[HP/TOMHAR] TRƯỜNG SINH LINH GIÁ


"Luận văn Biến hình?" Tom chậm rãi thu hồi đũa phép, đi tới bên cạnh Harry, nhìn sách giáo khoa Biến hình, giấy da dê và bình mực bày trên chiếc bàn nhỏ trước sofa, lúc này mới ngồi xuống chiếc ghế sa lon lớn bên cạnh: "Giờ đã là rạng sáng rồi, có cần ta giúp không?"
"Nếu như anh đồng ý thì không thể tuyệt vời hơn." Giọng nói đầy vui mừng của Harry có chút rối rít hơn bình thường khiến Tom không nhịn được mà lộ ra một nụ cười tươi, nhưng lời nói của Harry ngay sau đó khiến nụ cười kia lập tức vụt tắt.
"Giáo sư Dumbledore trên lớp Biến hình từng nói anh rất có tư chất, hơn nữa luôn có những cách lý giải rất riêng.

Nếu như có anh giúp, thật sự là không thể tuyệt vời hơn!"
Tay Tom khẽ run lên một cái.

Hắn quay đầu nhìn Harry, giả cười hỏi: "Đây là giáo sư Dumbledore nói chứ không phải vì bài luận văn mà cậu lấy lòng ta đấy chứ? Ta không thể không nói, hành động khen ngợi lấy lòng này của cậu thật quá ấu trĩ." Làm sao có chuyện đó được? Vừa rồi gặp Dumbledore, hắn còn thấy vẻ khinh thường cùng đề phòng trong mắt ông ta.

Sao Dumbledore có thể khen ngợi hắn có tư chất trong lớp học Biến hình được, hơn nữa còn là trước mặt đám Slytherin?
Harry sửng sốt, "Đương nhiên là giáo sư Dumbledore nói, nếu không tôi nào dám tùy tiện nhờ anh giúp đỡ làm luận văn Biến hình!" Nó nói xong liền cầm bút lông chim lên, quay đầu nhìn Tom, "Nguyên lý để biến diêm thành kim là gì? Có chú ý gì quan trọng không?"
Tom hít một hơi, quên đi cảm giác chấn động vì Dumbledore lại khen ngợi mình trước mặt người khác, dùng giọng nói điềm đạm bình tĩnh giảng giải những pháp thuật mà từ trước khi vào Hogwarts hắn đã nắm vững.
Có học trò xuất sắc nhất Hogwarts trợ giúp, bài luận văn đơn giản của năm nhất chưa tới một giờ sau đã hoàn thành.
Tom ngả người ra ghế sofa, lẳng lặng nhìn thằng bé đang tươi cười rà soát lại bài luận văn, suy tính nên mở miệng thế nào để không rơi vào cuộc trò chuyện không đâu vào đâu như lúc trước.
"Harry..." Vì mục đích cuối cùng, thỏa hiệp là cần thiết.

Mà thằng nhóc kia lại rất thích người khác thân mật gọi tên thánh của nó.


Tom lên tiếng lúc Harry đã cất xong bài luận văn vào cặp sách: "Cuốn sách mà cậu nói lúc trước rốt cuộc là sách gì?"
"Sách?"
"Đúng vậy.

Trong cuộc nói chuyện trước giờ giới nghiêm trong phòng học trống, cậu đã nhắc đến một cuốn sách, nói rằng cậu đã đọc được nội dung như cậu đã phát biểu trong lớp Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám ở trong đó.

Rốt cuộc đó là cuốn sách nào?" Tom cẩn thận nhắc cho Harry nhớ, hơn nữa còn vô cùng cảnh giác, hết sức không cho cuộc nói chuyện này chuyển sang bất cứ hướng nào có liên quan đến đồ ăn.
"À, anh muốn nói đến đoạn nói về chiến tranh ấy hả?" Harry như chợt hiểu ra, "Thật ra đó không phải là đọc được từ trong sách, mà là một lời bình luận về một câu chuyện mà thôi.

Tôi nhớ từ hai, ba năm trước, tôi tình cờ nhặt được một tờ báo Muggle, tôi đã đọc được lời bình luận đó từ tờ báo này."
Báo Muggle...!Hai, ba năm trước...!Hơn nữa còn là tình cờ nhặt được!
Tom mỉm cười đứng dậy, vươn vai duỗi lưng một cái, "Không còn sớm nữa, nói đúng hơn là giờ còn quá sớm.

Potter, cậu nên nghỉ ngơi đi."
"Đương nhiên!" Harry lập tức tuột xuống từ trên ghế sofa, ôm cặp sách của mình vội vã đuổi theo Tom, "Cám ơn anh, Tom.

Nếu như không có anh giúp đỡ, không biết đến bao giờ tôi mới làm xong bài luận văn."
"Chỉ cần cậu chịu giúp đỡ bất cứ khi nào ta cần..." Tom dừng bước trước cửa phòng ký túc dành cho Huynh trưởng, nghiêng đầu nhìn Harry cũng đang chuẩn bị mở cửa phòng mình.

Tóc đen rối bù, đôi mắt màu xanh lục, còn gò má ửng hồng lúc nãy hắn nhìn thấy...
"Cậu có thích mèo không?" Hắn vặn mở cửa.
"Thích..." Bất ngờ bị hỏi, Harry theo bản năng trả lời, sau đó nó còn chưa kịp có phản ứng gì, Tom đã đẩy cửa vào phòng.
Lẽ nào con mèo đen lúc nãy là Harry Potter?
Nếu đúng là như vậy, hẳn là nó không trùng hợp xuất hiện ở đó, mà là...!Bàn tay cởi áo sơmi của Tom khựng lại, hai mắt híp lại.
Cậu ta hoặc là nó đang giám sát hắn sao?
Có chút bực bội ném áo sơmi xuống thảm trải sàn, Tom cứ thế trần nửa người trên đi đi lại lại trong phòng, cẩn thận nhớ lại từng cảnh tượng diễn ra trong ngày hôm nay.
Đầu tiên là một quyển đột nhiên xuất hiện ở khu sách cấm, là cuốn sách mà từ trước đến giờ hắn chưa từng nhìn thấy, trong đó có nhắc tới Trường Sinh Linh Giá.

Sau đó Harry và Hagrid bất thình lình xuất hiện ở giá sách ngay bên cạnh tìm kiếm tài liệu có liên quan đến Nhện Khổng lồ.


Sau đó, hắn và Harry có một cuộc nói chuyện chẳng đâu vào đâu, sau đó nữa Dumbledore xuất hiện, dùng thái độ thờ ơ, khinh bỉ thường thấy nói với hắn hai câu.

Lúc hắn đi tìm Phòng Chứa Bí Mật lại phát hiện một con mèo đen trong đường hầm quen thuộc của Hogwarts, cuối cùng về đến Phòng Sinh Hoạt Chung liền gặp Harry Potter đang rầu rĩ vì luận văn Biến hình.
Tại sao hắn lại có cảm giác tất cả mọi chuyện dường như đều vượt ra khỏi tầm kiểm soát của hắn? Những chuyện này rốt cuộc chỉ là trùng hợp hay là do có sự sắp xếp của kẻ khác?
Tom bước đi càng lúc càng nhanh, cuối cùng, hắn đột ngột dừng lại, vung đũa phép đánh vỡ tan một bình hoa trong phòng, rồi phát ra tiếng thở dốc nặng nề!
Hắn rất không thích cảm giác không hiểu, không kiểm soát được mọi chuyện thế này!
Hơn nữa ngọn nguồn của tất cả đều phát sinh từ khi thằng nhóc tên Harry James Potter kia xuất hiện!
Harry Potter!
Tom siết chặt đũa phép, đến khi lòng bàn tay và đũa phép vang lên tiếng ma xát chói tai, hắn mới dần trầm tĩnh lại.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.

Ngài Vương, Kết Hôn Nhé!
2.

Chờ Ngày Gió Đông Ấm Áp
3.

[BHTT] Ân
4.


Thế Gả Hào Môn: Nghiêm Tổng! Xin Buông Tha
=====================================
"Phục hồi!" Hắn gắn lại bình hoa, sau đó nhặt áo sơmi ném dưới thảm trải sàn lên, rồi nằm vật xuống giường, nhắm mắt lại, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau, Tom ngồi trong Phòng Sinh Hoạt Chung nhìn đám học trò nhà Slytherin lũ lượt rời đi như mọi ngày.

Có điều hôm nay, khi thằng bé tóc đen kia vừa xuất hiện, hắn không để mặc nó lướt qua.
"Harry Potter, bởi vì đêm qua cậu vi phạm nội quy trường học, cho nên hôm nay cậu phải lao động công ích.

Công việc là...." Tom dừng lại một chút, nhìn vẻ mặt ngạc nhiên của đám học trò lớp lớn hơn, lạnh như băng nói: "Cọ rửa toàn bộ nhà vệ sinh trong lâu đài, không được dùng pháp thuật!"
"Cái gì cơ?" Harry mở lớn hai mắt...!Chả trách Tom Riddle khi trưởng thành lại trở thành Chúa Tể Hắc Ám, mà thầy Snape chỉ có thể là Tử Thần Thực Tử, thủ đoạn của hắn tàn ác hơn thầy Snape rất nhiều!
"Chừng nào cậu cọ rửa xong hết nhà vệ sinh trong lâu đài, hình phạt mới kết thúc.

Nhớ lấy, kể cả nhà vệ sinh nữ!" Tom giả cười bổ sung một câu, sau đó trước mặt đám học trò Slytherin đi thẳng ra khỏi hầm.

Mà ngay khi hắn rời đi, lập tức có mấy học trò cùng học năm thứ năm lập tức đuổi theo, để lại đám học trò còn lại dùng ánh mắt hả hê nhìn Harry đang bàng hoàng đứng ở đầu bậc thang lên Phòng Sinh Hoạt Chung Slytherin..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi