[HP] TRỞ VỀ MA PHÁP GIỚI



Tom đang ngồi trên giường ngẩn người, y rất không thích ứng với tình trạng hiện tại, thủa nhỏ lớn lên ở cô nhi viện y cũng không thân cận với người khác, càng không thân đến mức ngủ chung một giường.

Harry ngồi phía bên kia giường cũng rất lúng túng, phòng của mình là phòng Dusley không cần, bên trong chỉ có một cái bàn, một cái ghế, một cái tủ quần áo cùng một cái giường, những thứ khác không quan trọng, trọng điểm là chỉ có một cái giường, Harry từ nhỏ đến lớn cũng không ngủ chung giường với ai, điều này khiến cậu cũng có chút không tự nhiên.

"Ừm...!Chỗ này của tớ rất nhỏ." Harry tìm chuyện để nói.

"Không sao." Tom nhớ lại cái giường trước kia ở cô nhi viện, đãi ngộ này của Harry cũng coi như không tệ.

Hai người lại bắt đầu trầm mặc.

"Cái kia, đã muộn, ngủ đi." Harry thật sự không biết nên nói gì, cậu vén chăn lên chui vào, đưa lưng về phía Tom, mắt ngó chừng cái tủ quần áo.

Tom chần chờ một chút cũng nằm vào, trợn tròn mắt nhìn cửa sổ.

Hai người dựa lưng vào nhau, nhiệt độ cách một lớp y phục dần thẩm thấu khiến hai người càng không ngủ được.

"Nhà dì cậu không thích cậu?" Tom mở miệng, y biết người bên cạnh không ngủ.


"A?" Tom đột nhiên lên tiếng dọa Harry nhảy dựng, cậu hồi phục tinh thần, rầu rĩ trả lời: "Đúng, bọn họ chán ghét người có pháp thuật."
"Cho dù cậu là thân nhân của họ?" Tom không tin cái gọi là thân tình nhưng y cũng thấy rõ trên xe ông Jean quan tâm hai đứa con đến cỡ nào, cùng với về đến nhà bà Jean kia cao hứng ra mặt, dĩ nhiên, không thể không nói, nhìn tổ tông nhà mình bị một nữ nhân Muggle ôm vào lòng khiến y tương đối kích thích.

"Bởi vì ba mẹ tớ đã chết cho nên bọn họ mới phải nuôi tớ.

Bọn họ cho tới giờ cũng không thích tớ." Thanh âm Harry buồn bực hơn rồi, cậu cũng không biết tại sao mình lại nói với Tom những điều này, giống như Tom có thể hiểu tâm tình cậu.

Tom lần này không nói tiếp, y trầm mặc, James Potter cùng Lily Potter, chỉ cần là người ở thế giới pháp thuật đều biết Hắc ma vương giết chết bọn họ, còn với Tom mà nói chính là mình tương lai giết bọn họ, giết cha mẹ Harry.

Mà châm chọc nhất chính là Tom đã bắt đầu coi Harry là bạn rồi, người bạn đầu tiên của y.

"Tom?" Cảm thấy đối phương trầm mặc, Harry nhẹ giọng gọi.

"Ngủ đi" giọng nói nhàn nhạt, Tom chôn đầu vào chăn, nhiệt độ sau lưng còn không ngừng truyền tới, Tom cảm thấy nóng rực, phảng phất như như nóng đến tận lòng y.

Có được câu trả lời, Harry không còn khẩn trương nữa, cậu cảm nhận được nhiệt độ truyền tới từ sau lưng, không bao lâu liền ngủ mất, cậu cảm thấy an tâm, sự an tâm trước nay chưa từng có.


Đêm đầu tiên Tom đến nhà Harry, Harry ngủ rất say, mà Tom thì mất ngủ cả đêm.

...!
Người nhà Dursley hiển nhiên đã quyết định xem Harry và Tom như không khí, triệt để không quan tâm.

Harry mừng rỡ cực kỳ, đãi ngộ như vậy với cậu mà nói chính là đãi ngộ tốt nhất rồi, cho nên cậu thường kéo Tom sang nhà Salazar chơi, khó có được mùa hè nào anh em nhà này không ra khỏi cửa.

Godric nghiền ngẫm nhìn mấy người quanh bàn ăn, Salazar vẫn trầm mặc ăn bữa tối, Harry thì vừa ăn vừa nói một chút tình huống trong nhà, mà Tom trở thành "Tân sủng" mới của bà Jean, sau khi nghe nói Tom là cô nhi, bà Jean tâm đồng tình lan tràn, hơn nữa khi Tom nói đã hiểu được thế nào là người thân, bà Jean càng thích y hơn, bà không ngừng gắp thức ăn cho y.

Mà ông Jean cũng rất thích đứa nhỏ mới xuất hiện này.

Godric nghiêng đầu về phía Salazar, dùng thanh âm rất nhỏ rỉ tai nói: "Cậu nói, cha mẹ sẽ không muốn nhận thêm một đứa chứ?"
Động tác trên tay Salazar bỗng nhiên ngừng một chút, sau đó liếc Godric một cái, vừa nghiêng đầu nhìn cha mình đang nói chuyện với Tom, lấy thân phận cô nhi hiện tại của Tom cùng sự yêu thích của mẹ với y mà nói, cộng thêm thực lực tài chính trong nhà coi như không tệ, khả năng này là tuyệt đối có, xem ra đời sau của mình rất có khả năng lừa lòng người, cũng khó trách ban đầu những quý tộc kia bị lừa.

Salazar đặt lực chú ý một lần nữa vào thức ăn, nơi ở của Tom đích xác là chuyện phiền phức, y không thể hàng năm đều đến nhà Harry đi.

Bất quá nơi này cũng không phải nơi y có thể tới.


Đang nghĩ tới đây bà Jean quả thật mở miệng, "Tom, đứa nhỏ đáng thương, cô nhi viện không phải nơi có thể ở, nếu con nguyện ý có lẽ có thể thành người nhà."
Ông Jean cũng gật đầu, vấn đề đứa bé này vợ chồng bọn họ đã thương lượng mấy ngày, một đứa nhỏ biết điều như vậy nên có một gia đình thương yêu nó, ban đầu gặp Harry nếu không phải vì Harry có người giám hộ, bọn họ tuyệt đối sẽ thu dưỡng Harry, mà hiện tại Tom là hai bàn tay trắng, bọn họ không thể khoanh tay đứng nhìn.

Tom ngây ngẩn cả người, y hiểu được ý của bà Jean, nhưng mà nhận nuôi y sao? Có lầm không, y cố gắng khiến hai Muggle này vui chỉ vì họ hiện là cha mẹ của Salazar, y cũng không muốn gián tiếp chọc giận vị tổ tông khủng bố kia của mình, kết quả thế nào đây? Tom lén liếc nhìn Salazar, a, Merlin, y có lẽ nên nói chuyện với Salazar một chút, tỷ như nói cảm ơn? Nhưng ở dưới một mái nhà? Tha y đi, y cũng không phải người mù, làm sao không thể nhìn ra Salazar không thích y.

Harry dường như vẫn chưa hiểu ý của bà Jean, cậu quay đầu nhìn vợ chồng Jean: "Ý của hai người là nhận nuôi Tom sao?" Cậu biết vợ chồng Jean thân thiện cỡ nào, anh em Jean thân thiết thế nào, nếu Tom thật sự có thể gia nhập gia đình này, tuyệt đối là chuyện đáng chúc mừng.

"Cái này, phải xem Tom có nguyện ý." Bà Jean gật đầu vừa nhìn về phía Salazar và Godric: "Hai đứa sẽ không phản đối chứ, có thể nêu ý kiến, phản đối không có hiệu quả."
Tiếng nói của bà Jean tuyệt đối có trọng lượng nhất nhà, ông Jean với sự vụ trong nhà đều tuyệt đối ủng hộ vợ mình, về phần Salazar và Godric, từ nhỏ đến lớn bọn họ cũng không cần hoài nghi mấy thứ gì đó, để cho người mẹ này cao hứng cũng là nghĩa vụ của người con.

Godric cười nhún nhún vai, tỏ vẻ mình không có dị nghị gì, bất quá anh hiểu rõ Salazar, Salazar sẽ không đồng ý, quan trọng là lý do.

Salazar nhướn mày một chút, quét qua Tom một cái, sau đó mở miệng: "Mẹ, sợ làm ngài thất vọng, Tom đã ở trường một năm rồi, mà thưởng thức sự ưu tú của cậu ta cũng không phải một mình ngài, giờ nhìn lại, ngài phải xếp phía sau thôi."
Bà Jean nhíu mày, con trai lớn của bà nói chuyện ngày càng mờ mịt cùng quanh co rồi, điều này chẳng lẽ cũng học ở trường ư, làm ơn, nó cũng chỉ mới mười ba tuổi, có thể đừng nói chuyện như ba mươi tuổi được không, bà dĩ nhiên nghe ra ý tứ của Salazar, bà quay đầu nhìn Tom: "Đã có người nguyện ý nhận nuôi con sao?"
"A? Dạ, đúng vậy." Tom vội vàng gật đầu, Salazar cũng nói vậy, y sao có thể không cảm nhận được.

"Có thật không?" Harry nắm chặt tay Tom, cậu cũng không đến chuyện này.

"Ừm, chẳng qua là đang trong giai đoạn thương lượng." Tom thuận miệng trả lời, trong lòng vẫn đang suy tính, nói cũng nói đến nước này rồi, mình đến lúc đó làm sao tìm được người nhận nuôi mình.


Godric không nói gì kéo Salazar qua, bất đắc dĩ mở miệng: "Sala, cậu không phải muốn..."
"Cậu phản đối?" Salazar không cảm thấy có gì không tốt, ngược lại, anh cảm thấy rất tốt.

"Không hề." Godric nhức đầu: "Lúc nào đi nói?"
"Lễ giáng sinh đi." Salazar đề nghị.

Godric ồ một tiếng liền không nói gì thêm nữa, sâu trong nội tâm vẫn đang suy nghĩ, hy vọng lần này Lucius Malfoy không nên giống giáng sinh lần trước, sợ hãi như vậy, bất quá nói thật, lần trước anh không thấy vẻ mặt biến sắc của con khổng tước kia, có lẽ lần này anh có thể nhìn kỹ rồi, nghĩ tới đây, khóe miệng Godric cong lên một đường vòng cung, được rồi, anh thừa nhận mình như vậy có chút ác ý.

"Thật đáng tiếc" Bà Jean thở dài một tiếng, sau đó nhìn Salazar.

"Con trai yêu quý, ở trường con có chương trình học cách sử dụng kính ngữ đặc biệt sao?"
"Này..." Salazar hết chỗ nói rồi.

Godric ở một bên che miệng cười.

"Ừ hử?" Bà Jean hất cằm lên, "Đừng nói văn vẻ như thế, được không?"
"Vâng, mẹ." Salazar thỏa hiệp, đối với người mẹ này, anh từ trước đến giờ đều không có cách.

Tom ở một bên cũng u mê, y nhìn về phía bà Jean, nội tâm để lộ ra sự sùng bái, có lẽ đây là Muggle lợi hại nhất thế giới rồi, tuyệt đối rất giỏi..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi