HỢP ĐỒNG KÝ NHẬN CHỜ EM LỚN


Ninh Tín hớt ha hớt hải chạy vào, thấy Ninh Thương Thần ngồi trước bàn làm việc chưa hay gì thì vội báo:
“Thương Thần, Kình Hân đang ở với Diệp Dĩnh Dư, cậu ta đưa cô ấy đến Thiên Thanh rồi!”
Ninh Thương Thần nghe tin thì loạng choạng đứng dậy, nheo mắt đau đớn, mặt anh khi nãy đã nhăn, bây giờ còn nhăn hơn nữa.
“Không được! Tôi phải đưa em ấy về.

Diệp Dĩnh Dư không phải người tốt, hắn nhất định sẽ làm hại đến em ấy!”
Ninh Từ Siêu vẫn chưa rời đi, anh trông thấy bộ dạng lo lắng sợ hãi của anh thì mắng:
“Điên à? Cậu mang thương thế này đi mất bao lâu thì gục chứ? Tỉnh táo lên, hãy nghỉ ngơi đi, tôi sẽ giúp cậu đưa cô ta về.”
“Không, Ninh Thành sẽ không để yên nếu anh làm vậy.

Từ Siêu anh về đi, để ông ta an tâm về tôi thì anh nên sử dụng cái miệng lẻo mép của mình lừa ông ta.

Còn về Diệp Dĩnh Dư, hắn chưa quên mối hận với nhà họ Ninh, tôi bây giờ mang họ Ninh nhưng trước đó cả một khoảng thời gian ở cạnh hắn, hắn sẽ bỏ qua.

Bất kỳ ai ở đây cũng không thể đi, các người đây đều không thể tùy ý làm bậy.”
“Chỉ vì một con nhóc, cậu suy tính nhiều thế làm gì?”

Ninh Từ Siêu cho rằng anh là kẻ thông minh, nhưng lâu dần, anh lại ngày càng cảm thấy anh quá cảm tính.

Ninh Thành mà biết anh ta cảm tính thế này, tiêu điểm là Kình Hân kia nhất định sẽ sớm bị khai trừ.
Ninh Thương Thần như đọc được suy nghĩ của Ninh Từ Siêu, mới nói:
“Vì thế nhờ anh, đừng làm tôi thất vọng.”
Ninh Từ Siêu đã biết bản thân cần làm gì để giúp Ninh Thương Thần, sau đó gật đầu rồi rời đi ngay.
Ninh Thương Thần chống tay trên bàn thở dốc, Ninh Tín và Hạ Tiểu Can chỉ có thể nhìn anh đầy bất lực.

Anh khó nhọc ra lệnh:
“Hạ Tiểu Can, chuẩn bị xe!”

Kình Hân ngồi trong một căn phòng kín, bọn họ đang ở trong một căn phòng hạng sang, đây là khu khách sạn năm sao trên tầng hai của Thiên Thanh.

Khác xa với phía dưới nhộn nhịp tiếng nhạc, bên trong phòng được cách âm tuyệt đối, ít có tạp âm có thể lẫn vào.
Cô bị Diệp Dĩnh Dư dẫn dụ đến đây, chỉ vì để tìm ra câu trả lời cho những câu hỏi trong lòng.
“Thế nào? Bây giờ em muốn biết về Ngọc Uyên Thư hay là Ngọc Kình Linh?”
Mắt hắn dụ hoặc, có ý mỉm cười nhưng không cười, hắn đang dùng đôi mắt đó nhìn thấu cô, nhưng cô lại chẳng hề lo gì vì chỉ đơn thuần nghĩ rằng anh từng nghe cô hỏi về hai người này nên cố tình thăm dò mà thôi.
“Tại sao tôi lại cần biết về Ngọc Kình Linh chứ haha!” Kình Hân cười gượng.
“Em gái nhỏ, em có thể lừa ai được chứ.

Tôi đã từng gặp mặt chị em rồi, sao có thể không nhìn ra em là người thân của Kình Linh chứ.

Ngay từ đầu nghe em hỏi về cô ấy tôi đã biết em có quan hệ với Kình Linh rồi.”
“Anh…”
“Đừng hỏi nữa, hãy chọn đi.

Em muốn biết về người nào?”
Anh ta đưa ra cho cô sự lựa chọn, cô không chút chần chừ gì hỏi thẳng về Kình Linh.
“Anh có quan hệ gì với Ngọc Kình Linh? Chị ấy liên quan gì tới nơi này? Tại sao khi trước anh lại nói chị ấy làm “việc đó” ở đây?”
“Như bao người biết đến chị em, tôi cũng biết cô ấy.


Còn vì sao chị em liên quan đến nơi này… em có thể hỏi rõ tên ngu nhà họ Ninh là biết.

Trước khi tôi làm chủ ở đây thì hắn mới là người điều khiển cái quán bar này.”
“Họ Ninh? Ninh Thương Thần? Ninh Thành?”
“Không phải Ninh Thương Thần cũng không phải Ninh Thành.

Người tôi nói là con cả nhà họ Ninh - Ninh Viễn.”
“…”
Kình Hân im lặng mất một lúc, suy nghĩ về hành tá những thông tin mơ hồ trước mặt, sau đó lật đi lật lại lời nói của Diệp Dĩnh Dư trong đầu, bỗng nhiên cô lại nói:
“Thật khó tin, tại sao chị tôi lại phải làm việc ở đây chứ? Nếu chị ấy cần tiền, chị ấy có thể đi tìm mẹ tôi rồi.

Đâu nhất thiết phải bán rẻ thân mình như thế?”
“Không muốn làm thì có thể bị ép.

Tôi chỉ có thể nói với em như thế.”
“Bị ép? Ý anh là?”
“Có lẽ em hiểu đúng rồi.”
“Anh biết hết mọi chuyện đúng không? Đừng có thả mồi câu tôi nữa, mau nói hết đi!”
Kình Hân bắt đầu khó chịu với những lời mập mờ của Diệp Dĩnh Dư, anh ta rõ ràng không muốn nói, hoặc muốn nói nhưng cần thỏa mãn một yêu cầu anh ta sắp nói.
“Anh muốn gì?” Kình Hân hỏi thẳng.

“Em rất thẳng thắn.”
“Tôi không lòng vòng như anh, nói thẳng mục đích của mình đi.”
Diệp Dĩnh Dư xích lại gần cô, cánh tay không an phận vòng sau lưng cô ôm lấy, thân mật cầm lọn tóc đen óng thơm mùi dầu gội lên hôn nhẹ.
“Chỉ cần em đồng ý ở bên cạnh tôi, tất cả những gì em muốn biết tôi đều có thể giải đáp không thiếu một chữ nào!”
Lời dụ hoặc gai người khiến Kình Hân phải nghiêng người lùi ra.
“Không cần, tôi sẽ tự tìm hiểu về Ninh Viễn.”
Nhưng anh dường như không muốn buông tha cho cô, ngày càng xích lại còn ép cô vào góc, tư thế hắn muốn hôn làm Kình Hân cảnh giác đứng dậy.
Không ngờ là anh ta lại kéo cô lại, cô ngã vào lòng hắn, khoảng cách bị thu gần đến đỏ mặt, bọn họ đang ở trong tư thế không đàng hoàng thì bỗng cánh cửa bị đạp tung.
“Kình…” Ninh Thương Thần xuất hiện trông thấy cảnh hai người bọn họ như cặp tình nhân quấn quýt, chưa kịp nói thì đã sững lại trước khung cảnh trước mặt.
Cánh tay không biết điều của Diệp Dĩnh Dư đặt trên vai Kình Hân, đụng chạm nhạy cảm khiến Ninh Thương Thần tức giận hét lên:
“Bỏ tay ra!”
Kình Hân phát hiện anh đến, ngay lập tức đứng dậy, còn đá chân Diệp Dĩnh Dư.

Sau đó cô nhìn ánh mắt chứa lửa hận của Ninh Thương Thần, rón rén muốn đi đến chỗ anh, nhưng lại bị tên khốn Diệp Dĩnh Dư cầm lấy cổ tay.
Cô trừng mắt nhìn hắn, nhưng đáp trả lại cô hắn chỉ khẽ mỉm cười làm cô đứng hình, sau đó hắn nhìn Ninh Thương Thần nói:
“Tôi không buông, cậu cướp được chắc?”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi