HỢP ĐỒNG TÌNH NHÂN CỦA NGƯỜI THỪA KẾ: YÊU MÃI KHÔNG THA

Lần này Lâm Thâm Thâm thật sự bị kinh ngạc, chưa kết hôn, lại có một đứa con trai... rốt cuộc là thế nào?

Chẳng lẽ là anh đã từng yêu một người nào đó, bạn gái của anh sinh ra Bác Duệ, sau đó bị chết vì tai nạn bất ngờ nào đó?

Hoặc là, bạn gái bỏ rơi anh và đứa con?

Mặc kệ là loại ý tưởng nào, dường như đều có vẻ rất bi kịch.

Lâm Thâm Thâm nghĩ tới đây, lặng lẽ nâng mí mắt lên, cẩn thận quan sát Cẩm Dương, sau khi yêu xong, sắc môi của anh đậm hơn bình thường, hợp với khuôn mặt tinh tế giống như được chế tác ra từ thủy tinh, mang theo ánh sáng chói mắt không thuộc về nhân gian, làm nổi bật lên vẻ đẹp trai của anh, đến mức kinh tâm động phách.

Một người đàn ông có vẻ ngoài hoàn hảo trên thế giới này, mang theo danh hiệu thiên tài kinh doanh, mặc dù không có gia thế và bối cảnh hùng hậu, nhưng cũng được coi là người đàn ông tốt đáng để lựa chọn đầu tiên., chắc có rất nhiều cô gái trên thế giới này người trước vừa ngã xuống người sau đã tiến lên muốn tiếp cận anh, lại gần anh, vì vậy với bất kỳ người phụ nữ nào, sau khi ở bên anh, chưa chắc có thể bỏ rơi anh được...

Nếu không phải như vậy, khả năng duy nhất chỉ còn lại là, bạn gái của anh đã chết...

Lâm Thâm Thâm thầm khẳng định ý nghĩ này ở trong lòng, lại không nhịn được cảm thấy đau lòng và tiếc nuối cho bé trai đáng yêu lại xinh xắn như Bác Duệ, đồng thời cũng sợ đâm trúng chuyện thương tâm của Cẩm Dương, vì vậy cô chỉ "À" lên, rồi trầm mặc không nói gì.

Người đàn ông kiêu ngạo như Cẩm Dương, sống cuộc sống muốn gió được gió muốn mưa được mưa, lại đột nhiên có một đứa con từ trên trời rơi xuống, năm năm rồi, anh vẫn không tìm được mẹ của đứa bé là ai, chuyện này coi như đã trở thành thất bại to lớn nhất trong cuộc đời của anh.

Vì vậy, Cẩm Dương ghét nhất là nghe người khác hỏi chuyện liên quan tới mẹ đẻ của Bác Duệ.

Tuy nhiên, Lâm Thâm Thâm là một ngoại lệ.

Anh muốn giải thích với cô, anh cũng không hiểu tại sao Bác Duệ lại xuất hiện trên đời này, thằng bé cũng không phải là minh chứng cho tình yêu cũ mà mình đã giữ lại.

Lúc cô hỏi anh chuyện liên quan tới Bác Duệ, anh cố tình hỏi cô có để ý hay không, lúc ấy trong lòng anh dâng lên cảm xúc vui mừng mơ hồ, anh nghĩ là cô ngại... muốn biết, quan tâm đến anh, nên mới để ý.

Tuy nhiên, sau khi nghe được câu trả lời của anh, Lâm Thâm Thâm chỉ à lên một tiếng rất nhẹ, rồi không biểu hiện gì nữa.

Thái độ phong đạm vân khinh giống như anh và người khác quan hệ sinh ra đứa trẻ, không liên quan gì đến cô cả.

Khoảng khắc đó, những đức tính được dạy dỗ từ nhỏ, lý trí, sự bình tĩnh, sự ung dung của Cẩm Dương đều chợt bị ném lên tận chín tầng mây, sự tức giận và căm tức nhanh chóng dâng trào trong lòng, thiêu đốt toàn bộ lục phủ ngũ tạng của anh, khiến anh không thể kiềm chế được, lập tức bật thốt lên những lời giễu cợt: "Lâm Thâm Thâm, bao nhiêu năm rồi, em vẫn chẳng thay đổi gì cả, vẫn vô trách nhiệm như cũ!"

Lâm Thâm Thâm không hiểu tại sao Cẩm Dương lại đột nhiên tức giận, cô như chợt nhớ ra điều gì đó, đầu tiên là nhíu mày, rồi mới hỏi: “Bao nhiêu năm rồi? Chẳng lẽ trước kia anh biết em?"

Sắc mặt của Cẩm Dương càng trở nên lạnh hơn, trong mắt anh mang theo tầng ánh sáng lạnh lùng, rõ ràng là đang tức giận, anh nhíu mày, nhếch môi, dùng giọng nói du dương, nói: "Biết? Từ trước đến giờ, Lâm đại tiểu thư luôn ở tít trên cao, tôi nào dám với cao Lâm đại tiểu thư?"

Đây chính là Cẩm Dương, anh có thể nói những lời chanh chua khắc nghiệt nhất, bằng giọng nói dễ nghe nhất trên đời này.

Cẩm Dương nói liên tục hai câu "Lâm đại tiểu thư", làm sắc mặt của Lâm Thâm Thâm trở nên trắng bệch…

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi