe về cô ta em càng căm ghét hơn”.
Tiểu Vy hít một hơi thật sâu, nói hết ra những việc mà cô đã làm với Lam Lam cho Lục Diệp Minh nghe.
"Em hại cô ta không đến đúng giờ thi,làm cho cô ta bị nhà trường kỷ luật.Chỗ làm thêm của cô ta em cũng phá.Em còn cho người đánh cô ta xém chết.Thậm chí em còn giả mạo bộ thông tin phát tán tin tức cô ta đã ngủ với thầy giáo mới được điểm cao.Làm cho cô ta không chịu nổi,đã từ trên sân thượng nhảy xuống… "
“Cái gì…? Cô ấy nhảy lầu sao?” Lục Diệp Minh kinh hãi, anh chưa từng nghe qua Lam Lam đã nhảy lầu.
"Đó là thời cấp ba, lên đại học anh mới dịp quen biết cô ta… Có lẽ cô ta không kể anh nghe"Tiểu Vy trầm mặt.
" Nhưng cô ta đúng là mạng lớn.Té như vậy mà cũng có thể sống… Em còn cố tình cho Tiêu Khải yêu cô ta, muốn gán ghép hai người họ để cho người mẹ kế của em tức điên lên… Đỉnh điểm là em định cho cô ta uống thuốc ngủ và để cho em trai của em làm nhục cô ta,cho thằng bé được mãn nguyện với ham muốn của nó là được ngủ với cô ta".Dương Tiểu Vy gương mặt dần lộ lên sự độc ác rõ rệt.
Bên ngoài cửa,ánh mắt Lục Diệp Bằng tựa như một con dã thú tàn độc.
Một sự thật kinh khủng mà anh đang nghe.
Anh không thể tin con đàn bà đó lại có thể ra tay tàn ác với người con gái anh yêu,mà cô chưa hề làm gì cô ta.
Vậy là tấm hình Lam Lam bị thương toàn thân nằm trên giường chính là con đàn bà đó gây ra sao?
Vậy mà trước đây anh còn có những suy nghĩ Lam Lam là người ức hiếp Tiểu Vy.
Nhưng không ngờ hoàn cảnh của cô càng khiến anh phải khiếp sợ.Vào giờ phút này, anh rất muốn xông vào trong,giết chết một con người mà mang lòng dạ ác quỷ như cô ta..