[HP/TOMHAR] TRƯỜNG SINH LINH GIÁ


Một buổi sáng, Tom ngồi trong phòng làm việc của mình lẳng lặng nghe tiếng cãi cọ, bàn tán lớn bên ngoài, chậm rãi nhắm mắt, khóe môi gợn lên nụ cười.

Rốt cục, cuối cùng đã qua một giai đoạn.
Hiệu suất làm việc của Sở Thần Sáng rất nhanh, vài phút sau đó, cả tầng lầu đã yên tĩnh trở lại, Abraxas Malfoy lắc lư đi vào phòng làm việc của Tom.
"Chúc mừng Bộ trưởng Bộ Hợp tác Pháp thuật Quốc tế tương lai, Bộ trưởng Riddle." Abraxas đeo trên mặt nụ cười giả theo thói quen, ngồi xuống đối diện Tom, "Nói thật, Huggers đúng là một tên ngốc.

Không thể tin được người như vậy cũng xuất phát từ Slytherin.

Lão không biết giấu nhược điểm lớn nhất của mình đi, lại chỉ chăm chăm che đậy những chuyện tham ô mà khi bị phát giác cũng chưa chắc đã bị chịu tội lớn."
"Con người luôn có những lúc hồ đồ." Tom chậm rãi nói, đánh giá Abraxas, đưa ra một kết luận, "Nhìn có vẻ cuộc sống hôn nhân của cậu không tệ."
Nụ cười trên mặt Abraxas hơi khựng lại, sau đó khẽ động đậy khóe môi, coi như không nghe thấy câu nói vừa rồi của Tom, chuyển chủ đề: "Cậu phải chiêu đãi, Tom, để ăn mừng cậu sắp thăng chức."
Tom nhíu mày, "Ta nói muốn làm Bộ trưởng Bộ Hợp tác Pháp thuật Quốc tế khi nào? Không." Hắn lắc đầu, khóe môi gợi lên nụ cười kỳ dị, "Ta chuẩn bị xin điều sang Sở Thi hành Luật Pháp thuật, từ nay về sau mong cậu chiếu cố nhiều hơn."
"Cậu muốn vào Sở Thi hành Luật Pháp thuật?" Vẻ mặt của Abraxas như vừa ăn phải thứ đồ kỳ quái vậy, vặn vẹo một lúc mới trấn tĩnh lại, "Được rồi, được rồi, tôi sẽ chiếu cố cậu thật tốt." Nói xong y đứng lên, nhỏ giọng lầm bầm: "Thật không biết cậu đang nghĩ gì." Rồi mới nói ra mục đích thực sự tới đây, "Cha tôi mời cậu và Harry đến nhà dùng bữa tối.

Tám giờ, đừng tới muộn."
Mười giờ tối, sau khi Tom và Harry rời trang viên Malfoy, Abraxas mới tò mò nhìn ba mình, "Rốt cuộc Tom muốn làm gì? Rõ ràng cậu ta đang đạt được thành tích rất tốt ở Bộ Hợp tác Pháp thuật Quốc tế, nói không chừng có thể trở thành Bộ trưởng trẻ tuổi nhất, thậm chí là Bộ trưởng Bộ Pháp Thuật, sao đột nhiên lại muốn chuyển sang Sở Thi hành Luật Pháp thuật chứ?"
Lão Malfoy trầm tư vài phút, sau đó lắc đầu, "Trước mắt mục đích của cậu ta chưa rõ ràng, chúng ta từ từ quan sát thêm.

Abraxas, con nhất định phải nhớ, đối với Tom Riddle, chỉ có thể là bạn bè, tuyệt đối không được là kẻ thù."
"Đương nhiên, chuyện này con biết.

Kể từ ngày cậu ta vào Slytherin, con đã nhận thấy cậu ta không giống với những học trò bình thường khác." Abraxas thở dài, "Chỉ có điều con không ngờ được cậu ta lại chính là người thừa kế Slytherin."
"Cho dù cậu ta không phải là người thừa kế Slytherin cũng sẽ là một Pháp sư vĩ đại.

Con biết ta không chỉ nói tới thực lực." Lão Malfoy hàm ý nói, sau đó mới đứng lên, rời phòng khách.
Abraxas ngẫm nghĩ lại những hành động của Tom kể từ khi tiến vào Bộ Pháp Thuật, sau đó không thể không thở dài một tiếng, thừa nhận lời ba mình nói là chính xác.
Ngay như y, dù có gia tộc Malfoy chống lưng, nhưng bây giờ cùng lắm cũng chỉ là một Phó chủ nhiệm, quyền lực không thể nào sánh bằng Tom, dù bằng cấp.

Mà Tom, lại hoàn toàn nắm thực quyền.
Trong suốt cả quá trình, những thủ đoạn âm thầm của Tom, Abraxas cảm thấy mình không bao giờ có thể làm được như hắn, càng không có khả năng giống như Tom, dù cho có phát sinh chuyện gì, hắn đều như đã chuẩn bị tất thảy, vào thời điểm mấu chốt tỏa ra hào quang khiến người khác không thể nào bỏ qua.
Về sự xuất sắc trong phương diện chính trị của Tom Riddle, không còn gì phải bàn cãi.
Tom và Harry – có thể đoán trước sau khi mình rời khỏi, ba con Malfoy sẽ nói những gì – lúc này đã về đến nhà, tắm rửa xong mới nằm xuống chiếc giường của hai người.
"Em đã suy nghĩ muốn tổ chức hôn lễ thế nào chưa?" Tom toàn thân thư giãn mà ôm Harry, nghĩ sau tối nay, gia đình Huggers sẽ không còn là phiền phức của hắn nữa, tâm trạng vui vẻ vô cùng.

Chỉ cần có can đảm phản đối người của hắn, thì đều phải chết!
"Hôn lễ hả?" Harry gần như hưng phấn ngâm nga, nó nằm bên cạnh Tom, dừng lại một lát rồi mới nói tiếp: "Em muốn tổ chức hôn lễ ở bên ngoài, ừm, hôn lễ ở bên ngoài, trên một cánh đồng cỏ xanh, cây cối tươi tốt, mời mấy người bạn của chúng ta.


Có được không?"
"Không tồi." Tom nhẹ giọng cười, trong đầu đã tính toán rất nhanh những người cần mời, còn cả vấn đề chi phí, nụ cười trên mặt càng thêm xán lạn.

Hôn lễ như vậy, so với hôn lễ truyền thống sẽ tiết kiệm được không ít tiền, hơn nữa còn có không khí khiến hắn thích hơn.
"Vậy người chứng hôn thì sao? Phía bên ta mời lão Malfoy, bên em..."
"Em không biết." Harry cười khổ, "Có lẽ em có thể mời thầy Dumbledore?"
Ngày cuối cùng của tháng bảy, khi Tom nhìn Harry đối diện nhỏ giọng nói "Yes, I do", đột nhiên có một cảm giác rất diệu kỳ.

Mà khi nghe Harry nói ra lời thề "Yes, I do", hắn chợt hiểu ra cảm giác diệu kỳ đó là gì.
Từ hôm nay trở đi, hắn đã có thể chắc chắn rằng có người nguyện ý ở lại bên hắn, cùng hắn chia sẻ tất thảy hạnh phúc, và cả...!đau khổ.

Dù cho nghèo khó hay phú quý, khỏe mạnh hay bệnh tật, hắn và Harry cũng sẽ không rời nửa bước, làm bạn đến suốt đời.
"Harry..." Khi người chủ hôn tuyên bố bọn họ có thể hôn nhau trước mặt mọi người, Tom chớp chớp mắt, cố gắng để tầm mắt của mình rõ ràng nhất có thể, "Ta yêu em."
"Em cũng yêu anh." Harry nhỏ giọng đáp lại, sau đó môi hai người chậm rãi dán sát lại với nhau...
Tom thận trọng cảm nhận hương vị của riêng Harry.

Thì ra, dù cho hắn có cường đại đến thế nào, từ đầu đến cuối hắn đều hy vọng sẽ có một người bầu bạn bên hắn, sẻ chia tất cả.

Cảm giác biết Harry sẽ vĩnh viễn ở bên mình thật tốt.
Cả ngày Tom đều nở nụ cười, chào hỏi mỗi người khách, nhiệt tình mà không quá sỗ sàng khiến người khác thấy phiền phức.

Đến khi tiệc cưới kết thúc, trở về nhà, hai người đều không nhịn được mà thở phào một hơi, sau đó ngã xuống giường.
"Kết hôn thật mệt mỏi." Harry nhỏ giọng oán trách, "Em thấy mặt mình cười đến sắp cứng lại rồi."
"Ta cũng vậy." Tom lười biếng trả lời, điều chỉnh tư thế, ôm Harry vào trong ngực, ngón tay tiến vào dưới lớp quần áo của Harry, "Cảm giác còn mệt mỏi hơn khi tăng ca ở Bộ Pháp Thuật một tuần liền." Tom nhỏ giọng lầm bầm, sau đó nhẹ nhàng hôn lên đôi mắt nhắm lại của Harry, dịu giọng nói tiếp: "Nhưng mệt mỏi cũng đáng, từ hôm nay trở đi, em chính là bạn đời của ta, em không chạy được nữa rồi, Harry."
"Nếu em muốn chạy..." Harry ở trong ngực Tom nhúc nhích thân thể, "...!anh ngăn được em sao? Em hoàn toàn có thể chạy đến một thời gian khác đấy, Tom." Nó nửa thật nửa giả nói đùa.
Mà Tom không coi những lời này của nó là thật, bàn tay lướt theo eo Harry về phía bụng, nhẹ nhàng trêu đùa.
Toàn thân Harry run lên, ngước đầu hôn trả Tom, "Không phải anh rất mệt sao?"
Tom cắn môi Harry, hơi nâng phần dưới đã thức tỉnh của mình lên cọ sát hông Harry, khàn giọng nói: "Ta có thể mệt mỏi thêm chút nữa..."
...
Mãi cho đến cuối tháng tám, Bộ Hợp tác Pháp thuật Quốc tế mới có Bộ trưởng mới.

Không phải Tom, cũng không phải Giám đốc những phân bộ khác, mà là Thứ trưởng trước kia đã về hưu được mời trở lại nhậm chức.
Đầu tháng chín, Hogwarts vừa khai giảng không lâu, Tom trong một lần đàm phán phạm phải một sai lầm nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, đồng thời Bộ trưởng mới nhậm chức vì muốn lập uy mà xử hắn theo lẽ công bằng, một văn bản phê duyệt, Tom hợp lý hợp tình bị điều tới Sở Thi hành Luật Pháp thuật, giảm một bậc, trở thành trợ lý cho một Phó chủ nhiệm giàu kinh nghiệm hơn.
Kể từ khi tiến vào Bộ Pháp Thuật, Tom luôn xuôi gió thuận nước, rất nhiều người cho rằng chuyện hắn kết hôn với Harry khiến Huggers trước giờ luôn coi trọng hắn sẽ thẹn quá hóa giận, thậm chí còn âm thầm trả thù.


Nào ngờ, không đợi trả thù được, Huggers đã bị Bộ Pháp Thuật thẩm tra, mà Tom thuận lợi kết hôn, móc nối mối quan hệ với những quan chức cao trong Bộ Pháp Thuật.
Từ không có kinh nghiệm đến lý lịch chính trị được một năm, chàng thanh niên mới hai mươi ba, hai mươi bốn tuổi thoáng cái đã tiến vào tầng lớp trung của quan viên Bộ Pháp Thuật, mặc dù nhìn có vẻ tầm ảnh hưởng của hắn vẫn chưa lan nhanh như chức vụ, nhưng có rất nhiều quan viên cao cấp của Bộ Pháp Thuật đều đang mở to mắt nhìn xem người thanh niên này có thể chạy đến mức nào.
Nhưng cũng có rất nhiều người thầm ghen ghét Tom, cho là hắn chỉ may mắn, nếu cơ hội như vậy mà rơi vào tay bọn họ, bọn họ cũng có thể đạt được thành tích như vậy, nói không chừng còn xuất sắc hơn.
Trong hoàn cảnh phức tạp đó, Tom đột nhiên phạm sai lầm, bị giáng chức đến Sở Thi hành Luật Pháp thuật, chỉ là một trợ lý, mặc dù có chút tiếng nói nhưng tuyệt đối không có gì nổi bật, lập tức khiến không ít người hả hê.

Một năm này danh tiếng của hắn nhanh chóng bị mờ nhạt.
Tom tựa như trong một đêm đã trở thành một thanh niên bình thường, vì đồng lương mà cố gắng làm việc.

Hắn đúng giờ đi làm, trước khi về đều đi tới Văn phòng nghiên cứu vật phẩm Muggle bừa bãi lộn xộn đón Harry, lúc này đã trở thành Phó Chủ nhiệm, hai người cùng nhau đi về.
Có đôi khi người trong Bộ Pháp Thuật sẽ nhìn thấy bọn họ cùng đi mua thức ăn mang về nhà làm, đôi lúc sẽ thấy họ ngồi trong một quán ăn cách Bộ Pháp Thuật không xa ăn tối, sau đó cùng nhau tản bộ.
Hai người hạnh phúc giống như một đôi vợ chồng tiêu biểu, những người trong Bộ Pháp Thuật vốn không vừa mắt bọn họ nhìn thấy vậy đều ngậm miệng lại.

Chỉ có điều đôi khi vẫn sẽ có người lầm bầm mấy câu như sắc đẹp lừa người, nói một thanh niên vốn cầu tiến như Tom, sau khi kết hôn lại trở thành người làm việc bình thường, cất giấu sự sắc bén của mình đi.
"Một người tốt như vậy mà lại bị phá hủy!" Nhìn Tom đúng giờ tan ca rời bàn làm việc của mình, một người nhìn có vẻ hơn năm mươi tuổi than thở, mà Abraxas ngồi bàn bên nhàn rỗi lật xem tạp chí thì thầm hừ lạnh.

Một người tốt như vậy mà bị phá hủy?
Tom là người vì sắc đẹp mà từ bỏ quyền lực sao? Xem ra ánh mắt lão già này thật không tốt, có lẽ y nên tìm Tom bàn cách cho lão rớt đài.
Mà Tom sau khi rời văn phòng không chút quan tâm người sau lưng nghĩ gì về mình, hắn chỉ mỉm cười, chào hỏi những người tình cờ gặp trên đường đến văn phòng của Harry.

Harry đang ghé sát mặt xuống bàn, dùng đũa phép chọt một đồ vật gì đó.
"Có thứ gì mới mẻ được đưa tới sao?"
Harry vừa nghe thấy giọng Tom, lập tức ngồi thẳng dậy, ném đồ trên bàn vào trong ngăn kéo rồi mới quay đầu nhìn Tom cười hỏi, "Tan việc rồi sao?"
Tom tò mò nhìn Harry, nhớ lại một loạt động tác vừa rồi của nó, mơ hồ cảm thấy hình như nó đang che giấu hắn cái gì.

Nghiên cứu những vật phẩm Muggle trước giờ đều không có gì là bí mật, tại sao Harry phải giấu hắn? Trong lòng có chút không vui, Tom bước qua những đồ vật ngổn ngang trong phòng, ngồi xuống bên cạnh Harry, "Hôm nay phải tăng ca à?"
"Nếu không có gì quan trọng thì không cần tăng ca." Harry quay đầu cười, rồi nhìn ra phía ngoài cửa sổ, chỗ đó không biết từ lúc nào đã xuất hiện tuyết rơi.

Khẽ than một tiếng, nó đứng dậy dọn dẹp những thứ trên bàn, nào ổ cắm, nào điện thoại...!Vừa dọn dẹp vừa nhỏ giọng nói: "Anh không cho rằng em quên mất hôm nay là ngày gì đấy chứ?"
"Nói vậy là em không quên?" Tom cười rộ lên, chìa tay ra trước mặt Harry đã dọn dẹp gần xong, "Quà sinh nhật của ta đâu?"
"Em thấy..." Harry quay đầu nhìn Tom đang ngả người tới trước mặt mình, nhịn không được cười lên, "...!từ sau khi kết hôn anh càng lúc càng giống một đứa nhỏ, còn đòi quà sinh nhật?"
"Tại sao không thể?" Tom đứng dậy đi qua, tiện tay vẩy đũa phép, đóng cửa phòng làm việc của Harry lại, ôm Harry, "Đừng quên, lúc sinh nhật em, ta đã đóng gói cả người tặng cho em đó." Hắn mờ ám nói, nhẹ cắn môi Harry, "Hiện tại người trong Bộ đều nói ta vì sắc đẹp mà không cần tiền đồ nữa, chỉ là một pháp sư bình thường, em thấy thế nào?"
Harry nỉ non giữa những cái mút môi nhẹ của Tom, Tom nghe loáng thoáng hình như là: "Nếu vậy cũng được."
Hắn thấp giọng cười giữa cần cổ Harry, sao hắn có thể chỉ là một kẻ tầm thường như vậy? Điều hắn muốn không phải chỉ là đứng ở vị trí cao nhất trong Bộ Pháp Thuật, mà là khống chế cả Bộ Pháp Thuật, đứng đầu thế giới Pháp thuật, thậm chí là toàn bộ thế giới.
Mà chuyện như vậy, không cần vội vàng.

Lúc mới vào Bộ Pháp Thuật, sở dĩ hắn muốn nhanh chóng tạo danh tiếng chỉ là vì muốn dùng cách nhanh nhất thoát khỏi sự khống chế của Huggers, cũng không muốn dây dưa với Lilia, mà bây giờ đã không còn người có thể khống chế hắn nữa, hắn chỉ cần âm thầm thiết lập mạng lưới quan hệ trong Bộ Pháp Thuật mà thôi.

Tất cả đều phải từ từ.

Phát triển quá nhanh, nhất định căn cơ không vững.

Hắn không ngốc, biết có một số việc không gấp được.
Thân mật với Harry trong phòng làm việc thêm một lúc, Tom mới ngồi thẳng người dậy, vò tóc Harry làm cho rối bù mới hài lòng gật đầu: "Ừm, thế này mới càng phù hợp với sắc đẹp khiến ta say mê trong tin đồn."
"Sắc đẹp?" Harry khịt khịt mũi, "Em đẹp sao?"
Tom cười rộ lên, kéo tay Harry đặt vào nơi mờ ám nào đó: "Đối với người khác ta không biết, nhưng đối với ta, em chắc chắn là đẹp nhất."
Mặt Harry đỏ lên, vội rút tay của mình lại, gần như trốn mà chạy ra khỏi phòng làm việc của mình, chờ cho Tom nhàn nhã từ trong phòng đi ra, pháp sư trong Sở đều cúi đầu cười trộm.
Tom không chút thay đổi thần sắc, đuổi theo Harry, rời Bộ Pháp Thuật, đi đến đầu đường Muggle mới mở miệng: "Em thật sự đã chuẩn bị tốt cho tiết mục hôm nay rồi chứ?"
Harry khẽ mỉm cười, "Thật ra mấy ngày trước đã chuẩn bị xong rồi, chỉ là..." Nó chưa nói hết đã ngừng lại, kéo Tom đi qua con đường càng lúc càng ít xe qua lại, đi tới bên ngoài một hiệu sách, nhìn ngắm những cuốn sách tinh xảo bày biện bên trong tủ kính.
Tom đứng bên cạnh nhìn Harry ngắm nghía đến hai mắt đều sáng lên, không nhịn được mà mỉm cười.
Nó chưa nói hết chỉ là cái gì.

Năm ngoái nó đã chuẩn bị tiệc sinh nhật và Giáng Sinh, nhưng đến nửa đêm hắn mới trở về, còn mang theo mùi thơm và tóc của một cô gái khác.
Nghĩ tới đây, trong lòng Tom có chút đau xót, nhìn Harry dễ dàng thỏa mãn mà cười xán lạn, hắn chậm rãi nhắm mắt, rồi mở ra.
Hắn bước tới, nhẹ tay ôm hông Harry, thấp giọng hỏi: "Thích không?"
"Em thích con búp bê kia." Harry chỉ một hình dáng tựa như một con búp bê người với mái tóc dài màu đen được uốn cong và đôi mắt đen rất lớn, mặt hơi đỏ lên, rồi quay đầu, "Chúng ta đi thôi, em dẫn anh tới một nơi."
Tom quay đầu liếc nhìn con búp bê mà Harry nói thích lần nữa, rồi mới theo Harry lên xe.

Ở lần thứ ba đổi xe, hắn đột nhiên nhớ lại ngày đầu đến gia đình Weasley, nhớ đến dáng vẻ của Harry lúc bế Arthur Weasley.
Đến lúc xuống xe, Tom mới phát hiện bọn họ đã đến một nơi hoàn toàn xa lạ.

Đầu đường có một cái biển, trên đó viết Đường Privet Drive
"Đây là..."
"Nơi em lớn lên." Harry thì thào, nắm thật chặt tay Tom.

Suốt dọc đường đi, Tom như rơi vào trầm tư, không hề để ý có bao nhiêu người vì sự thân mật của họ mà đưa mắt nhìn, nhưng dù bị nhiều người nhìn, Harry cũng không buông tay.
Dừng lại một chút, Harry kéo Tom từ số bốn đường Privet Drive chạy ngang qua đường, ngồi xuống xích đu giữa màn tuyết rơi.
"Phải nói là nơi em của tương lai lớn lên." Harry thở dài, hai chân hơi đung đưa, đầu dựa lên bờ vai Tom, mắt nhắm hờ.

Hai người ếm bùa chú trên người, những bông tuyết lả tả bay xuống không hề rơi xuống người họ.
Tom lẳng lặng nghe Harry kể lại những chuyện đã xảy ra lúc nhỏ, từ đầu đến cuối đều nở nụ cười thản nhiên.
Hắn đã sớm biết, Harry và hắn rất giống nhau.

Không phải chỉ ở hình dáng, mà mà khí chất trên người.

Xa cách hờ hững, nhưng bề ngoài lại tỏ ra ôn hòa, vui vẻ giả dối.
Tom ôm chặt Harry, sắc trời dần tối, những bông tuyết vốn chậm rãi giờ càng lúc càng rơi nhanh hơn, nhưng dưới sự bảo vệ của pháp thuật, hai người không bị ảnh hưởng chút nào.
"...!Lần đầu tiên được theo gia đình Dursley đi chơi, lại phát hiện ra mình là một Xà Khẩu, một con rắn nói với em nó chưa từng đến Brazil, nó được ấp trong sở thú."

"Sau đó thì sao?" Nhớ tới Harry đã từng nói dối nó có họ hàng với mình, Tom cười lên.

Chỉ có điều hắn không biết tại sao Harry lại có thể nói được Xà Ngữ, nó thật sự không có huyết thống Slytherin.
"Sau đó hả?" Híp mắt nhìn những ngọn đèn trong mỗi căn nhà bên đường Privet Drive sáng lên, Harry hoàn toàn không biết Tom đang nghĩ gì, chỉ bật cười khẽ, "Sau đó em bị Dudley đẩy ngã xuống đất, mà khi Dudley áp mặt lên mặt kính, mặt kính kia đột nhiên biến mất, nó bị ngã vào trong chuồng rắn, mà con rắn kia được em thả ra, mọi người trong sở thú sợ đến mức đều chạy loạn.

Sau đó nữa thì..." Giọng Harry chậm lại, "Em bị giam trong phòng xép dưới cầu thang đến khi nghỉ hè mới được thả ra.

Rồi những con cú mang thư tới, đến khi em chính thức nhận được thì đã là sinh nhật mười một tuổi của em rồi.

Đúng rồi, anh đoán xem, cuối cùng là ai đưa thư đến cho em?" Harry đột nhiên ngồi thẳng người, cười hì hì quay đầu nhìn Tom, nụ cười trên mặt có chút trẻ con, đắc ý nói: "Chắc chắn anh không đoán ra được."
"Đưa thư?" Tom kinh ngạc, sau đó lại thật sự nghiêm túc suy đoán câu hỏi vô bổ này.

"Trong trường hợp học sinh không nhận được thư báo nhập học, thường thì đều là các giáo sư sẽ tự mình đi đưa thư.

Mà giáo sư..." Hắn dừng lại một chút, lắc đầu: "Tuyệt đối không phải là Dumbledore, lúc đó ông ta đã là Hiệu trưởng.

Nếu là những giáo sư khác, hẳn là em sẽ không thấy thú vị đến mức nói ta đoán.

Chẳng lẽ là McGonagall? Không đúng, em và cô ta không có quan hệ gì đặc biệt..."
Tom cẩn thận ngẫm nghĩ lại những biểu hiện của Harry khi ở trường Hogwarts, cuối cùng đôi mắt trừng lớn: "Em muốn nói với ta...!là Hagrid?"
Nụ cười trên mặt Harry xụ xuống, trừng mắt nhìn Tom, "Vậy mà anh cũng đoán được!"
"Hagrid trở thành giáo sư Hogwarts?" Hai mắt Tom trợn lớn hơn một chút, sau đó miễn cưỡng cười, "Hẳn là giáo sư môn Chăm sóc sinh vật huyền bí, nó rất am hiểu về vấn đề này."
Harry nhỏ giọng cười, kéo Tom từ trên bàn đu dây nhảy xuống, "Em phát hiện anh thật sự học hỏi được bản lĩnh của giáo sư Dumbledore."
"Em có ý gì?" Tom cảnh giác hỏi.
"Chỉ cần cho một chút manh mối, hai người đều có thể suy đoán mà tìm ra sự thật của toàn bộ vấn đề.

Tài năng này, chỉ có giáo sư Dumbledore mới dạy được cho anh..." Lời cuối cùng Harry không nói hết, nó sợ nếu nói thẳng, Tom sẽ vì sĩ diện mà trở mặt với nó.
Nhưng mà, dù là chuyện gì, chỉ cần có liên quan đến Dumbledore, Tom đều sẽ lập tức nâng cao cảnh giác, cặp mắt kia phát ra tia sáng, tựa như bất cứ lúc nào cũng sẵn sàng tiếp nhận khiêu chiến.
Hai người Độn thổ về nhà, phòng bếp đã bày sẵn nguyên liệu.

Hai người cùng nhau chuẩn bị bữa tối Giáng Sinh, cùng nướng bánh, làm cho hai khuôn mặt dính đầy bột mì, nhưng nụ cười xán lạn hơn thường ngày rất nhiều.
Qua lễ Giáng Sinh là năm mới, đến khi ngày nghỉ cuối cùng kết thúc, Tom đến Bộ Pháp Thuật, tiếp tục làm công việc trợ lý của mình, đồng thời không ngừng mở rộng mạng lưới quan hệ, thậm chí thu phục được một vài thủ hạ tình nguyện đi theo hắn.
Cuối tháng hai, cấp trên của Tom, bởi vì mắc lỗi mà bị Giám đốc Sở Thi hành Luật Pháp thuật, Justin Tespinlivik khiển trách, hai ngày sau y chính thức đưa đơn xin từ chức, đến tháng ba, Tom nhận được quyết định bổ nhiệm, im hơi lặng tiếng trở thành Phó Chủ nhiệm.
Hắn bình tĩnh tiếp nhận lời chúc mừng của tất cả mọi người, rồi mới nhìn Abraxas đang cười mập mờ nhìn hắn, "Bút tích của gia tộc Malfoy?"
Abraxas lười biếng cười, "Lão già rồi."
Tom gật đầu, cúi đầu nhìn quyết định trong tay, dùng tóc che đi tia sáng lóe lên rồi biến mất trong mắt.
Tầm ảnh hưởng của gia tộc Malfoy với Bộ Pháp Thuật không phải chỉ ngày một ngày hai là có thể tiêu trừ.
Editor lảm nhảm:
Nghe cái tên chương này chợt cảm thấy sắp tới không bình yên nữa rồi.
Sao dạo này mỗi chương đều dài thiệt là dài ~~.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi