HỢP ĐỒNG TÌNH NHÂN CỦA NGƯỜI THỪA KẾ: YÊU MÃI KHÔNG THA

Tối nay là lần đầu tiên Lâm Thâm Thâm chính thức xuất hiện trước mặt mọi người từ sau khi trở về thành Bắc Kinh, cô không muốn rơi vào cái bẫy khiêu khích này của cô ta.

Vì vậy, cô không thèm đưa mắt nhìn Lục Tương Nghi, nghiêng người sang, đi vòng qua người cô ta, định rời đi.

Ai ngờ khoảng khắc Lâm Thâm Thâm đi qua người cô ta, Lục Tương Nghi lại lặng lẽ buông ly rượu ra, ly rượu kia nhanh chóng rơi xuống trên đùi Lâm Thâm Thâm, chất lỏng màu đỏ lập tức nhuộm đỏ một mảng chiếc váy đầm dài màu nude của cô, ly rượu lăn xuống dọc theo chân của cô, rơi thẳng xuống mũi chân của cô.

Hôm nay Lâm Thâm Thâm đi đôi giày cao gót sáng màu, là loại để hở mũi chân, ly rượu làm bằng thủy tinh nguyên chất rất nặng, đập thẳng vào đầu mũi chân của cô, lực đập được tác động thêm của lực hấp dẫn nên sức đập càng nặng hơn, mười đầu ngón chân liền tim, làm cô cảm thấy đau nhói.

Lâm Thâm Thâm chợt nắm chặt tay thành quả đấm, cố gắng bấm lòng bàn tay của mình, không để mình phải hét lên thất thanh, ngoài mặt cô vẫn duy trì tư thái cao nhã, nhưng bên trong âm thầm chặt răng, nuốt từng chữ muốn mắng người đã lên tới bên mép xuống bụng.

Thật ra đau đớn chỉ là chuyện nhỏ, điều làm Lâm Thâm Thâm tức giận là, Lục Tương Nghi không bị ly rượu rơi trúng chân, nhưng cô ta lại hét ầm lên, dẫn tới sự chú ý của tất cả mọi người trong hội trường, bọn họ đồng loạt quay đầu nhìn về phía các cô.

Một giây sau đó, sắc mặt của Lục Tương Nghi trở nên trắng nhợt, cô ta nhất thời bày ra vẻ mặt cực kỳ áy náy, nhìn Lâm Thâm Thâm, hơi có vẻ khiếp đảm nói: "Chị Thâm Thâm, em xin lỗi, em xin lỗi!"

Sau đó cô ta rút chiếc khăn lông trắng từ trong tay của nhân viên phục vụ, ngồi xổm người xuống, lau chùi vạt váy của Lâm Thâm Thâm.

Lụa mỏng vốn không phải là chất liệu dễ hút nước, bị Lục Tương Nghi lau như thế này, rượu đỏ vốn còn đọng trên vạt váy vô tình bị cô ta bôi lan rộng ra, khiến mảng rượu đỏ trên váy bị bôi ra loang loang lổ lổ.

Sao Lâm Thâm Thâm không đoán ra được ý định trong lòng Lục Tương Nghi.

Cô ta đơn giản là muốn phá hoại chiếc váy của cô, khiến cô không thể nào tham dự buổi tiệc rượu kỷ niệm 60 năm ngày thành lập tập đoàn Lâm Thị được nữa.

Lâm Thâm Thâm thầm giận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng không thể làm được gì trước ánh nhìn chăm chú của tất cả mọi người trong hội trường, cô chỉ có thể duy trì nụ cười thật tươi, thanh lịch cúi người xuống, duỗi tay ra, nhận lấy chiếc khăn trắng từ trong tay của Lục Tương Nghi, mà trên thực tế là cô giật phắt lấy chiếc khăn lông trắng, sau đó nhìn thẳng vào mắt Lục Tương Nghi, cười mà như không cười gằn từng chữ một, lại như nhẹ nhàng an ủi cô ta: "Không sao đâu, Tương Nghi."

Lục Tương Nghi từ từ đứng lên, nhỏ giọng nói: "Nhưng chị Thâm Thâm à, váy của chị bị hỏng rồi, bằng không chị đi lên phòng nghỉ ngơi một lúc đi, em sẽ bảo người đưa một bộ quần áo mới lên?"

Lâm Thâm Thâm thầm cười khẩy châm chọc ở trong lòng, có quỷ mới biết bộ quần áo cô đưa lên được may vào năm nào? Muốn đuổi tôi đi đến vậy cơ à? Lục Tương Nghi, cô suy tính quá mỹ mãn rồi đấu! Nếu sáu năm sau Lâm Thâm Thâm tôi có thể trở về, tiếp tục để cô xoay như chong chóng trong lòng bàn tay nữa, vậy tôi còn là Lâm Thâm Thâm nữa à!

Lâm Thâm Thâm cúi đầu xuống, nhìn vạt váy của mình, sau đó cô đột nhiên cúi người, nắm lấy phần đuôi váy dài của mình, dùng sức xé, xé phần vạt váy đầm dài bị nhuộm rượu đỏ ra, lên tận đến trên đầu gối, xé hai phần ba vạt váy dài, chỉ để lại một đoạn ngắn đủ che đến nửa bắp đùi.

Chiếc váy đầm dài Lâm Thâm Thâm đang mặc vốn mang đến vẻ đẹp thanh lịch phóng khoáng, sau khi bị xé một phần vạt váy, nó lập tức biến thành chiếc váy ngắn gợi cảm quyến rũ.

Cô hài lòng ngẩng đầu lên, tự nhiên đưa phần vạt váy bị xé cho nhân viên phục vụ đứng bên cạnh.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi