[HP][SNARRY] ĐÔI MẮT HOÀNG KIM


Môi lưỡi quấn quýt, Harry còn chẳng biết bản thân đã bước vào phòng ngủ bằng cách nào.

Cậ.u chỉ biết cảm nhận đầu ngón tay lành lạnh chạm vào cần cổ, tựa như đốt lê.n ngọn lửa nóng rẫy, hơi nóng đột nhiên lan tỏa khắp bốn phương tám hướng, bàn tay ấy đi đến đâu là cảm giác tê dại dần phát tán đến đấy.

Đầu óc cậ.u trống rỗng, vốn không còn thời gian và không gian suy nghĩ động tác tiếp theo, trái tim khẩn trương co rút, như bị một bàn tay to bóp chặt, ngay cả hít thở cũng khó khăn.

Cậ.u chỉ có thể tuân theo bản năng vươn tứ chi quấn chặt lấy thân thể cường tráng của người nằm phía trê.n.
Cảm nhận bắp đùi của thiếu niên từ từ đi lê.n dọc theo lớp quần tây cọ sát vùng eo nhạy cảm như có như không càng làm ngọn lửa tì.nh d.ục trong người Snape bùng cháy lê.n dữ dội.
"Chết tiệt, nếu em còn không chịu nằm yên ta sẽ làm em bị thương mất." Hắn buột miệng chửi thề.
"Sao mà yên được chứ? Nhanh lê.n đi." Harry lại uốn éo, ngọ nguậy.
Snape rủa thầm một tiếng, đẩy nhanh tiến độ vật lộn với mớ nút áo trê.n người Harry.
Xoẹt...
Chiếc sơ mi trắng mỏng manh bị xé rách làm lộ ra khuôn ngực trắng ngần hơi ửng hồng cùng hai trái anh đào đỏ thẫm kh.iêu gợi.

Snape hơi ngẩng cổ, ngón tay linh hoạt cởi áo của chính mình, công việc này có vẻ trơn tru hơn vì một tay hắn vẫn có thể rảnh rỗi mân mê một bên núm thịt màu hồng trong khi li.ếm cắn bên còn lại.
"Ahh..." Harry hít một hơi thật sâu, toàn thân run rẩy cất lê.n tiếng rê.n ngọt nị.
Hai tay cậ.u gấp gáp giúp đỡ người đàn ông lột trầ.n hắn ra.

Bàn tay xo.a lê.n da thịt dẻo dai, đường cong cơ bắp lưu sướng.
Snape bắt lấy bàn tay đang mò loạn trê.n lưng mình áp lê.n đỉnh đầu, đôi mắt đen như mực th.am lam ngắm nhìn gương mặt đỏ ửng xinh đẹp của cậ.u.

Hắn lại cúi đầu ngấu nghiến lấy môi Harry, tay lướt xuống xo.a nắn bờ m.ông tròn đầy, ngón tay lần mò vào nơi 4 mật nhất của cậ.u.

"A!" Harry kêu lê.n đau đớn.
Cảm nhận được sự khô khốc cản trở giữa hai cánh m.ông, Snape cau mày dùng bùa triệu tập gọi tới một chai thuốc mỡ trị thương đổ ra tay rồi tiến nhập lần nữa.

Bàn tay còn lại không quên an ủi cậ.u nhỏ non nớt đang đứng thẳng phía trước.
Tiếng rê.n rỉ của Harry ngày càng dồn dập theo động tác lê.n xuống của Snape trê.n d.ục vọng của cậ.u.


Kh.oái cảm lê.n đến đỉnh điểm, Harry nhịn không được phóng xuất thẳng ra tay Snape.

Sau đó cơ thể cậ.u giống như bị rút hết khí lực, mệt mỏi nằm phịch xuống giường thở hổn hển.

Lúc này, Snape cũng đã chuẩn bị xong cho Harry.

Hắn đỡ lấy dương v*t đã trướng đau đặt trước cửa hậu.
"Severus, vào đi." Harry ôm lấy hắn khẽ thì thầm bên tai như đang cổ vũ.
Con quái vật bị kiềm hãm đã lâu sau câu nói của cậ.u đã đứt xích, hắn đẩy hông chôn sâu thứ đại diện cho đàn ông của hắn vào sâu trong cơ thể cậ.u.

Snape đã cố hết sức nhắc nhở bản thân phải dịu dàng, nhưng nơi tiêu hồn đó quá tuyệt vời, quá mĩ diệu khiến hắn hoàn toàn mất đi khống chế mà rong ruổi cật lực.
Harry phát ra một tiếng nức nở nho nhỏ sau đó đổi thành rê.n rỉ triền miên nửa thống khổ nửa như vui thích.

Cậ.u bấu víu lấy tấm lưng trầ.n của hắn móng tay cắm sâu vào da thịt tạo thành nhiều vết cào rướm máu.

Harry rướn người lung tung gặ.m cắn lê.n bả vai và hầu kết của Snape, cậ.u muốn cho hắn biết cậ.u cũng muốn hắn đến phát cuồng.
Cảm nhận được sự nhiệt tì.nh của Harry, Snape nghĩ có lẽ không chỉ mình hắn cần Harry, cậ.u cũng cần hắn.

Đến với nhau không chỉ vì h.am muốn thể xác mà còn vì sự đồng cảm từ hai trái tim mang đầy vết thương sứt mẻ.

Ở bên cạnh nhau bọn họ là miếng ghép hoàn hảo nhất của đối phương, ít một chút thì thiếu mà nhiều hơn chút lại dư thừa.
Đôi bàn tay của họ đan chéo vào nhau, mỗi khớp ngón tay căng lê.n đến nỗi mấy nếp gấp đều biến mất.

Đầu giường nhấp nhô theo từng động tác nguyên thủy nhất, đêm còn dài họ còn nhiều thời gian, tiếng nước nhóp nhép hoà cùng âm thanh dâm mị cứ vang lê.n đến khi trời sáng.
...
Snape bị đánh thức bởi cảm giác ngứa râm ran trê.n mặt.


Hắn nhíu mày khẽ nhúc nhích hàng mi, bàn tay bắt lấy thứ đang nghịch ngợm trê.n mũi của mình.

Khóe môi bất giác nhếch lê.n thật cao khi điều đầu tiên tiến vào tầm mắt hắn chính là gương mặt mỉm cười xinh đẹp của Harry.

Merlin ơi, cám ơn ngài đã cho tôi thấy khung cảnh tuyệt mĩ này khi thức dậy.
"Em dậy lúc nào vậy?" Hắn ôm sát cơ thể Harry vào ngực.
"Vừa mới thôi." Cậ.u cười khẽ, một tay chống đầu tay kia tránh khỏi trói buộc của Snape tiếp tục sờ loạn lê.n mặt hắn như một trò chơi thú vị.
Snape cũng để mặc cậ.u chơi đùa, hắn còn đang bận cảm nhận hơi ấm từ nơi da thịt hai người dính chặt vào nhau dưới lớp chăn.

A! Một cảm giác thật mĩ diệu, Snape khép đôi mi phát ra một tiếng thở dài hưởng thụ.
Dường như đã chơi chán, Harry cúi đầu tặng cho hắn một nụ hôn chào buổi sáng.

Cậ.u chạm nhẹ lê.n chóp mũi to lớn của hắn rồi dựa sát trán của mình vào vầng trán của hắn.
Snape mở choàng mắt nắm lấy vai Harry giật phắt cậ.u ra khỏi người hắn.
"Em vừa mới làm gì?" Hắn quát lớn.
"Làm cho bất kỳ khế ước gì anh làm với em thành một cam kết hai chiều bình đẳng." Cậ.u làm như chẳng có gì to tát lắm thờ ơ nói.
"Em biết?" Hắn nhíu mày.
"Tuy rằng vị giác của em không nhạy nhưng em vẫn cảm nhận được mỗi khi có luồng pháp lực của người nào đó chảy vào cơ thể." Cậ.u vươn ngón tay gảy gảy lê.n cái mũi to bự của hắn.

"Nhớ kỹ, nếu anh dám chết trước mặt em thì dù cho có phải xuống địa ngục em cũng sẽ moi linh hồn anh trở lại rồi để anh chứng kiến cảnh em chết bằng cách độc địa nhất.

Tin em đi, em đã từng đến địa ngục một lần rồi."
"Em dám???" Snape gào to, khuôn mặt vốn tái nhợt trở nên hồng ửng vì phẫn nộ.

"Rút lại lời đó! NGAY!"
"Không" Cậ.u bĩu môi xo.ay đầu đi.
Snape nắm lấy cằm Harry ép cậ.u quay lại.


"Không được chết, em có nghe ta nói không?"
"Chỉ cần anh không chết, em sẽ không chết.

Em sống đã quá đủ rồi.

Anh không thể hi vọng em tiếp tục tồn tại khi mà người quan trọng nhất của em không còn.

Như thế đối với em rất tàn nhẫn.

Hứa với em, anh nhất định không được chết.

Được không, Severus?" Cậ.u thở dài vu.ốt ve khuôn mặt hắn.
"Ta hứa với em." Hắn nắm lấy tay của cậ.u, trái tim như bị bóp nghẹt vừa trướng đau vừa hạnh phúc.

Snape ôm chặt lấy Harry, bao trùm lấy cậ.u, không muốn chừa bất cứ kẽ hở nào để cậ.u thoát ra.

Từng nụ hôn như mưa rền gió dữ hạ xuống khắp mọi chỗ, nếu có thể hắn muốn nuốt chửng cậ.u, giam giữ cậ.u mãi mãi bên trong hắn không bao giờ tách rời.
Khi Harry tỉnh lại lần nữa thì trăng đã treo cao trê.n bầu trời, cậ.u thoáng nhìn qua cửa sổ pháp thuật để xác định thời gian.

Có vẻ như hai người họ đã lăn lộn cả ngày trê.n giường rồi.

Harry chống tay đỡ lấy cơ thể tràn đầy dấu hôn đỏ au ngồi dậy, cậ.u xo.a xo.a thắt lưng vẫn còn bủn rủn nhìn quanh.

Snape không có ở đây, không biết đi đâu rồi.

Harry gãi gãi mái tóc bù xù bất chợt một cảm giác lạnh lẽo như chạm phải kim loại khiến cậ.u chú ý.

Cậ.u xòe bàn tay phải của mình ra ngơ ngác nhìn chiếc nhẫn vàng bao quanh ngón áp út.
Cửa phòng ngủ bật mở, Snape bước vào, trê.n tay hắn là một bát cháo còn đang bốc khói nghi ngút.
"Dậy rồi à? Đến ăn chút cháo đi." Hắn ngồi xuống cạnh cậ.u.
"A" Harry chỉ phát ra một âm tiết rồi giơ bàn tay lê.n ngớ ngẩn nhìn hắn.
"Ta nghĩ nó hợp với em." Snape không được tự nhiên nói sau khi đặt bát cháo lê.n tủ đầu giường.

Thoáng trông thấy ánh vàng lấp lánh lướt qua, Harry chộp lấy bàn tay Snape gào lê.n.

"Anh thật quá đáng.

Cởi ra, cởi ra mau.

Không được..."
"Ta nghĩ ta vẫn đủ khả năng để mua cho bạn đời 4ơng lai của ta một chiếc nhẫn phải không? Nếu em thấy không đẹp thì chúng ta có thể đổi kiểu khác." Snape để mặc Harry tháo nhẫn trê.n ngón tay xuống.
"Không phải." Cậ.u phồng má lắc đầu.

"Sao anh có thể 4ớc bỏ quyền được trao nhẫn của em chứ? Em cũng muốn đeo nhẫn cho anh mà."
Harry thành kính hôn nhẹ lê.n chiếc nhẫn vàng đơn giản sau đó trịnh trọng luồn nó vào ngón áp út trê.n bàn tay trái của Snape.

"Em yêu anh, Severus."
Snape ngẩng đầu hít một hơi thật sâu để bình ổn cảm xúc rối loạn trong lòng.

Hắn nâng cằm Harry cúi đầu mổ nhẹ lê.n đôi môi còn hơi sưng đỏ của cậ.u.

"Nếu em cứ làm những hành động nguy hiểm như vậy ta không thể đảm bảo em còn có thể xuống giường vào ngày mai đâu."
"Ai bảo em muốn xuống giường chứ.

Kỳ nghỉ đông vẫn còn dài mà." Cậ.u cười hì hì ôm lấy thắt lưng hắn.
"Nói vớ vẩn cái gì đó.

Ngồi thẳng lại và dùng bữa tối của em đi." Hắn sẵng giọng quát rồi đẩy cậ.u ra trước khi hắn không thể kiềm chế được bản thân.

Harry đã không ăn gì cả ngày hôm nay rồi.
"Đáng ghét.

Em hiện tại là vị hôn phu của anh đó." Harry la ó.
"Phải rồi." Hắn thở dài múc một muỗng cháo nhét vào miệng vị hôn phu mới ra lò của mình..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi