HỢP ĐỒNG Ở RỂ

Trung tâm thành phố Yên Kinh, nhà hàng Gowell.  

Trong không gian âm nhạc thư thái tao nhã, Vệ Uyển Nhi ngồi bên mép hàng ghế dài trong đại sảnh, thỉnh thoảng nhìn chiếc đồng hồ đeo tay tinh xảo trên cổ tay trắng như tuyết, lông mi xinh đẹp lơ đãng khẽ nhíu lại.  

Cái tên Vương Hán này cũng tệ quá, lâu như vậy rồi mà chưa thấy đâu, một chút quan niệm về thời gian cũng không có, trên hợp đồng hôn nhân bắt buộc phải thêm điều khoản nữa, sau này chỉ có anh đợi cô chứ không thể để cô đợi được!  

"Uyển Nhi, là cậu sao?", một giọng nữ mừng rỡ cắt ngang suy nghĩ của Vệ Uyển Nhi: "Wow, đúng là cậu thật, tớ còn tưởng tớ nhìn nhầm nữa!"  

Người con gái này mặc một bộ váy liền cao cấp, gương mặt trái xoan, trang điểm nhẹ nhàng, cũng là một người đẹp hiếm thấy, tay xách một chiếc túi LV, đang cầm tay một thanh niên tóc dài phong thái nhẹ nhàng, vừa nhìn thấy Vệ Uyển Nhi liền ngạc nhiên mừng rỡ kêu lên: "Không phải cậu đi nước ngoài sao, về lúc nào thế? Chẳng nói với tớ một tiếng".  

Đó chính là bạn thân từ thời học cấp ba của Vệ Uyển Nhi, An Ni!  

"An Ni, cậu cũng tới đây ăn cơm sao?", vô tình gặp nhau ở nhà hàng, Vệ Uyển Nhi cũng rất vui, đang ngồi trên ghế liền đứng lên, nhìn người thanh niên đang nắm tay An Ni hỏi: "Người này là...?"  

Thanh niên tóc dài lướt mắt nhìn qua gương mặt của Vệ Uyển Nhi, ánh mắt lóe lên một tia kinh diễm, trong lòng không kiềm được rung động, nhưng sau đó rất nhanh lấy lại phong độ xoay người lại, đồng thời giơ tay ra, khí chất tao nhã: "Cô Vệ, chào cô, tôi đã từng không chỉ một lần được nghe An Ni kể về cô. Tôi là bạn trai của An Ni, tên tiếng Anh là George, cô có thể gọi tên tiếng Trung của tôi, Lý Đại Kiều".  

"Anh Lý, chào anh", Vệ Uyển Nhi đưa tay ra định bắt tay Lý Đại Kiều, thế nhưng Lý Đại Kiều lại dùng cách chào hỏi hôn lên tay của châu Âu, nắm lấy bàn tay thon mảnh của Vệ Uyển Nhi, định hôn lên mu bàn tay trắng nõn mịn màng của cô.  

Vệ Uyển Nhi hơi nhíu mày, định lên tiếng từ chối.  

Cái tay Lý Đại Kiều này, giọng nói hơi có âm sắc Châu Âu, có lẽ đã từng du học ở Châu Âu, cách chào hỏi hôn tay này cũng không có gì quá ngạc nhiên, nhưng ở trong nước thì không được phù hợp cho lắm.  

Thế nhưng...  

"Uyển Nhi!", một giọng nói đàn ông âm trầm vang lên, kịp thời cắt ngang hành động của Lý Đại Kiều.  

Vương Hán đi như bay từ ngoài cửa nhà hàng vào, nhanh như chớp cầm lấy tay Vệ Uyển Nhi rồi giơ bàn tay thô ráp của mình ra trước mặt Lý Đại Kiều: "Ha ha, anh muốn hôn đúng không? Nào, hôn tay tôi đây này".  

Lý Đại Kiều sững sờ, đáy mắt toát lên sự ghê tởm, nhưng vẫn giữ phong thái người có học, âm thầm suy đoán, thăm dò hỏi: "Cô Vệ, vị này là... bạn trai của cô à?"  

"Không phải", chưa đợi cho Vệ Uyển Nhi lên tiếng, Vương Hán đã cười híp mắt nói: "Không phải là bạn trai, tôi là chồng của cô ấy".  

Vệ Uyển Nhi đứng bên cạnh liền nổi cáu.  

Tôi cho phép anh lên tiếng chưa, đây là bạn thân của tôi, tôi còn chưa có ý định nói chuyện kết hôn với cô ấy nữa!  

"Trời đất!", An Ni tỏ ra không thể tin nổi, làm quá kêu lên: "Uyển nhi, cậu kết hôn rồi ư? Tin tức lớn như vậy sao lại không báo cho tớ biết? Kết hôn lúc nào, chồng cậu tên là gì?"  

Vệ Uyển Nhi không thừa nhận cũng không được, miễn cưỡng cười nói: "Không tổ chức hôn lễ, chỉ đi đăng ký kết hôn thôi, anh ta tên là Vương Hán..."  

"Đăng ký chính là đã kết hôn rồi", An Ni vẻ mặt hưng phấn, vui mừng thay cho bạn thân, ánh mắt quan sát từ chân lên đầu rồi lại từ đầu xuống chân Vương Hán, nhưng từ từ ánh mắt tỏ ra có chút không đúng lắm.  

Người chồng này của Vệ Uyển Nhi rõ ràng là một tay ăn chơi ẻo lả!  

Bộ âu phục thoải mái mặc trên người nhìn trông cũng bình thường, da dẻ vừa nhìn đã thấy thô ráp, chắc chắn không phải là người có tiền. Mắt nhìn người của Vệ Uyển Nhi từ bao giờ lại kém như vậy, sao lại gả cho loại người thế này chứ?  

"Mọi người đừng đứng nữa", Vương Hán hoàn toàn không để ý đến ánh mắt của An Ni, nở nụ cười vô cùng nhiệt tình nói: "Nào, ngồi cả đi, mọi người ngồi xuống rồi nói chuyện".  

Cái tay này thật sự coi anh ta là chồng của mình rồi!  

Vệ Uyển Nhi hung hăng lườm Vương Hán một cái nhưng cũng không tiện nói gì, bốn người cùng ngồi xuống.  

"Xin hỏi anh Vương đây công tác ở đâu?", Lý Đại Kiều bị Vương Hán cắt ngang hành động hôn tay, trong lòng vốn có chút không thoải mái, vừa ngồi xuống đã lập tức lên tiếng, vẻ mặt toát lên cảm giác ưu việt cao cao tại thượng: "Tôi tự giới thiệu chút, tôi học thiết kế thời trang ở Châu Âu, năm nay vừa về nước, chuẩn bị đi từ chức vụ thấp nhất lên, từng bước từng bước tiếp quản công ty thời trang của bố tôi. Không biết đã nghe nói về công ty thương mại Lý Thị chưa, đó chính là công ty của nhà tôi".  

Vừa nói vừa liếc mắt quan sát vẻ mặt của Vệ Uyển Nhi, hy vọng có được sự tán thưởng từ cô.  

Đáng tiếc, trong ánh mắt của Vệ Uyển Nhi, hắn ta chẳng nhìn được gì vì vậy mà không khỏi tức giận.  

"Trang phục do Geogre thiết kế đẹp lắm đó", An Ni rất biết phối hợp người tung kẻ hứng, hai tay cầm váy xoay một vòng, vẻ mặt đắc ý: "Uyển Nhi, cậu nhìn xem, chiếc đầm liền này là do Geogre thiết kế riêng cho tớ đó, giá trị không nhỏ đâu, hàng trăm ngàn tệ đó!"  

Vệ Uyển Nhi mỉm cười gật đầu: "Đẹp lắm".  

Đẹp sao?  

Vương Hán âm thầm lắc đầu, vẻ mặt cười như không cười, không nói gì.  

Luận thân hình thì An Ni thuộc dáng người đầy đặn, Vệ Uyển Nhi thon thả hơn chút, luận tướng mạo, Vệ Uyển Nhi lại càng bỏ xa An Ni cả chục con phố, căn bản không cùng một đẳng cấp. Hơn nữa chiếc váy này chất lượng cũng quá kém, với mắt nhìn của Vương Hán thì vừa nhìn là có thể thấy, đây vốn chẳng phải là trang phục được may thủ công, mà là hàng đại trà do công xưởng sản xuất hàng loạt ra mà thôi, chất lượng vải cũng tầm trung, nhiều nhất chỉ khoảng mấy chục ngàn là cùng!  

"Sao hả, anh Vương cũng hiểu về trang phục sao?", Lý Đại Kiều nhìn vẻ mặt của Vương Hán, khóe miệng khẽ nhếch lên khinh miệt nói: "Anh Vương, bộ âu phục thoải mái anh mặc trên người có lẽ lấy ý tưởng từ thiết kế của nhà thiết kế Cassi, loại hàng nhái cao cấp thế này chắc cũng khoảng trên dưới 500 tệ nhỉ?"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi