Harry bước nhanh qua những hành lang được trang trí bằng những quả bí đỏ khắc hình mặt quỷ.
Trời ạ, đầu cậu ong ong còn cổ họng thì khô khốc, Halloween năm nay còn khủ.ng bố hơn tất cả Halloween các năm cộng lại.
Cậu cứ chần chừ lượn qua lượn lại trước cửa bệnh thất.
Mãi đến khi bà Pomfrey phải đi ra ngoài xách lỗ tai cậu đi vào trong.
"Trò cảm thấy không khỏe ở đâu?" Bà hỏi.
Harry nhìn quanh, bệnh thất chỉ có mình cậu và bà Pomfrey.
"Ưm...!nói sao nhỉ?...!ờ...!nó hơi khó tin nhưng mà..." Harry che mặt, xấu hổ quá đi mất.
"Có gì khó nói sao? Mà thôi với cái nết hay gây chuyện của trò cần phải kiểm tra từ trên dưới." Bà vung đũa phép lên ếm vài câu thần chú lên người Harry.
Khi kết quả trả về đến một người luôn bình tĩnh như bà cũng phải giật mình lắp bắp.
"Trò...!trò..."
"Vậy là thật sao ạ?" Mặt Harry méo xẹo.
Pomfrey làm kiểm tra thêm vài lần nữa cuối cùng cũng xác nhận chắc chắn Harry đang mang thai.
Là mang thai đấy!!! Cậu, một thằng con trai mang thai!!!! Đây là sao? Là sao? Là tại làm sao???
"Trò ngồi xuống giường đi? Cô phải đi báo tin cho hiệu trưởng." Bà Pomfrey đỡ Harry lên giường rồi vội vội vàng vàng đi mất.
Rầm!
Cửa bệnh thất bật mở một cách thô bạo, Snape như một cơn lốc đi xộc vào nhìn thiếu niên đang ngồi xoa bụng trên giường bệnh bước nhanh tới.
"Severus, anh biết rồi?" Harry vươn tay nắm lấy tay hắn.
"Ừ" Hắn âm trầm gật đầu cảm nhận bàn tay đang run của cậu.
Phải một lúc sau, giọng nói đầy hào hứng của Dumbledore mới truyền tới.
"Thần kỳ, thật là thần kỳ."
Dumbledore tiến vào bệnh thất theo sau là Pomfrey và Grinderson.
"Harry, trò cảm thấy thế nào?" Ông quan tâm hỏi.
"Rất tốt ạ.
Ngoại trừ có hơi buồn ngủ thì không có gì khác." Cậu mỉm cười trả lời.
"Thật là thần kỳ." Dumbledore lại tiếp tục cảm thán.
"Ừ, thần kỳ thật." Grinderson bên cạnh ghen tị lầm bầm.
"Poppy, nó có ảnh hưởng gì đến cơ thể Harry không?" Snape mím môi hỏi.
"Harry rất khỏe mạnh và đứa nhỏ phát triển rất tốt." Bà vui vẻ đáp.
"Là hiện tại còn về sau thì sao?" Sắc mặt hắn căng ra siết chặt nắm tay.
"Tôi biết cậu lo lắng điều gì.
Lịch sử đã từng có trường hợp nam phù thủy mang thai và sinh sản thành công.
Tôi không dám chắc chắn sức khỏe của Harry không bị ảnh hưởng nhưng Harry là một phù thủy mạnh mẽ.
Tôi tin rằng thằng bé sẽ vượt qua được." Pomfrey khẳng định.
"Severus, đây là con của chúng ta đấy." Harry cười với hắn.
"Ta biết.
Nhưng mà..."
"Anh không vui sao?" Cậu nghiêng đầu hỏi.
Hắn nhìn cậu thật lâu cuối cùng lắc đầu.
"Không, ta vui lắm"
Lily, James và Sirius sắp xếp công việc để đến Hogwarts vào buổi chiều.
Bởi vì Bộ pháp thuật thiếu thần sáng một cách trầm trọng, James và Sirius đều phải trở về đơn vị.
Còn Lily thì đã hoàn thành luận văn và trở lại làm việc ở St.Mungo.
"Chúng ta cần phải nói chuyện." James vỗ vỗ vai Snape.
"Phải đấy, giữa những người đàn ông với nhau." Sirius ở bên kia nắm lấy vai hắn siết chặt.
Cả hai lôi Snape ra khỏi bệnh thất.
"Bọn họ sẽ không làm gì quá đáng chứ?" Harry lo lắng nhìn theo.
"Sẽ không đâu.
Ba con đều biết chừng mực." Lily trấn an Harry, trong lòng lại thực mong James có thể thay cô đánh cho Snape một trận.
"Con không sao.
Đừng lo." Cậu mỉm cười.
"Sao mà không sao được.
Anh có đứa nhỏ đấy, với giáo sư Snape" Harry ngồi chồm hổm ở giường bên cạnh gào lên.
"Thì?" Cậu nhướng mày.
"Không có gì" Nó co rụt người.
Lily thở dài, cô mới ba mươi sáu tuổi mà đã lên chức bà rồi.
Snape trở về với bộ quần áo nhăn nhúm, vẻ mặt hắn không có biến đổi gì quá lớn.
Harry cũng không biết mấy người họ nói gì với nhau.
Snape chỉnh lại vạt áo hắng giọng một tiếng.
"Lily, tôi cần thực đơn dinh dưỡng cho người mang thai."
"Tôi sẽ gửi cú cho cậu." Cô gật đầu rồi quay lại nhéo má Harry.
"Bây giờ con không còn một mình.
Không được kén ăn nữa nghe chưa?"
Thế là hành trình vừa đi học vừa dưỡng thai của Harry bắt đầu.
Vì trường hợp của Harry khá đặc biệt chưa từng có trong lịch sử nên cậu làm đơn xin tốt nghiệp sớm.
Cũng vì thế mà tin tức cậu mang thai đã lan ra cả trường đều biết.
Có mấy cô gái vốn còn không tin.
Nhưng thời gian dần trôi bụng của Harry dần to lên thấy rõ.
Các cô liền hết hi vọng khóc hết nước mắt.
Harry không muốn xa Snape và bà Pomfrey đề nghị cậu không nên đổi chỗ ở trong thời gian này nên tốt nghiệp xong cậu vẫn ở lại Hogwarts.
Cậu trải qua một mùa Giáng Sinh ấm cúng trong trường.
Đến mùa xuân, bụng của cậu phồng lên nhanh chóng tròn vo nặng nề như đang nhét một quả dưa hấu vào quần áo vậy.
Snape cũng ngày càng lo lắng, hắn không cho phép cậu đến lớp học độc dược giúp đỡ nữa nơi đó quá lạnh lẽo với người mang thai.
Không có chuyện gì để làm mà cũng không ai cho cậu làm, Harry đành nhàm chán ngồi phơi nắng ở bãi cỏ bên bờ hồ đen.
Cơn gió ấm áp mùa xuân hiu hiu thổi, đôi mắt Harry nặng trĩu gật gù muốn ngủ thiếp đi.
Bụi cây đằng sau cậu hơi lay động, một con chó đen to lớn len lén thò cái đầu ra.
Nó chầm chậm tiếp cận Harry vươn cái mũi hít hít động động vào phần bụng của cậu.
"Sirius, hôm nay chú không đi làm sao?" Harry vươn tay đáp lên đầu con chó.
"Gấu...!áu áu..." Con chó đen giật nảy lên.
Harry mở to đôi mắt buồn cười nhìn Sirius sợ đến dựng hết cả lông đuôi lên.
"Chú sao vậy?"
Con chó đen biến hóa dần trở thành một người đàn ông tóc đen cao lớn.
Sirius ngồi xổm xuống bên cạnh Harry do dự nhìm chằm chằm vào bụng cậu.
"À, chú chỉ muốn hỏi..." Y gãi đầu.
"Có phải nhóc có bầu là do Snape làm cái gì không? Ví dụ như độc dược gì đó?"
"Không liên quan đến độc dược là do cháu mang thai tự nhiên thôi." Harry vừa lim dim vừa trả lời.
"Vậy sao?" Sirius tiếc nuối nói.
"Nhưng đúng là có một loại độc dược khiến nam giới có thể sinh con." Cậu lười biếng nói.
"Thật sao?" Y lại lên tinh thần.
"Nhưng sao chú lại để ý những cái này?" Harry hé mắt liếc nhìn Sirius.
"Mộng Mơ từng nói rất thích trẻ con." Y đỏ mặt đáp.
"Chú thấy cậu ấy nhìn nhóc rất hâm mộ."
"Không phải vì nhà Black?" Harry mỉm cười hỏi.
"Liên quan gì đến nhà Black?" Sirius hoang mang.
Cậu bật cười, biết ngay Sirius sẽ không quan tâm đến mấy thứ đó mà.
"Đỡ cháu chút nào.
Chúng ta về hầm cháu sẽ làm cho chú."
Sirius cẩn thận đỡ Harry đứng dậy.
"Độc dược mang thai à? Làm thêm cho ta một phần nữa đi."
Harry ngẩng đầu nhướng mày nhìn Grinderson từ đâu nhảy ra tự nhiên như ruồi mà yêu cầu.
"Ông cần độc dược mang thai để làm gì? Ông xài à?" Cậu trợn mắt hỏi.
"Thì sao?" Gã mặt dày nhún vai.
Cậu ngờ vực nhìn gã vài lần cuối cùng cũng không nói gì tính toán trở về thì lại có giọng nói nhỏ xíu vang lên.
"Xin thứ lỗi nhưng có thể làm cho em nữa được không?"
Harry sửng sốt nhìn nam sinh Slytherin bước ra từ sau gốc cây.
"Giáo sư Snape bảo em gọi anh trở về." Blaise có hơi xấu hổ nói.
"Ừ, anh về liền đây." Cậu gật đầu.
Harry mang cái bụng bầu bảy tháng cùng ba cái đuôi lớn trở về hầm.
Cậu chuẩn bị nguyên liệu và bắc vạc lên.
"Hay là thôi đi, đợi nhóc sinh xong rồi làm cũng được mà." Sirius hết hồn nhìn Harry múa may con dao bạc.
"Chú nghĩ lúc đó cháu còn thời gian không?" Harry không ngẩng đầu lên nói.
Khi độc dược đã gần hoàn thành, cậu lấy từ trong túi ra một bông hoa trắng muốt.
"Đây là..." Grinderson cảm thấy bông hoa này không hề tầm thường.
"Hoa của cây sinh mệnh.
Trên thế giới chỉ có duy nhất 1 bông thôi đấy.
Cho nên đừng nói với ai về loại độc dược này."
Sirius ngay lập tức làm động tác kéo khóa miệng.
Harry đổ độc dược đã hoàn thành vào 5 cái chai thủy tinh.
"Nhớ kỹ, độc dược chỉ có tác dụng khi và chỉ khi người uống tự nguyện muốn mang thai.
Nó sẽ mất tác dụng khi pha loãng hay hòa tan vào bất cứ chất lỏng nào.
Tốt nhất ba người bàn bạc kỹ với bạn đời của mình trước khi sử dụng nó."
"Rồi rồi rồi, nhanh lên." Grinderson thiếu kiên nhẫn nói.
Đầu tiên cậu đưa cho Sirius.
"Dùng nó với thuốc bả sói sẽ ngăn ngừa khả năng đứa bé trở thành người sói bẩm sinh.
Hoặc là chú cũng có thể là người mang thai."
"À..." Sirius đỏ mặt nhận lấy.
Tiếp theo là tới Blaise.
"Em nhất định phải cho Ron biết trước đấy nhé.
Hứa đi."
"Tôi hứa." Blaise trịnh trọng gật đầu.
Cuối cùng.
"Của ông 500,000 galeons." Harry lạnh lùng nhìn Grinderson.
"Yêu tinh kho bạc của tôi sẽ liên hệ với cậu." Gã giựt lấy chai thuốc nheo mắt nhìn hai chai độc dược còn lại.
"Đừng mơ" Cậu nhanh chóng cất nó đi.
Khi ba người rời đi thì Snape cũng trở về.
"Em lại làm độc dược." Hắn giận tới tái mặt.
"Vận động vừa phải tốt cho đứa nhỏ mà." Harry đỡ lưng lặc lè đi tới ôm lấy hắn.
"Em lại bày trò gì rồi?" Snape liếc nhìn những nguyên liệu còn thừa lại trên bàn.
"Không thể chỉ một mình em có bầu được kỳ lắm." Harry giảo hoạt nói.
"Em mà còn sợ người ta nói ra nói vào sao?" Snape đỡ Harry ngồi xuống bóp chân cho cậu.
"Không nhưng em không thích người ta nói ra nói vào bọn họ." Harry thở dài, đều là độc đinh đứng đầu gia tộc áp lực biết bao nhiêu.
Tất nhiên là ngoại trừ lão vô liêm sỉ kia.
"Em lo cho cái thân của em trước đi." Snape búng vào trán cậu.
...
Harry sinh vào một buổi tối giữa tháng 6, mọi chuyện còn suôn sẻ hơn dự kiến.
Là một cặp sinh đôi thật khỏe mạnh.
"Đặt tên là Phineas Potter và Evelyn Potter đi." Sirius hào hứng hô.
"Nếu tôi không nhầm thì đây là con tôi ngài Black." Snape ôm con gái của mình trong lòng châm chọc.
Harry mỉm cười nghe bọn họ cãi nhau.
"Em nghĩ sao?" Snape lau mồ hôi trên trán cậu.
"Em nghĩ...!Alan Potter Snape và Alcina Potter Snape." Harry nghiêng đầu nghĩ nghĩ.
"Harry" Sirius la lên.
"Hai cái tên của chú rất đẹp hay là để dành cho..." Harry nháy mắt về phía Remus đằng sau tuy chưa lộ rõ nhưng cậu đoán anh đã có rồi.
"Chân Nhồi Bông, mình làm ông nội rồi." James ôm cháu trai cười một cách ngu đần.
"Con vất vả rồi.
Nghỉ ngơi một chút đi.
Mẹ đưa hai đứa nhỏ đi kiểm tra một chút." Lily dịu dàng xoa tóc cậu.
"Vâng" Harry suy yếu mỉm cười gật đầu.
Lily lùa tất cả đám đàn ông ra khỏi phòng bệnh để Harry được nghỉ ngơi.
Cho đến khi mọi người đi hết Snape mới hỏi Harry.
"Có việc gì làm em phiền lòng sao?" Tuy cậu cười nhưng hắn vẫn cảm thấy cậu không được vui cho lắm.
Harry xòe tay ra trước mặt Snape, trên tay cậu đặt một thứ giống như một viên đá xù xì màu xanh lục thẫm.
"Gì đây?" Snape không hiểu.
"Severus Harry Junior." Harry phụng phịu.
Hắn sửng sốt nhìn ngang ngó dọc viên đá một hồi.
Trông na ná như hạt giống...!Khoan đã, hạt giống???
"Vậy...!chúng ta cần chuẩn bị một cái chậu cây à?" Vẻ mặt Snape trở nên ngớ ngẩn.
"Không" Harry buồn bã ôm lấy hạt giống nho nhỏ vào ngực.
"Thế giới này không có đủ điều kiện để con nảy mầm."
"Không được" Hắn bắt lấy tay cậu quát lớn.
"Em không được đi."
"Em không đi.
Có đi thì cũng phải kéo anh đi cùng." Harry thở dài ôm lấy thắt lưng Snape.
"Nhớ kỹ lời em nói." Hắn vòng tay siết chặt cậu vào lòng.
Ngày đi, tháng chạy, năm bay.
Thời gian như nước chảy thoáng chút đã vài chục năm trôi qua.
Trên một ngọn đồi trồng đầy hoa oải hương thơm ngát có một ngôi nhà gỗ nằm đơn độc dưới ánh chiều tà.
Trước hiên nhà có hai ông lão cùng nằm trên một chiếc ghế.
Đôi tay nhăn nheo già cỗi đan cài vào nhau chặt chẽ chẳng thể tách rời.
Ông lão có đôi mắt hoàng kim đặc biệt tựa đầu vào vai người kia.
"Severus, anh sẽ luôn ở bên cạnh em phải không?"
"Always".