[HP/TOMHAR] TRƯỜNG SINH LINH GIÁ


"Nhưng mà ở thung lũng không có nhà nào mới dọn đi cả..." Harry nhíu mày suy nghĩ, rất lâu mới ngẩng đầu nhìn Tom: "Ngoại trừ trước khi em trở về vào lễ Giáng Sinh."
"Nếu vậy rất có thể kẻ kia vẫn luôn ở bên cạnh quan sát chúng ta." Tom bất mãn nhắm mắt, sau đó ôm bờ vai Harry xoay người, "Chúng ta quay lại tìm ba đứa nhóc đang lang thang trong hẻm Knockturn kia đi.

Hy vọng chúng đừng gây họa gì quá lớn."
"Có Severus ở đó."
"Severus cũng chỉ là một đứa nhỏ, nó cũng có sự xúc động, lòng hiếu kỳ như những đứa trẻ khác." Tom bất mãn bĩu môi, "Ta thật hiểu sao em lại tin tưởng thằng bé như vậy?"
"Bởi vì..." Harry đá cục đá trên đường: "Dù em có hoài nghi quyết định của người đó thế nào, sự thật cuối cùng đều chứng minh người đó mới là người làm đúng."
Tom cười cay đắng, rốt cuộc hắn cũng hiểu được sự tín nhiệm mù quáng của Harry đối với Severus là từ đâu mà có rồi.
"Nhưng em đã quên một chuyện rất quan trọng, Harry." Hắn nhỏ giọng nói: "Người trưởng thành nào cũng từ nhỏ mà lớn lên, năm nay Severus mới bảy tuổi.

Quá trình phát triển của mỗi người cũng đều là sự tích lũy những trải nhiệm mà thành."
"Hả..." Harry ngẩn người vừa đi theo sau Tom vừa nghĩ, rốt cuộc cũng chịu thừa nhận Severus bây giờ cùng với giáo sư Snape mà anh quen còn kém rất xa, mà bởi vì trong thời gian này thằng bé thường hay bị James và Sirius lôi kéo chơi cùng, cho nên...
Nghĩ tới đây, Harry bắt đầu cảm thấy bất an.
"Anh nói bọn nhỏ không biết..." Nói được một nửa anh chợt ngừng lại, mà Tom cũng không hề có ý định trả lời câu hỏi của anh mà nhìn thẳng về hướng khiến Harry trợn mắt há hốc miệng nhìn.
James và Sirius đang không ngừng chỉ trỏ, mà Severus ở giữa bị hai đứa nhỏ lôi lôi kéo kéo lại loạng choạng như sắp ngã.
"Ba đứa nhỏ vào tiệm Borgin&Burkes làm gì?" Harry hỏi.
Tom quay đầu nhìn Harry, bật cười, "Nghĩ theo hướng tốt, cũng có khi là vì bọn trẻ muốn mua quà sinh nhật cho em."

"Anh chắc đây là hướng tốt chứ? Vào tiệm Borgin&Burkes trong hẻm Knockturn mua quà sinh nhật cho em?" Harry run rẩy hỏi: "Hơn nữa, theo em thấy vật mà chúng đang xem có thể không thể là vật tốt được..."
Tom có thể chắc chắn lời của Harry chỉ là cách nói khiêm tốn mà thôi.

Bởi vì từ xa nhìn lại thứ đồ mà chúng đang chỉ vào hình như là một bàn tay.
"Chúng ta qua đó xem." Hắn nói.
"Được!" Harry lập tức gật đầu, trong lòng quyết định không thể để cho ba thằng nhóc này mua sách gì liên quan đến Pháp Thuật Hắc Ám, sau đó anh chợt nghe thấy Tom nói, "Đồ lão Borgin bán không phải thứ tốt đẹp gì, tới chậm nói không chừng lão sẽ lừa ba đứa trẻ mất."
Hai người băng ngang qua đường đi vào cửa hàng Borgin&Burkes, Tom thậm chí còn ra dấu cho lão Borgin vừa nhìn thấy bọn hắn không lên tiếng, lặng lẽ đi tới phía sau ba đứa trẻ.
"Chúng mình chọn Bàn Tay Vinh Quang này đi!" James lắc lắc Severus, "Bồ nghĩ mà xem, cầm vật này mà đi chơi đêm ở Hogwarts thì thú vị biết bao! Hơn nữa còn có thể phối hợp với Áo Khoác Tàng Hình của nhà mình..."
"Không được!" Sirius kéo cánh tay còn lại của Severus, "Chúng ta vẫn nên mua chiếc Nhẫn Morat này thì hơn, mỗi ngày có thể vận dụng mười cách chơi khăm, nếu như chúng ta dùng cái này với tên Lucius kia..."
"Bàn Tay Vinh Quang hay hơn, những trò chơi khăm đó sớm muộn gì chúng ta cũng biết!"
"Nhẫn Morat hay hơn.

Bàn tay kia khiến người khác không thấy được ánh sáng, vậy chẳng lẽ bồ định một mình cầm nó, để cho mình và Severus mò mẫm hay sao?"
Bị hai người lôi lôi kéo kéo, rốt cuộc Severus không chịu nổi nữa, cậu hất tay hai người bạn ra, chỉ vào một bình hoa hỏi: "Bình hoa này bao nhiêu tiền?"
"..."
Còn không đợi lão Borgin đang do dự có nên lên tiếng hay không, James và Sirius đã đồng thời hỏi: "Tại sao lại mua bình hoa?"
"Chúng ta mua quà sinh nhật cho chú Harry mà.


Gần đây mình thường nghe chú ấy nhắc đến bình hoa, cho nên mình bình hoa này cho chú ấy là tốt nhất."
"Nhưng không có tiền của bồ, hai chúng mình đều không mua được thứ mình muốn..." Sirius thất vọng: "Hơn nữa bình hoa cũng không phải chỉ ở đây mới có.

Severus, bồ nên biết chúng ta được một lần tới hẻm Knockturn là chuyện không hề dễ dàng."
"Đúng đấy, nếu như bồ muốn tặng bình hoa cho chú Harry thì mình lén lấy trong nhà một cái đưa tới.

Yên tâm, tuyệt đối lấy cho bồ cái tốt nhất.

Chỉ là thứ kia..."
Harry nghe không nổi nữa, tiến lên một bước, khẽ ho khan một tiếng.
"Khụ khụ khụ..."
"Ai đấy? Cổ họng không khỏe thì đi uống thuốc đi...!A, Chú Harry, chú Tom..." James và Sirius đồng thời cười lớn lên, sau đó lập tức hai buông cánh tay Severus ra, nhanh như chớp mỗi người chạy sang bên cạnh Harry và Tom.
"Con đã nói chú Harry đang ăn kem thì không thấy đâu nữa..."
"Thì ra là chú đi tìm chú Tom ạ..."
Severus chậm chạp bước tới trước mặt Harry: "Con xin lỗi."
"Thôi..." Harry thở dài: "Là do chú nghĩ quá đơn giản rồi." Anh liếc nhìn James và Sirius ở bên cạnh vẫn chưa biết đường nhận sai, chịu hết nổi lắc lắc đầu, "Nhất định là hai tên nhóc này lôi kéo con."
"Harry, chú thật bất công.


James nhỏ hơn Severus thì đã đành, tại sao chú lại gọi người làm anh như con là tên nhóc trước mặt Severus chứ?" Sirius bĩu môi, "Không biết đâu, để đền bù tổn thất cho con, chú phải mua cho con chiếc nhẫn Morat kia."
"Cho dù con nhỏ cũng không nên gọi con là tên nhóc, con muốn Bàn Tay Vinh Quang kia!" James cũng học theo.
Tom nhìn hai tên nhóc bám lấy Harry vòi vĩnh, đưa tay vuốt trán mình, "Hai đứa về chép toàn bộ Lịch sử Pháp thuật cho ta, từ năm 529 đến năm 629, trong vòng ba ngày phải chép xong, đến thời hạn ta sẽ kiểm tra."
"Không phải chứ?" James và Sirius đồng thời kêu rên.
Tom cười lạnh, bước tới quầy, "Từ giờ trở đi nếu ba đứa trẻ này lại đến đây lập tức báo cho ta biết."
"Vâng, thưa ngài Riddle." Lão Borgin vội khom lưng cung kính đáp.
Tom lạnh lùng quay đầu nhìn ba đứa trẻ không nghe lời: "Đi thôi."
"Vâng." Ba đứa lập tức ngoan ngoãn đi theo Tom, mà Harry chỉ có thể nhìn bọn họ, lắc đầu rồi đi theo.
Dẫn bọn trẻ về nhà, dặn dò Lucius dù thế nào cũng phải trông chừng chúng, Tom mới cùng Harry ra ngoài, đi dọc con đường nhỏ trong Thung lũng Godric, đi tới địa điểm rất có thể Khóa Cảng kia đã đưa người đến.
Đến khi hai người đứng trước một lối đi trong thung lũng mà bình thường ít lui tới, bọn họ đều cùng theo bản năng mà quay đầu nhìn đối phương.
"Trong mấy tháng nay ta chưa từng nghe nói có người mới dọn tới khu vực này." Tom cau mày, "Nói đúng hơn cả thung lũng này mấy tháng gần đây không có bất cứ người mới tới nào cả."
"Chúng ta đi hỏi thăm xem." Harry nhìn chung quanh, đúng lúc nhìn thấy một ông cụ hơn tám mươi tuổi vừa ho khan vừa chống gậy đang đi tới.
"Ông Moura?" Harry bước tới, "Đang đi tản bộ sao?"
"Giờ này sao đi tản bộ chứ? Trong nhà hết cà phê rồi, tôi ra ngoài mua về để tiếp khách." Ông lão tên Moura nhỏ giọng cười rộ lên, "Tình cảm của cậu Harry và ngài Tom vẫn thật tốt nha.

Đã hơn chục năm rồi, các người vẫn cùng nhau tản bộ."
"Ha ha..." Harry xấu hổ cười, đưa mắt nhìn theo ông lão Moura rời đi, rồi mới quay đầu nhìn Tom.
"Hỏi lão xem." Tom cau mày nhìn bóng lưng kia chậm rãi đi, "Lão sống ở đây, có lẽ rất quen thuộc với nơi này."
"Được."
Harry đuổi theo, gọi lão Moura lại: "Ông ơi, mấy tháng gần đây chỗ chúng ta có nhà nào mới dọn tới không?"

Ông lão Moura nghe hỏi liền quay đầu, "Hai năm nay bên này không có nhà nào dọn tới, các cậu có việc gì sao?"
"..." Harry quay đầu nhìn Tom, mà Tom đã giả cười đi tới, vươn tay vịn lão Moura, nhẹ giọng nói: "Vậy lão có biết gần đây có nhà nào có khách tới không?"
"Nhà các người đó! Không phải nhà các người có thêm ba đứa nhóc sao?" Lão Moura cười ha hả, "Đương nhiên, hôm nay nhà tôi cũng có một vị khách."
"Vị khách kia..."
Harry nhìn Tom dùng tay còn lại rút đũa phép ra, còn đưa ra phía sau lưng Moura ra hiệu.

Trong lòng anh mặc dù không hiểu, nhưng vẫn nghe lời mà lén rút đũa phép của mình ra, đứng phía sau Tom.
"Lão Moura, vị khách kia của lão có phải họ Thomas không?" Tom nói xong lập tức dùng đũa phép nhắm chuẩn xác vào Moura, "Mềm nhũn!"
Mà sau lưng hắn, phản ứng của Harry cũng không chậm: "Buộc chặt toàn thân!"
Tay lão Moura run lên, mất đi cây gậy chống đỡ liền ngã xuống đất.
"Tom, có phải anh nghi ngờ ông Moura chính là Trường Sinh Linh Giá – Dumbledore?" Vẻ mặt của Harry không sao tin nổi.
Tom nghiêm mặt: "Ít nhất lão không giống...!người bình thường."
"Các người...!Hai người muốn làm gì...?" Dáng vẻ giãy dụa, hoảng sợ của lão Moura khiến Harry nhíu mày, anh bất giác tin lời của Tom mà quan sát tỉ mỉ hơn.
"Ông ta...!hình như đúng là có chút bất thường." Harry cau mày, "Vấn đề là sao anh có thể chắc chắn...?"
"Ta không chắn chắn.

Cùng lắm thì xóa ký ức của lão đi." Tom cười lạnh, phất đũa phép khiến thân thể lão Moura bay lơ lửng lên không trung, "Chúng ta tìm một chỗ hỏi lão?"
"Anh muốn dùng cách gì để hỏi?" Harry đi theo Tom vào một cánh rừng nhỏ ở rìa thung lũng, cẩn thận ếm thêm bùa Mê hoặc và bùa Cảnh báo rồi mới lo lắng nhìn lão Moura nhìn như đã chết lặng, lộ ra một nụ cười xin lỗi.
"Ừ, bùa chú đương nhiên là..." Hắn theo thói quen đang định nói là bùa Tra tấn, nhưng chợt khựng lại, lo lắng liếc nhìn Harry đang không quá chú ý đến mình, vội đổi giọng: "Vẫn là dùng Độc dược nhanh chóng hơn, dùng Chân Dược đi.".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi