HỢP TÁC YÊU ĐƯƠNG CÙNG ALPHA ĐƯỢC YÊU THÍCH NHẤT

Edit: Ryal

Kỷ Vũ xoắn xuýt một hồi trong bếp, sắp nhịp chân thủng cả sàn đến nơi rồi.

Một phút trôi qua, năm phút trôi qua, mười phút trôi qua... Hai người kia vẫn chưa ra ngoài.

A a a a a.

Chắc cậu thỏ kia sẽ không bị thịt mất đấy chứ?

Cậu chàng nên lặng lẽ rời đi, hay nên vào đó cứu người đây???

Kỷ Vũ lặng lẽ tới cửa thư phòng nghe thử, nhưng căn hộ này được cách âm quá tốt, chẳng có âm thanh nào truyền ra.

Chỉ có mỗi Tiểu Ngọc bị chủ nhân nhốt ở ngoài đang meo meo cào cửa.

Con mèo thành tinh này đã gọi đến thế rồi mà vẫn chưa ra xem, có thể tưởng tượng được bên trong có chuyện gì.

Kỷ Vũ nhướng mày vẻ khó tin, cảm thán trong lòng - đứa bé cậu chàng chăm bẵm bao lâu đã lớn mất rồi... Thời gian trôi nhanh quá.

Cậu chàng nhếch miệng, khom lưng bế Tiểu Ngọc ra phòng khách, lấy áo mũ rồi rón rén rời đi.

Kỷ Vũ vừa đi chưa được bao lâu thì Khương Ngạn Hi đỏ mặt bước khỏi phòng làm việc.

Tô Hoài bước theo sau, tiện thể chỉnh lại mũ trên áo ngủ cho cậu.

Khương Ngạn Hi tìm khắp nhà mà chẳng thấy Kỷ Vũ đâu, cậu sửng sốt, lẩm bẩm: "Sao chưa nói gì mà đã đi mất rồi?".

Tô Hoài cầm áo khoác và mũ đứng phía sau, khẽ cười một tiếng.

Khương Ngạn Hi quay đầu nhìn anh vẻ nghi hoặc: "??".

Tô Hoài liếc cậu đầy ẩn ý, nhạt giọng: "Em chọn được người bạn tốt đấy".

Khương Ngạn Hi: "???".

Anh xoa đầu cậu: "Anh cũng về đây, muộn quá rồi".

Khương Ngạn Hi liếc nhìn đồng hồ trong phòng khách, còn chưa tới 9 giờ mà.

Đối với một người có lịch làm việc và nghỉ ngơi điên đảo như cậu, đây chính là thời điểm sớm sủa nhất trong một ngày.

Khương Ngạn Hi lập tức đi tìm áo khoác, vội vã nói: "Đàn anh đợi chút đã, để em đưa anh xuống dưới".

Tô Hoài buồn cười kéo cậu lại: "Em đưa anh đi, rồi anh lại đưa em về à? Liệu đêm nay anh còn rời đi được nữa không đây?".

Khương Ngạn Hi đỏ mặt: "Vậy... em tiễn đàn anh ra cửa nhé".

Cậu cùng anh ra tới huyền quan. Hai người đứng nhìn nhau cỡ năm giây, Tô Hoài khẽ véo má cậu, mở lời: "Em nghỉ ngơi sớm đi. Ngủ ngon nhé".

Khương Ngạn Hi thấy chuyện đêm nay thần kì quá đỗi, như trong mơ vậy.

Quanh đầu cậu lửng lơ những đóa hoa trắng nho nhỏ, mơ màng nói "Chúc đàn anh ngủ ngon" với Tô Hoài rồi ngơ ngác nhìn anh đi mất.

Khương Ngạn Hi chậm rì rì bước vào phòng khách, rồi đột nhiên lấy lại tinh thần.

Phải trả khăn quàng cho đàn anh chứ! Trên đường về anh ấy đeo cũng được mà.

Cậu lập tức khoác chiếc áo lông rộng thùng thình, cầm khăn quàng cổ chạy ra. Xuống tới lầu dưới, một chiếc xe thể thao đen vừa xuất phát khỏi bãi đỗ.

Cuối cùng Khương Ngạn Hi vẫn lặng lẽ nhìn Tô Hoài rời đi.

Cậu ảo não cầm chiếc khăn về nhà.

Đàn anh đã chúc cậu ngủ ngon rồi, không ngủ thì phí quá.

Khương Ngạn Hi quay về chiếc giường cực kì rộng rãi, hơi ngẫm nghĩ, sợ mình không nghe thấy tiếng thông báo thì đàn anh lại sốt ruột nên đành để điện thoại cạnh gối đầu.

Cậu tựa người vào đầu giường, bật đèn đọc sách một chốc, Tô Hoài chưa nhắn gì.

Khương Ngạn Hi tắt đèn, vén chăn cho Tiểu Ngọc quen mùi rúc vào trong, hiếm khi phá lệ ôm mèo đi ngủ sớm.

Cả đêm ấy, pheromone ấm áp của Tô Hoài bao phủ lấy cậu.

Vì vậy Khương Ngạn Hi lại rơi vào giấc mộng đẹp - cậu thấy mình lăn lộn trên thảm cỏ giữa nắng hè.

.

Ngày hôm sau, Khương Ngạn Hi kiểm tra điện thoại ngay khi vừa thức dậy.

Không có tin nhắn WINK nào, nhưng lại có thông báo từ app hotsearch.

Lâu lắm rồi Khương Ngạn Hi chẳng để ý tới diễn đàn xã hội, cậu rất muốn biết những tin đồn bịa đặt kia giờ đã ra sao.

Hotsearch đầu tiên là #Ảnh leak của "Giao ước thánh thần" mùa tám#.

Khương Ngạn Hi tò mò ấn vào, ảnh chụp cậu và Tô Hoài hiện ra.

Đôi mắt cậu hơi sáng lên.

Chẳng biết có phải do tối qua vừa được Tô Hoài đánh dấu hay không, mà giờ đây khi thấy ảnh mình bị cư dân mạng mổ xẻ, cậu không còn thấy lo lắng quá mức nữa.

Nhưng vẫn hơi bất an.

Khương Ngạn Hi hơi mỉm cười, cụp mắt, ấn xem từng tấm ảnh đã được leak.

Một blogger rất nổi có tích xanh đã lan truyền rất nhiều ảnh.

Ảnh Tô Hoài bế Khương Ngạn Hi khỏi tiệm cà phê chó shiba, ảnh Tô Hoài nắm tay Khương Ngạn Hi thật chặt ở sân bay quốc nội, ảnh Tô Hoài tựa vào vai Khương Ngạn Hi chợp mắt trên bãi biển matcha, còn cả ảnh Khương Ngạn Hi được Tô Hoài cho ăn ở đảo H nữa...

Có lẽ những tấm ảnh leak này đã được xét duyệt và sàng lọc bởi đoàn đội như một hình thức tuyên truyền của tổ chương trình, nên sự cố ở chợ đêm hôm ấy không bị lộ.

Gần như lúc nào Tô Hoài cũng nắm chặt tay Khương Ngạn Hi, trong mắt người khác thì chẳng khác nào anh đang hống hách kéo cậu vào lãnh địa của riêng mình.

Giờ fan nào cũng rất có ý thức, lúc ghi hình chẳng mấy ai tới gần quấy rầy họ, chỉ có lúc tiễn đưa ở sân bay khi quá trình quay kết thúc mới hơi nhộn nhịp quá.

Vậy nên Khương Ngạn Hi hoàn toàn chìm đắm trong chuyến du lịch mới mẻ và thú vị, hoàn toàn không nhận ra rằng mình bị chụp trộm suốt cả quãng đường.

Khương Ngạn Hi nhìn cả triệu bình luận, cậu sốt sắng khẽ hít một hơi, nhẹ tay bấm mở.

Gần như không có bình luận tiêu cực nào.

Chương trình còn chưa được phát sóng mà cư dân mạng đã choáng váng vì đôi chồng chồng Hỉ Hoan.

Trong mục bình luận toàn tiếng hét chói tai, Khương Ngạn Hi mới đọc mà đã sốc.

[A a a a a ngọt ngào quá ngọt ngáo quá ngọt ngào quá tui siêu thoát đây].

[Ui ui ui anh bé tình đầu đẹp quá, ảnh leak chất lượng kém mà đã đẹp thế này, đúng thần tiên giáng trần a a a a].

[A a a a a chớt tui mất!].

[A a a a a grừ grừ tổ chương trình gkd gkd [1]].

[A a a a a dìu tui lên, tui còn chịu được!].

[Nam thần Alpha lịch thiệp quá! Được! A!].

[Oe oe oe cứu bé, phát sóng sớm mấy ngày được không?].

[A a a a a lão phu bấm đốt tay tính toán rồi, đêm nay là ngày đẹp để cưới xin này].

[A a a a a a a a a a].

Khương Ngạn Hi: "...".

Lần đầu cậu thấy các fan couple cuồng nhiệt trên mạng xã hội nên choáng váng, đôi môi hơi hé vì kinh ngạc.

Mới xem được mấy tấm mà mắt Khương Ngạn Hi đã cay cay, cậu đưa tay lên dụi mắt.

Có cả ảnh leak của Kỷ Vũ và Thiệu Văn Dư, cũng được bàn tán sôi nổi.

[Đúng là ca thần thật này!! Bạn cặp của ảnh là Kỷ Vũ!! A a a a tui yêu rồi!!].

[Couple đầu tiên có cả hai là ngôi sao!! Tui hold được!!].

[Trời ạ, mấy anh nam thần bàn bạc với nhau rồi cùng hạ phàm tạo phúc cho nhân gian này ư??].

[Mùa này tuyệt thật đó, đôi nào cũng quá ok!! Tự dưng lo cho khách mời mùa sau...].

[Tự dưng mong couple cuối quá!].

Khương Ngạn Hi lại vào tài khoản của blogger bịa chuyện lúc trước.

Kẻ này đầu tiên bị phòng làm việc của Tô Hoài khởi kiện, sau đó lại lén leak ảnh Khương Ngạn Hi và Tô Hoài thân mật bên nhau nên bị dân mạng chửi cho tơi tả.

Mấy ngày rồi trên tài khoản không có bài đăng nào mới, cái video "chứng thực" khi trước hắn tuyên bố muốn đăng lên cũng chẳng thấy đâu.

Bài viết bịa đặt kia lại kiên cường không xóa, mục bình luận gần như chẳng thấy ai tranh cãi nữa, tất cả đều đang chửi blogger.

Hiệu quả của việc Khương Ngạn Hi tham gia chương trình giúp Tô Hoài bác bỏ tin đồn đúng là hơn xa share bài thanh minh.

Cuối cùng Khương Ngạn Hi cũng thở phào nhẹ nhõm, cậu bỗng cảm thấy hết thảy đều là đáng giá.

Vậy là mình giúp được đàn anh rồi đúng không?

Hi vọng tên blogger này không xuất hiện lần nào nữa...

Nhất thời tâm trạng Khương Ngạn Hi tốt hẳn lên, cậu siết nắm tay, tự nhủ - không thể thư giãn quá, sau này phải làm tốt hơn nữa mới được.

Khương Ngạn Hi đặt điện thoại xuống, tắm rửa sạch sẽ rồi mặc áo và đeo khẩu trang chuẩn bị ra ngoài.

Cậu đang định xỏ giày, thì chiếc điện thoại trong túi áo khoác đột nhiên reo vang.

Khương Ngạn Hi lập tức lấy ra nhìn, đôi mắt sáng bừng.

Tô Hoài: [Chọt bé thỏ trắng.jpg].

Anh vẫn còn đang trong kì nghỉ phép vì kì mẫn cảm, giọng nói mang theo sự gợi cảm khi vừa tỉnh giấc: "Em dậy chưa?".

Khương Ngạn Hi mỉm cười, gửi voice chat đáp: "Em đang chuẩn bị ra ngoài đây ạ".

Tô Hoài: "Đi đâu thế em?".

Khương Ngạn Hi: "Em đi mua ít đồ".

Tô Hoài: "Đi một mình à?".

Khương Ngạn Hi: [Bé thỏ trắng gật đầu.jpg].

Tô Hoài: "Nhớ mang theo điện thoại di động đó, một mình thì đừng đến chỗ nào đông quá, gặp chuyện gì nhớ gọi cho anh".

Khương Ngạn Hi: [Bé thỏ trắng gật đầu.jpg].

Tô Hoài khẽ cười một tiếng vẻ lười nhác: "Đi thôi, cố lên nhé, ngài Thỏ".

Tai Khương Ngạn Hi đỏ ửng, cậu hơi mím môi, cẩn thận cất điện thoại vào túi rồi ra ngoài.

Bước xuống dưới tầng, Khương Ngạn Hi hơi chần chừ một chốc rồi bước vào ga ra.

Cậu kiểm tra qua trạng thái của chiếc ô tô trắng, sốt sắng leo lên cái xe đã bị bỏ xó ba năm, lái ra ngoài với tốc độ rùa bò.

Lần trước ghi hình là do đàn anh lái xe, nhất định sau này cậu phải chia sẻ gánh nặng đó với anh mới được.

Bình thường đàn anh làm việc rất vất vả, lúc du lịch còn phải chăm sóc cậu từng li từng tí, mệt mỏi quá đi thôi.

Cậu vừa lo lắng đề phòng vừa thuận lợi lái xe tới trung tâm bảo dưỡng. Khương Ngạn Hi thở phào nhẹ nhõm, rồi bắt đầu tới trung tâm thương mại sau bao nhiêu năm.

Khương Ngạn Hi quyết định chính thức bắt đầu dùng điện thoại di động.

Nên cậu phải mua một chiếc mới để giữ liên lạc, kết thêm nhiều... bạn.

Đây là bước thứ nhất cần làm nếu muốn quay về hòa nhập với xã hội.

Trong cửa hàng điện thoại không có quá nhiều người, một nhân viên thân thiện hỏi: "Xin hỏi quý khách muốn mua điện thoại hãng gì ạ?".

Khương Ngạn Hi liếc mắt một cái là thấy quảng cáo điện thoại do Tô Hoài làm người đại diện, cũng là hãng điện thoại hàng hiệu đang được săn đón nhất toàn cầu.

Cậu bước tới khu chuyên dụng cho nhãn hiệu đó.

Điện thoại trong túi lại reo vang.

Khương Ngạn Hi lấy điện thoại ra với vẻ chờ mong, dùng tai nghe để nghe giọng Tô Hoài ngay trước biển quảng cáo của Tô Hoài.

Nhất định nhân viên cửa hàng không tưởng tượng được, người gửi tin nhắn cho cậu cũng chính là đại diện phát ngôn nhãn hàng của họ.

Tô Hoài: "Em tới trung tâm thương mại à?".

Khương Ngạn Hi chụp một tấm ảnh gửi sang cho anh.

Tô Hoài nhìn thấy chính mình thì lười biếng cười, hỏi: "Sao em phải tới tận đó ngắm anh, ngắm bản thân anh không thích hơn à?".

Khuôn mặt dưới lớp khẩu trang của Khương Ngạn Hi nóng bừng, cậu nhỏ giọng giải thích: "... Em tới mua điện thoại di động".

Tô Hoài: "Há, hóa ra em bị anh hấp dẫn nên mới tới cửa tiệm đó, thế hôm nay em phải vất vả rồi. Anh đại diện nhiều nhãn hàng lắm nhé".

Tô Hoài: [Cún con cổ vũ.jpg].

Khương Ngạn Hi: "...".

Cậu thấy thế cũng được mà.

Khương Ngạn Hi đỏ mặt cất điện thoại vào túi, không nhắn trả nữa.

Cậu mua loại di động mới nhất vừa được ra mắt không lâu, cùng dòng nhưng màu khác với cái điện thoại được tổ chương trình cung cấp.

Bước khỏi cửa hàng điện thoại, Khương Ngạn Hi lại tìm tới cửa hàng thú cưng nằm ở một góc yên tĩnh trong trung tâm thương mại định mua chút đồ ăn vặt cho Tiểu Ngọc.

Trong cửa hàng cũng không có nhiều người, còn cả mấy bé mèo con đáng yêu vô cùng.

Khương Ngạn Hi nhìn cái là không dời nổi bước chân, nhưng cậu không có thời gian chăm thêm một con mèo nữa, vả lại cậu thường nhận nuôi hơn, Tiểu Ngọc chính là một con mèo hoang được Khương Ngạn Hi ôm về.

Cậu đang nhũn tim với mấy bé mèo thì chiếc điện thoại trong túi lại reo vang.

Tô Hoài: "Em đang ngắm anh à?".

Khương Ngạn Hi quyết đoán chụp một tấm ảnh mèo gửi sang, thanh minh cho chính mình.

Tô Hoài: "Cái này mà cũng bị phát hiện. Khương Ngạn Hi à, em mang theo ra đa quét hình anh đúng không?".

Khương Ngạn Hi: "???".

Cậu mờ mịt nhìn mấy nhóc mèo con trước mắt, rồi mới để ý rằng đúng là trên kệ hàng bên cạnh có hãng thức ăn cho chó cao cấp mà Tô Hoài làm người đại diện thật.

Khương Ngạn Hi: "...".

Cậu khẽ cắn môi, tai đỏ ửng, gõ chữ: [Em đang ngắm mèo con mà].

Tô Hoài nhịn cười: "Hờ, thế thì tiện thể ngắm cả anh nữa đi em".

Tô Hoài: [Cún con muốn được chú ý cơ.jpg].

Khương Ngạn Hi nhìn cái sticker dễ thương kia thì ánh mắt hơi lóe ý cười, nhân viên đứng cạnh ngắm mà đỏ mặt.

Mua đủ đồ ăn vặt cho Tiểu Ngọc rồi bước khỏi cửa hàng, Khương Ngạn Hi hơi do dự, không về nhà ngay như lúc trước mà thử đi dạo tiệm sách.

Trong tiệm nhiều khách vô cùng, hơn nữa khu tác giả bán chạy được xếp ngay cửa có bày cả tác phẩm mới và tác phẩm bán chạy nhất của Người Bánh Gừng [2].

Một nhóm học sinh Omega nữ đang cầm cuốn "Kết cục mưa rơi dành cho ốc sên" mới phát hành của cậu, không biết kích động thì thầm gì.

Khương Ngạn Hi chần chừ vài giây ở cửa, đè vành mũ xuống thật thấp, hơi cúi đầu, rồi cố lấy dũng khí mà sốt sắng lén lút bước vào.

Cậu đi thẳng qua khu bày tác phẩm của mình, sang khu vực thuộc về nhà văn khác.

Vì quá xấu hổ nên Khương Ngạn Hi chưa bao giờ đọc lại những tác phẩm mình tự viết.

Viết xong là tất cả đã in hằn trong trí nhớ cậu rồi, không đọc bình luận và cũng không quan tâm tới vấn đề tiêu thụ, cậu chỉ cần viết thật cẩn thận, những thứ khác đều được giao cho biên tập viên đáng tin cậy là Lục Nhất Ninh.

Khương Ngạn Hi phát hiện rằng gần như chẳng ai để ý tới mình bèn hơi thả lỏng, vui sướng đắm chìm trong mùi sách thoang thoảng, lựa mấy quyển sách mình có hứng thú.

Điện thoại lại reo vang.

Khương Ngạn Hi đặt sách xuống, đôi mắt đầy ý cười, kiểm tra thông báo với vẻ đầy mong đợi.

Tô Hoài: "Em phát hiện thêm anh nào khác chưa?".

Tô Hoài: [Cún con chờ mong.jpg].

Khương Ngạn Hi nhìn xung quanh, thấy một quyển tạp chí nổi tiếng trong khu tạp chí, ngay bìa là ảnh Tô Hoài mặc vest đẹp trai cực kì.

Chính vì tấm bìa này nên tạp chí bán rất chạy, chỉ còn một cuốn cuối cùng mà thôi.

Khương Ngạn Hi chụp một tấm, gửi sang.

Tô Hoài: [Cún con xin được mang đi.jpg].

Đôi mắt dưới vành mũ của Khương Ngạn Hi cong tít.

Khương Ngạn Hi: [Bé thỏ trắng OK.jpg].

Tô Hoài: [Cún con liếm bé thỏ trắng.jpg].

Khương Ngạn Hi cầm quyển tạp chí cuối cùng kia và vài cuốn sách khác ra quầy thu ngân.

Khi nhân viên cửa hàng quét mã, Khương Ngạn Hi phát hiện rằng mấy nữ sinh kia vẫn đứng ở chỗ triển lãm sách mới của cậu chưa đi, nội dung trò chuyện cũng lọt hết vào tai cậu.

"Ầy, tui rút trúng buổi kí tặng sách mới của thầy Gừng đó, nhưng hôm ấy đột nhiên ba tui phải vào viện nên lỡ mất... Giờ bản sách kí bán trên mạng hiếm dã man, hét giá tận mấy ngàn tệ! Tui không mua nổi luôn...".

"Bà thế là may rồi, bọn tôi xui như cún ấy, share cả trăm con cá koi mà cũng chẳng khá khẩm hơn được bao nhiêu".

"Tui sưu tầm hết sách của Người Bánh Gừng rồi, còn thiếu mỗi bản kí tặng nữa thôi huhuhu, không biết sau này thầy ấy còn tổ chức lễ kí tặng nào nữa không".

"Nghe nói thầy Người Bánh Gừng có chứng sợ xã hội, lễ kí tặng lần trước là nhà xuất bản quỳ xuống van xin mới tổ chức được đó, sau này cũng dẹp luôn".

"Huhuhu muốn khóc quá đi...".

Khương Ngạn Hi hơi do dự, nhận túi giấy của nhân viên cửa hàng rồi hơi thẹn thùng nhỏ giọng nói gì đó.

Cậu nhân viên vừa nghi ngờ vừa hoảng hốt, chạy như bay đi tìm chủ tiệm.

Chủ tiệm tự mình bước ra xác nhận thân phận cậu, kinh hãi vô cùng, vừa kính trọng bắt tay hỏi thăm vừa mời cậu vào phòng làm việc.

Nhân viên cửa hàng ôm một chồng sách mới tới, Khương Ngạn Hi cẩn thận kí tên rồi vẽ hình người bánh gừng bé nhỏ.

Chủ tiệm bên cạnh cảm kích tới nỗi sắp khóc luôn.

Đây chính là bản đặc biệt có chữ kí của tác giả Người Bánh Gừng, hot nhất, dễ bán nhất.

Cửa tiệm bé xíu của ông có tài cán gì cơ chứ?!!

Lúc Khương Ngạn Hi lén rời đi, những nữ sinh cấp ba cuồng sách mơ màng nhận lấy sách mới bản có chữ kí được "nhà sách biếu tặng".

Dưới sự bầu bạn từ xa của Tô Hoài, Khương Ngạn Hi đã hoàn thành sự kiện quan trọng để vượt qua chính mình.

Đã tự đi mua sắm được!

Khương Ngạn Hi hài lòng quay về nhà, đút đồ ăn vặt cho Tiểu Ngọc. Cậu lấy chiếc vòng tay handmade tinh xảo tình cờ tìm được ở quầy hàng ra, dùng cả buổi chiều để xâu thêm vỏ sò tím Tô Hoài đã tặng để làm một chiếc vòng tay cho nam đẹp đẽ.

Cuối cùng cũng thành công, Khương Ngạn Hi nhảy cẫng lên ăn mừng, rồi đột nhiên chuông cửa reo vang.

Khương Ngạn Hi: "???".

Dạo này Kỷ Vũ không có việc làm à, sao rảnh rỗi quá vậy?

Cậu chạy ra nhìn camera giám sát, thấy đôi môi đỏ thắm gợi cảm và ánh mắt lõi đời mạnh mẽ kia thì đột nhiên muộn màng nhớ ra điều gì đó.

Cậu chột dạ nhìn sang chỗ khác, thuần thục giả vờ trong nhà chẳng có ai, quay người thật chậm, rón rén bước từng bước, thở cũng nhẹ cực kì.

Lục Nhất Ninh trong camera mặc một bộ vest nữ màu nâu, chị ngẩng đầu nhìn mắt mèo, lạnh lùng cong môi: "Thầy Khương à, chương trình đã kết thúc từ hôm qua rồi. Chìa khóa dự bị của cậu còn nằm trong tay chị đấy, nếu cậu không mở cửa thì chị đành phải vào xem cậu có an toàn không thôi".

Đồng tử Khương Ngạn Hi run lên, cậu dừng bước: "!".

Mười phút sau.

Khương Ngạn Hi khép nép cúi đầu ngồi trên thảm trải sàn phòng khách, chột dạ vặn ngón tay.

Lục Nhất Ninh lật qua lật lại máy tính cậu, nghiến răng, mỉm cười: "Thầy này? Còn mười vạn chữ nữa đâu?".

Bờ vai Khương Ngạn Hi cứng đờ, cậu chầm chậm quay đi: "...".

Lục Nhất Ninh hít sâu một hơi, nhắm mắt lại, trên môi vẫn giữ nguyên nụ cười: "Một tháng trước là phải nộp bản thảo rồi, nể tình cái chương trình kia nên được kéo dài thêm mấy ngày nữa. Chị tưởng chị 'kiến nghị' với cậu rồi cơ, lúc nào rảnh không cần quay thì động đậy hai bàn tay quý giá kia chút xíu, viết thêm mấy chữ thì làm sao? Thầy này, thầy có chắc là cuốn sách mới còn ra mắt đúng hạn được không đó?".

Khương Ngạn Hi nhỏ giọng: "Em xin lỗi... Em sẽ cố gắng. Dạo này em chẳng có linh cảm gì...".

Lục Nhất Ninh khóc không ra nước mắt, đỡ trán: "Trong chuyến đi này em cũng không tìm được linh cảm à?".

Đôi mắt Khương Ngạn Hi sáng rực, cậu ngẩng đầu: "Có chứ, nhiều lắm ạ".

Tâm trạng Lục Nhất Ninh hơi dịu xuống, chị cố cười hỏi: "Vậy cậu đây cần bao lâu nữa mới cho chị xin cái bản thảo được nhỉ?".

Khương Ngạn Hi hơi ngẫm nghĩ, chần chừ đáp: "Chắc là... ba tháng nữa?".

Lục Nhất Ninh: "...".

Chị cố nén mong muốn lật bàn, khóe môi vẫn giữ nguyên nụ cười nhưng đôi mắt thì chẳng chút gợn sóng: "Một tháng nhé, một tháng nữa chị đến nhận bản thảo. Thầy à, nếu đã có linh cảm, thì xin thầy, hãy, cố, lên, nhé".

Khương Ngạn Hi tính toán thử.

A a a a một ngày phải viết ít nhất ba ngàn chữ!

Chắc cậu không làm nổi đâu... Nhưng đúng là lần này mình hơi quá đáng thật...

Khương Ngạn Hi tội nghiệp ngẩng đầu đối mặt với Lục Nhất Ninh, thấy trong mắt chị là nỗi niềm sống chẳng còn gì luyến tiếc và tuổi già đang chợt tới.

Cậu hổ thẹn cắn môi, cuối cùng vẫn ngoan ngoãn gật đầu.

Lục Nhất Ninh đi rồi, Khương Ngạn Hi bèn bắt đầu chui vào phòng làm việc sống chết gõ chữ.

Cậu cứ gõ mãi đến tối chẳng biếy mấy giờ, điện thoại di động reo vang.

Khương Ngạn Hi ngừng tay, nhìn màn hình lóe sáng trong căn phòng tối om om, đôi mắt sau cặp kính trông bình thản vô cùng sau một thời gian dài liên tục sáng tác.

Cậu bình tĩnh mỉm cười, kiểm tra tin nhắn của Tô Hoài.

Tô Hoài: [Em về nhà chưa?].

Khương Ngạn Hi: [Rồi ạ].

Tô Hoài: [Em đưa anh về nhà rồi chứ?].

Khương Ngạn Hi: [Bé thỏ trắng gật đầu.jpg].

Tô Hoài: [Đút cà rốt.jpg].

Tô Hoài: [Xuống lầu nhận thưởng này, mặc dày chút nhé].

Khương Ngạn Hi hơi sửng sốt.

Đàn anh lại mua bữa tối cho cậu ư?

Cuối cùng Khương Ngạn Hi cũng được giải thoát khỏi địa ngục làm lụng, cậu lập tức khoác chiếc áo lông dài, xuống lầu lấy thức ăn.

Đến cửa phòng an ninh, cậu kiểm tra từng hộp một, nhưng chẳng thấy hộp nào có viết biển số nhà mình cả.

Khương Ngạn Hi nghi ngờ nhìn mãi, đang định lấy điện thoại ra hỏi thì nghe tiếng tiếng mèo kêu quen thuộc bên ngoài chung cư.

Cậu bước ra ngoài tìm, con mèo đốm chạy tới dưới ánh đèn đường, cái đuôi thẳng tắp, cọ mặt lên chiếc quần ngủ.

Khương Ngạn Hi ngồi xổm xuống, vươn một ngón tay trắng bóc ra, vui vẻ hỏi: "Hòn Than à, lâu rồi không gặp, dạo này mày khỏe không?".

Chú mèo đốm dùng miệng cọ tay cậu: "Meo...".

Khương Ngạn Hi đứng lên, định lấy thức ăn mèo cho nó: "Đợi xíu nhé, tao quay lại ngay đây".

Khương Ngạn Hi vừa bước đi, con mèo đốm đã toan bỏ chạy.

Cách đó không xa đột nhiên vang lên một tiếng huýt sáo, hương pheromone Alpha thoang thoảng quen thuộc dần tràn tới.

Cái chân đang giơ lên của con mèo đốm khựng lại.

Khương Ngạn Hi ngơ ngác quay đầu, nơi tuyến thể chứa đựng pheromone cùng loại hơi giần giật.

Lần này cậu đeo kính, liếc mắt một cái là thấy được Tô Hoài đang đút hai tay trong túi, ngồi ngay góc tối nơi chậu hoa bị bóng cây bao trùm.

Đôi mắt anh sáng ngời như sao, mà giữa ánh sao ấy có ý cười nhợt nhạt.

Đôi mắt Khương Ngạn Hi cũng sáng bừng, cậu vui vẻ mở to mắt: "Đàn anh ạ?".

Tô Hoài thu chút pheromone kia về, chầm chậm bước tới.

Con mèo đốm chủ động tới cạ cạ vào ống quần anh lấy lòng: "Meo...".

Tô Hoài buồn cười liếc nó, rồi nói: "Không cần chăm đâu, tên này ban nãy no căng diều rồi, ban nãy có ba hàng xóm khác của em xuống lầu đút đồ ăn cho nó".

Giờ Khương Ngạn Hi mới phát hiện, hình như con mèo hoang này lúc nào cũng mập thì phải!

Cậu bỗng tỉnh ra.

Thảo nào lần nào gặp cũng chạy biến mất, hóa ra đã no rồi?

Khương Ngạn Hi nhìn Tô Hoài vẻ khó hiểu: "Sao đàn anh lại ở đây ạ?".

Tai Tô Hoài đã lạnh cóng tới mức hơi ửng đỏ, anh hơi mất tự nhiên mà dời mắt: "Anh đợi em".

Khương Ngạn Hi: "?".

Anh nhìn nơi cửa sổ tối thui trên nhà cậu: "Anh còn tưởng em chưa về nhà, nghĩ em đang bận làm gì đó nên đứng đợi".

Lúc nào sáng tác Khương Ngạn Hi cũng không bật đèn, bóng tối khiến cậu tập trung hơn, nên mắt mới không tốt lắm.

Khương Ngạn Hi kinh ngạc hỏi: "Đàn anh đợi dưới này lâu lắm rồi ạ? Anh có chuyện gì không?".

Tô Hoài nhạt giọng: "Chẳng có chuyện gì đâu".

Khương Ngạn Hi ngơ ngác nhìn anh.

Tô Hoài: "Anh chỉ muốn gặp em thôi".

Trái tim Khương Ngạn Hi nảy lên một cái đầy áy náy.

Tô Hoài: "Anh cũng muốn để em gặp anh nữa".

Tô Hoài xoa đầu cậu, mỉm cười thật đẹp trai: "Gặp hàng thật nè".

Khương Ngạn Hi ngẩn ngơ nhìn khuôn mặt đẹp tới mức không chân thực, hoàn mĩ hơn cả trong quảng cáo, trái tim đập nhanh đến nỗi lòng buồn bực.

Tô Hoài kéo hai tay Khương Ngạn Hi áp lên mặt mình: "Cún con muốn được chú ý cơ".

Chú thích:

[1] gkd: 搞快点 /gǎo kuài diǎn/, xuất phát từ một buổi livestream mạng, có nghĩa là "nhanh lên". Ý của câu này là bảo tổ chương trình hãy mau thồn hàng ngọt vào mồm fan (theo mình hiểu là vậy).

[2] Người Bánh Gừng là bút danh của Khương Ngạn Hi, vốn chữ "Khương" cũng có nghĩa là "Gừng". Mình sẽ fix lỗi này ở chương 1 sau.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi