HỢP TÁC THÀNH ĐÔI

Lục Tu Mộc đang tẩy trang dở thì Khâu Hành Phong và trợ lý biên tập đi vào.

“Thầy Lục, làm phiền rồi.” Trợ lý cười áy náy. “Tôi muốn hỏi một chút, hai thầy muốn làm gì trong phần hậu trường?”

“Bên cô không chuẩn bị nội dung à?” Lục Tu Mộc kinh ngạc.

“Thầy cũng biết đấy, cảnh hậu trường chủ yếu để ghép CP thôi.” Trợ lý giải thích. “Vốn bọn tôi đã chuẩn bị trò hỏi đáp, nhưng thầy Khâu nói hai thầy chưa quen nhau đến mức đấy, nên là…”

“Bọn họ nói có thể cung cấp đáp án nhưng tôi thấy giả quá.” Khâu Hành Phong nhún vai. “Hơn nữa tôi đã diễn cả buổi rồi, không muốn sau khi tan làm mà vẫn phải diễn.”

Lục Tu Mộc nghĩ một lát cũng thấy PR quá mức sẽ đem lại tác dụng phụ. Cậu nhìn Khâu Hành Phong qua gương trang điểm: “Anh biết chơi game không, mở “Vương giả”*?”

(*) cả câu bạn Mộc nói trong raw là “你会打游戏么, 开黑一把王者?”, mình tạm hiểu bạn ấy nhắc đến game Vương giả vĩnh diệu

“Ngôi sao đang nổi livestream chơi game?” Khâu Hành Phong nín cười, phơi bày ý định của đối phương. “Cậu nghiện mạng quá đấy.”

Lục Tu Mộc xoa cổ, cố vớt vát thể diện của mình: “Kỹ thuật của tôi tốt lắm, tôi có thể kéo anh.”

Khâu Hành Phong cười càng dữ. Đúng lúc này, trợ lý chen vào nói: “Hai thầy… Chúng tôi không có thiết bị đồng bộ hình ảnh trò chơi, có lẽ hiệu quả sẽ không tốt lắm, hay là chúng ta đổi trò khác đi.”

Lục Tu Mộc bất giác hạ khóe môi.

Khâu Hành Phong nhìn bộ dạng mất mát ấy, không nhịn được muốn thuận theo ý muốn của cậu.

“Làm cái này đi.” Hắn nói. “Các cô chỉ cần quay thôi, bọn tôi tự biết hâm nóng CP.”

Hắn đã nói đến mức này, trợ lý không thể từ chối nữa, đành phải nói: “Cái đó… Được rồi. Thầy Lục cứ tiếp tục tẩy trang đi, tôi gọi người quay phim.”

Khâu Hành Phong nhìn Lục Tu Mộc tẩy trang một lúc, thấy hơi chán nên tiện tay lật đại cương hỏi đáp trợ lý để trên bàn. Mấy câu hỏi không đánh đố lắm, thậm chí hầu hết đều là thông tin cá nhân, nhưng hắn chẳng trả lời được câu nào.

“Cậu sinh nhật hôm nào?” Khâu Hành Phong hỏi.

“31 tháng 7.” Lục Tu Mộc tự dưng muốn đùa. “Như lời bài hát kia ấy– Sinh cuối tháng bảy, cậu là chòm Sư Tử.”*

(*) Bài “Chòm Sư Tử” của Tằng Dật Khả, tên gốc 曾轶可 —《 狮子座 》nếu bạn nào muốn nghe thử =)))))

Khâu Hành Phong chưa từng nghe bài hát này nhưng vẫn cười theo: “Nghịch gì đấy.”

“Còn anh?” Lục Tu Mộc hỏi lại.

“Nhân Mã.”

Tiểu Văn đang đứng bên cạnh nghe bọn họ nói chuyện, não đột nhiên bị chập mạch, thốt lên: “Nhân Mã với Sư Tử hợp nhau lắm!”

Lục Tu Mộc: “…”

Rốt cuộc đời trước cậu đã tạo nghiệt gì mà đời này lại có thể có được một trợ lý “ưu tú” như Tiểu Văn thế nhỉ.

Lục Tu Mộc cười gượng: “Anh đừng để ý. Thằng bé còn nhỏ, ăn nói không cẩn thận.”

Tiểu Văn cũng ý thức được, lập tức nhận lỗi với Khâu Hành Phong: “Em xin lỗi, em nói sai ạ.”

“Không sao. Tôi thấy cậu nói đúng mà.”

Mặc dù Khâu Hành Phong nói với Tiểu Văn nhưng ánh mắt lại xuyên qua chiếc gương nhìn thẳng vào Lục Tu Mộc. Chẳng hiểu sao cậu lại thấy Ảnh đế Khâu lại đang trêu mình.

Không đợi cậu đáp lại, hắn đã dời mắt, tiếp tục hỏi: “Loại hoa quả cậu thích ăn?”

“Tôi thích hầu hết các loại quả, không kén ăn.” Lục Tu Mộc lại đáp. “Thích nhất thì… Chắc là xoài và dâu tây, có thể cắt nhỏ ăn chung với sữa chua, đúng là mỹ vị nhân gian. Nhưng lượng calo cao quá, không ăn thường xuyên được.”

“Làm ngôi sao khó chịu ở chỗ này, lúc nào cũng phải giữ dáng.”

Về điểm này thì Khâu Hành Phong đồng cảm với cậu. Hắn nhớ đến xương quai xanh nhô lên của Lục Tu Mộc lúc chụp hình, toan nói “Cậu gầy quá”, lời chưa kịp rời khỏi miệng đã nhận ra về cơ bản đối phương chẳng cần mình quan tâm.

Ý nghĩ này khiến những câu hỏi trên bàn trở nên nhàm chán vô cùng.

Khâu Hành Phong nhanh chóng lướt qua những câu hỏi phía sau, đến dòng cuối cùng thì ánh mắt ngưng lại một chút.

“Cậu thích mùi gì?”

Vấn đề này mang tính cá nhân rất cao, chẳng khác nào đang hỏi “Cậu thích loại pheromone nào”, nhưng có lẽ Lục Tu Mộc không chú ý, đáp: “Mùi thiên nhiên. Một chút hơi nước kết hợp với bạc hà, nếu có thêm cả mùi cỏ xanh sau mưa thì càng hoàn hảo.”

Khâu Hành Phong đột ngột nới lỏng tay, quyển đại cương rơi phịch xuống bàn.

“Có chuyện gì thế?” Lục Tu Mộc giật mình, vội quay đầu lại.

Khâu Hành Phong không đáp, cứng người trên sô pha hồi lâu. Lục Tu Mộc miêu tả quá cụ thể, mà trùng hợp là lời của cậu khớp hoàn toàn với pheromone của hắn. Trong một khắc, Khâu Hành Phong đã cho rằng cậu cố ý, nhưng lại nhanh chóng gạt bỏ nghi ngờ này. Không nói đến việc hắn chưa bao giờ để lộ pheromone của mình, Lục Tu Mộc vốn không thích hắn, chắc chắn sẽ không dùng pheromone để đùa giỡn.

“Thầy Khâu, anh không sao chứ?”

Khâu Hành Phong im lặng một lúc nữa mới khẽ hỏi lại: “Cậu… Sao lại thích mùi này? Mùi tự nhiên không phổ biến.”

“Cũng hay mà.” Lục Tu Mộc đáp. “Đồng đội cũ của tôi cũng có pheromone thiên nhiên, dễ ngửi lắm.”

“Alpha?” Khâu Hành Phong mất tự nhiên lăn yết hầu.

“Omega, nhưng pheromone của cậu ấy còn có mùi hoa nữa.” Lục Tu Mộc nghĩ đến cái gì đó, lại nói tiếp. “Có một hãng nước hoa nhỏ chuyên về mùi thiên nhiên, nếu anh thích thì tôi có thể giới thiệu.”

Khâu Hành Phong rũ mắt: “Vậy à…”

Lục Tu Mộc đột nhiên chủ động: “Mùi của hãng đó không nặng, cũng không phân biệt giới tính, có lẽ sẽ hợp với anh đấy.”

Cậu vừa nói vừa mở điện thoại, khi quay đầu lại phát hiện Khâu Hành Phong không chú tâm một chút nào. Chẳng biết Ảnh đế Khâu đang nghĩ gì, cả mặt u ám.

Tiểu Văn cẩn thận xích lại gần Lục Tu Mộc, thì thầm: “Anh ấy sao vậy?”

Cậu lắc đầu vô tội, cũng hạ giọng nói: “Đừng làm phiền, để anh ấy ở một mình đi.”

***

Khi trợ lý quay lại phòng, cô lập tức chú ý đến bầu không khí kì lạ bên trong. Theo nguyên tắc “nói ít sai ít”, cô và người quay phim nhanh chóng bố trí ánh sáng và thiết bị thu âm rồi khó xử nhìn Lục Tu Mộc.

Cậu thấy tín hiệu cầu cứu của cô, giơ tay làm dấu OK.

“Thầy Khâu.” Cậu ngồi vào bên kia ghế sô pha, hơi ngả người ra trước, móc điện thoại giơ ra trước mặt Khâu Hành Phong. “Nào nào nào, đưa số của anh đây, mở mang cho anh sự lợi hại của bá vương hẻm núi.”

Trong giọng nói của cậu là niềm vui không che giấu, còn có sự trấn an không dễ phát hiện, nhất là khi cậu sát lại gần, Khâu Hành Phong còn ngửi thấy một mùi gỗ nhạt. Mùi hương chẳng thể phân biệt rõ, vừa mềm mại vừa trong lành này khiến hắn dễ chịu vô cùng.

Khâu Hành Phong không kìm được nghiêng người sang, ánh mắt trượt theo mái tóc cậu, phát hiện miếng dán cách li bị đã bong một góc. Ánh mắt của hắn dần trở nên sâu xa, nheo mắt nhìn một hồi, ngón tay không nghe theo mệnh lệnh của chủ nhân mà tiến càng gần đến làn da của Lục Tu Mộc.

Có lẽ cậu cảm nhận được gì đó, nghi hoặc nghiêng đầu nhìn hắn.

Ngón tay Khâu Hành Phong khựng lại giữa không trung. Hắn lúng túng hắng giọng: “Miếng dán của cậu bong kìa.”

Lục Tu Mộc sờ gáy, ấn lại góc miếng dán đang vênh lên: “Xin lỗi, tôi không để ý.”

Mùi hương dễ chịu cũng theo đó biến mất.

Khâu Hành Phong thấy hơi tiếc nuối, thậm chí còn có suy nghĩ linh tinh “biết vậy không nhắc”, sau đó thầm xem thường mình chẳng ra gì.

“Nhanh lên nào.” Lục Tu Mộc lại thúc giục hắn.

Khâu Hành Phong vội đè suy nghĩ lộn xộn lại, đăng nhập trò chơi.

“Tên anh là gì, tôi mời anh.” Lục Tu Mộc nói.

“Dandelion.”

Lục Tu Mộc giật mình mở to mắt: “Gì… Gì cơ?”

“Dandelion.” Khâu Hành Phong lặp lại. “Fan của tôi tên Bồ công anh, bọn họ đòi tôi đổi tên tất cả tài khoản xã hội của tôi thành từ này.”

“Ồ…” Lục Tu Mộc đột nhiên cảm thấy mất mát. Mấy giây trước trong lòng cậu còn có một suy nghĩ vô cùng ngớ ngẩn, mang theo mong đợi mãnh liệt.

Đời người làm gì có nhiều chuyện trùng hợp như thế, cậu nghĩ một cách tiếc nuối, “chuyện may” với xác suất nhỏ như vậy sẽ không xảy đến với mình.

Hai phút sau, diễn viên lưu lượng đang nổi và Song Kim Ảnh đế cuối cùng cũng gặp nhau ở phòng chờ. Khâu Hành Phong nhìn chằm chằm vào rank của cậu: “Cậu có một sao mà cũng dám xưng Bá vương hẻm núi?”

Lục Tu Mộc: “…”

Ai biết được ông già Khâu Hành Phong lại tìm được một tài khoản 50 sao cơ chứ.

“Tôi không chơi lâu lắm rồi nên mới tụt hạng.”

Thua người không thua trận, Lục Tu Mộc nghĩ rank này đánh sẽ không khó, đến lúc đó cậu chọn tướng tủ carry cả trận, Khâu Hành Phong sẽ không dám nói gì nữa.

Nhưng mà lý tưởng đẹp bao nhiêu thì hiện thực tàn khốc bấy nhiêu. Lúc chọn tướng, đồng đội hai người đã giành trước vị trí đi rừng, khóa luôn.

“Cậu đánh vị trí nào?” Khâu Hành Phong hỏi.

“…” Lục Tu Mộc trầm mặc, chật vật nói hai chữ. “Đi rừng.”

Khâu Hành Phong thoạt tiên không hiểu ý cậu: “Đồng đội chọn tướng này trước rồi.”

Lục Tu Mộc nghĩ thầm trong lòng, tôi có mù đâu, tôi cũng thấy mà.

Cũng may Tiểu Văn đúng lúc lên tiếng: “Ý của anh là… Anh chỉ có thể đi rừng thôi.”

Khâu Hành Phong nhướn mày: “Không tệ đâu, chỉ có thể là Bá vương hẻm núi.”

Lực sát thương trong giọng nói không lớn nhưng tính vũ nhục cực mạnh.

Lục Tu Mộc chỉ muốn tìm cái lỗ để chui vào, cậu ngờ rằng hôm nay hình tượng lạnh lùng của mình sẽ tan vỡ không còn một mảnh, tuyệt vọng nói với trợ lý biên tập: “Đoạn này vẫn cắt được nhỉ, quay lại trò hỏi đáp đi.”

Trợ lý không nghĩ rằng hai người chơi game lại hài hước như vậy, đương nhiên sẽ không bỏ qua chủ đề này: “Chúng tôi sẽ xóa câu này.”

Cuối cùng Lục Tu Mộc nghe theo đề nghị của Khâu Hành Phong, chơi vị trí Trợ thủ, còn hắn chơi Xạ thủ.

“Lúc nữa cậu đi theo tôi, cấp bốn mạnh quá thì bám vào.” Khâu Hành Phong dặn dò.

Lục Tu Mộc gật đầu liên tục. Dao là tướng có phạm vi dùng chiêu khá hẹp, nói trắng ra là một tướng hỗn hợp, kỹ năng tối tượng cũng gắn liền với đồng đội, có vai trò thêm buff như “đồ trang sức”.

Lúc chơi game Khâu Hành Phong không nhiều lời, chủ yếu là chỉ huy Lục Tu Mộc, nói mấy lời kiểu “Lại đây”, “Đang đến”, rồi “Đừng chạy, tôi đây, cậu muốn đi đâu”.

Lục Tu Mộc đang chém giết thỏa thuê trên đường nên không nghe ra nghĩa khác trong lời của hắn. Cô trợ lý đứng bên cạnh phải cắn ngón tay để ngăn cho mình hét lên “Tôi ship chết mất”.

Về sau mọi người dâng lên, phát động một đợt đoàn chiến dữ dội. Lục Tu Mộc vốn không quen thuộc với kĩ năng của tướng lại đi sâu quá nên thao tác lỗi, bị tách khỏi Xạ thủ, lập tức bị năm người bên địch tập kích, chỉ còn chấm máu.

“Sao lại tách ra, nằm trên người tôi không tốt à?” Khâu Hành Phong còn nhấn mạnh chữ “nằm”.

Lục Tu Mộc nào có thời gian nghiền ngẫm từng chữ một: “Thoải mái chút đi! A, anh đâu rồi! Tôi muốn bám tiếp!”

Lời còn chưa dứt, cậu đã bị Xạ thủ bên địch bắn cho một phát súng, màn hình tối sầm.

Lục Tu Mộc bất đắc dĩ thở dài.

Vì thiếu mất Trợ thủ nên Khâu Hành Phong chọn rút lui. Trong thời gian hồi thành, hắn bỗng dưng nói: “Lúc nãy cậu bám lấy Pháp sư thì đỡ rồi, ở phía sau sẽ không chết.”

Lục Tu Mộc ngẩn người, không hiểu vì sao hắn muốn “bàn lại” như vậy. Lúc này Khâu Hành Phong nhướn mày nhìn cậu, ra hiệu cậu ngẩng đầu nhìn máy quay.

Lục Tu Mộc lập tức phản ứng lại: “Tôi chơi game không quan tâm thắng thua, chỉ cần chơi cùng anh thôi. Bám theo anh là được rồi.”

Cậu thấy tung hint như vậy là ổn rồi, còn đang thầm khen ngợi bản thân nhạy bén trong lòng thì nghe thấy Khâu Hành Phong nói tiếp: “Ồ, chỉ thích đi với tôi à.”

Lục Tu Mộc: “???” Này là tung quá mức luôn rồi.

Cậu khẽ đá bắp chân Khâu Hành Phong ở dưới bàn, đối phương lại như không hiểu ý chút nào: “Chuột rút à? Tôi kiểm tra cho.”

Nói xong, Khâu Hành Phong nhích lại gần.

Lục Tu Mộc theo phản xạ có điều kiện chống tay lên ngực hắn: “Không cần, chơi game trước đi.”

“Sắp xong rồi.” Khâu Hành Phong nhét điện thoại vào tay cậu. “Thời gian hồi sinh của cậu chưa đến, chơi hộ đi. Tôi xoa bóp chân cho cậu.”

“…” Lục Tu Mộc thật sự sụp đổ. “Tôi không chơi Xạ thủ được mà.”

Khâu Hành Phong không cho cậu cơ hội lấy cớ, lập tức nhấc chân cậu gác lên người mình: “Cậu chơi bừa đi.”

Trợ lý nhất thời không phân biệt được Lục Tu Mộc không thoải mái thật hay bọn họ đang diễn, do dự mãi mới hỏi: “Thầy Lục không sao chứ ạ? Có cần bọn tôi gọi người kiểm tra không?”

“Chắc hôm nay đứng lâu quá.” Khâu Hành Phong nói tự nhiên vô cùng. “Bệnh cũ thôi, xoa bóp một chút là được.”

Lục Tu Mộc tự nhủ trong lòng, đúng là tên lừa đảo, kĩ năng diễn này có thể tranh giải Oscar ấy chứ!

Song đến khi Khâu Hành Phong nhấn tay, cậu không còn tâm tư nghĩ về những thứ khác. Qua lớp quần mỏng, cậu có thể cảm thấy nhiệt độ lòng bàn tay của hắn. Tay của Alpha vừa lớn vừa khô ráo, ngón tay mạnh mẽ, vững vàng, dùng đúng lực khiến Lục Tu Mộc buông lỏng. Khâu Hành Phong trượt theo cơ bắp trên chân cậu, bàn tay thu hẹp lại, vẽ thành một vòng tròn trên mắt cá chân của cậu.

Lục Tu Mộc bị nắm lấy như vậy bỗng cảm giác không còn sức lực. Cậu thẳng lưng, ép mình tập trung chơi game.

Mà trong khoảnh khắc bạo kích chết địch, cậu nghe thấy giọng của Khâu Hành Phong: “Thầy Lục, cổ chân nhỏ thật đấy.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi