[HP/TOMHAR] TRƯỜNG SINH LINH GIÁ

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Tại sao lại xúc động mà vội vã chạy vào Rừng Cấm?
Đương nhiên là vì những nguyên liệu quý giá! Nhìn xem, chẳng phải hắn đã thu thập được lông thú tàng hình quý hiếm, còn cả một sinh vật huyền bí chưa xác định được nữa.
Nhưng mà, nghiêng đầu nhìn người đang ngửa đầu, dùng ánh mắt xanh ngọc bích như thấu lòng nhìn mình, Tom không sao nói ra được những lời đó.
Hắn thật sự chỉ vì những nguyên nhân kia sao? Chính Tom cũng không biết.
Hai người cứ như vậy đứng bên ngoài tháp Gryffindor nhìn nhau hồi lâu, cuối cùng, khi cảm thấy không được tự nhiên mà hai gò má mình nóng lên dưới cái nhìn chăm chú của Harry, "Bởi vì ta là Huynh trưởng Hogwarts, đây là trách nhiệm của ta." Ậm ờ cho Harry một đáp án, Tom liền xoay người rời đi.

Đi được ba bốn bước, hắn mới bước chậm lại, cao giọng nói: "Nhanh chân lên, Potter!"
Harry ở phía sau sững người sửng sốt, sau đó lập tức đuổi theo Tom, song song đi về hầm.
"Tom, rốt cuộc lông mà anh lấy có công dụng gì vậy?"
"Đó không phải chuyện cậu nên quan tâm, Potter."
"Đừng quên lời thề của chúng ta!"
"Cậu biết thú tàng hình không?"
Đầu người nào đó lắc lắc.

"Vậy thì với chỉ số thông minh và kiến thức của cậu, ta thật sự rất khó giải thích cho cậu hiểu chuyện ta muốn làm, Potter ạ."
Được rồi, hắn thật sự không nên xem thường thằng nhóc cái nên biết thì không biết, nhưng cái không nên biết thì lại biết này.
Ngồi trong Phòng Cần Thiết buồn bực nhìn Harry vừa thích thú nghịch đám lông thú tàng hình, vừa kể lại những điều liên quan đến hiệu quả của Áo Khoác Tàng Hình cho mình nghe, Tom thật muốn cho mình một cái tát.
Sao hắn lại quên, không thể suy đoán về thằng nhóc trước mặt theo lẽ thông thường được.
"Ý cậu muốn nói, Áo Khoác Tàng Hình chỉ khiến thân hình người mặc trở nên vô hình trước mắt người khác, mà không thể che dấu được mùi hương và tiếng động người đó gây ra?" Tom nhíu mày, Áo Khoác Tàng Hình là đồ vật chỉ có trong truyền thuyết.

Hắn chỉ từng nghe Abraxas nhắc tới một lần, nhưng dù là gia tộc Malfoy cũng chỉ nghe nói đến có vật như vậy, chứ không hề sở hữu nó.
Nếu như không phải lúc nghe nói đến Áo Khoác Tàng Hình mà tò mò tra cứu tài liệu, vốn không học lớp Chăm sóc Sinh vật huyền bí, Tom không thể nào biết được trên đời này có một sinh vật gặp nguy hiểm có thể biến tàng hình như vậy tồn tại.

Mà lông của thú tàng hình, chính là nguyên liệu chính để tạo ra Áo Khoác Tàng Hình.
"Nếu như có thêm lông chim Tuyệt Âm, lại tìm được nguyên liệu có thể khử mùi..." Ngón tay Tom nhẹ vê đám lông màu thủy ngân, trầm ngâm suy tính.
Harry bên cạnh nghe được lời lẩm bẩm này của hắn sửng sốt một lúc, "Tôi không chắc như vậy có hiệu quả không, nhưng..." Nó gãi gãi mái đầu vốn đã rối bù, "Anh cần Áo Khoác Tàng Hình làm gì? Không phải bùa Tan Ảo ảnh cũng có hiệu quả tương tự hay sao? Mặc dù bùa Tan Ảo ảnh rất có thể bị một Pháp sư cường đại phát hiện, nhưng Áo Khoác Tàng Hình cũng giống như vậy, dù Áo Khoác Tàng Hình làm ra có tốt đến thế nào cũng sẽ để lại dấu vết."
"Bùa Tan Ảo ảnh?" Tom thoáng nhíu mày, "Hình như bùa chú này không được dạy trong Hogwarts?"

"Hả?"
Nhìn vẻ mặt biết thế không nói của Harry, Tom nhẹ cong khóe môi, khẽ nghiêng người tới trước mặt Harry, "Harry thân mến, cậu có thể giải thích cặn kẽ về bùa Tan Ảo ảnh cho ta không?"
Hắn phát hiện, càng ngày hắn càng thích cảm giác khi đấu trí với Harry.
Thời gian bao nhiêu cũng không đủ, kể từ ngày bước chân vào Hogwarts, Tom đã nhận thức được sâu sắc điều này.

Nhưng lúc này, hắn thật sự càng có cảm giác, thời gian không bao giờ là đủ.
Việc nghiên cứu Trường Sinh Linh Giá bị dậm chân tại chỗ, suốt ba, bốn tháng lợi dụng kinh nghiệm của Harry mà chế tác Áo Khoác Tàng Hình, mặc dù có thể coi như thành công, nhưng không thể coi là hoàn mỹ.

Thậm chí lúc tìm hiểu về chim Tuyệt Âm lại phát hiện con vật nhỏ bé kia chẳng hề có tác dụng ngăn âm thanh như hắn tưởng, Tom còn bị Harry cười nhạo.
Còn về sinh vật màu xanh kia, đã xác định được nó là Billywig (*), ngoại trừ chất dịch có thể làm cho người ta trở nên lơ lửng, những thứ khác Tom đều biếu Slughorn.
Điều duy nhất khiến Tom cảm thấy tương đối hài lòng chính là, tấm bản đồ mà Harry gọi là bản đồ sống cuối cùng đã được chế tác thành công.

Sau khi được hai người nhiều lần hoàn thiện những phần chưa tốt, cuối cùng thêm một bùa ẩn giấu nội dung, biến nó trở thành một tấm giấy da dê bình thường.

Thi đấu Quidditch tiến đến cuộc tranh tài cuối cùng giữa Gryffindor và Hufflepuff.

Mặc dù sau trận bóng với Ravenclaw, Slytherin dẫn trước với hai trăm điểm, nhưng trên bảng xếp hạng, tổng điểm của Slytherin chỉ hơn Gryffindor một trăm tám mươi điểm.
"Nếu như Gryffindor thắng Hufflepuff – đây là điều chắc chắn, và giành được ba mươi điểm trước khi bắt được trái Snitch vàng – chuyện này dễ như trở bàn tay, thì chúng ta sẽ mất Cúp Quidditch!" Trong Phòng Sinh Hoạt Chung nhà Slytherin, Abraxas đang đi đi lại lại, "Igor chết tiệt (Igor, chính là Hiệu trưởng trường Durmstrang, một Tử Thần Thực Tử thời đầu), tại sao lần nào cậu cũng bị bệnh đúng ngày thi đấu với Hufflepuff.

Nếu như không thay một Truy Thủ ngay trước trận đấu, không chừng chúng ta đã giành được điểm cao hơn."
Igor Karkaroff, học trò năm thứ tư, bất an nhúc nhích thân thể, nở một nụ cười giả dối, "Thủ Lĩnh Nam Sinh, không phải tôi muốn bị bệnh, có thể trước hôm thi đấu tôi ăn phải thứ gì không được sạch sẽ, mà nói không chừng là do Gryffindor hay Hufflepuff sợ Nhà chúng ta thắng..."
"Cậu ngu ngốc đến nỗi không biết tự kiểm tra đồ ăn của mình sao? Lẽ nào đám Gia Tinh đưa lên cho cậu một đĩa sâu róm, cậu cũng nhắm mắt mà ăn? Còn nửa giờ trận bóng giữa Gryffindor và Hufflepuff bắt đầu rồi, ta có nên tìm người nguyền rủa hai Tầm Thủ không?" Abraxas nói xong liền cân nhắc khả năng thành công của hành động này, cuối cùng chán nản thở dài: "Dumbledore chắc chắn sẽ phát hiện ra hành động của chúng ta, hơn nữa nhất định Harlus đã có đề phòng.

Xem ra năm nay chúng ta thật sự không giành được Cúp Quidditch rồi."
"Nhưng mà, cứ như vậy từ bỏ thật không cam lòng." Mulciber đảo mắt nhìn quanh bốn phía, "Chúng ta có thể giúp đỡ đám Hufflepuff ăn hại kia?"
"Trừ phi có một lượng lớn Phúc Lạc Dược! Mulciber, cậu có đủ Phúc Lạc Dược cho một đội bóng Quidditch uống không?" Tom mỉm cười mở miệng, "Hơn nữa, dù chúng ta đưa Phúc Lạc Dược cho, biết đâu đám Hufflepuff lại có những học trò cao thượng như Gryffindor, sẽ chịu nhận? Với lại, trong những buổi tiệc vào kỳ nghỉ hè, cậu vô tình gặp Potter, cậu đối mặt với cậu ta thế nào?"
Nghe những lời của, Abraxas gần như không nhịn được muốn nhảy dựng lên, khuôn mặt vốn vì kích động mà hơi ửng hồng lúc này đang dần tái đi.
Editor chú thích:
(*) Billywig: phân loại của Bộ Pháp Thuật: XXX, là một loài côn trùng có nguồn gốc từ nước Úc.


Thân chúng dài khoảng nửa inch (1,27 cm), mang màu xanh sapphire.

Cánh của Billywig được gắn trên đỉnh đầu, quay rất nhanh khiến chúng xoay tròn khi bay, thế nên loài này rất hiếm khi bị Muggle phát hiện – các Phù thủy và Pháp sư cũng chỉ nhận ra khi bị chúng đốt.

Ở phần thân của chúng là một chiếc vòi châm mỏng và dài.

Bất cứ ai bị một Billywig đốt sẽ trở nên choáng váng, rồi sau đó từ từ bay lên trên không.

Tuy nhiên, nếu bị đốt quá nhiều, nạn nhân có thể bay liệng không thể kiểm soát trong nhiều ngày.

Đôi khi, nếu bị dị ứng nghiêm trọng với những vết đốt của Billywig, hiện tượng nổi bồng bềnh trên không vĩnh viễn có thể xảy ra.
Vòi châm của loài Billywig sau khi sấy khô có thể được sử dụng trong một số độc dược và là một nguyên liệu chính để sản xuất kẹo Ong Xì Xèo (Fizzing Whizbees) nổi tiếng được rất nhiều Pháp sư và Phù thủy yêu thích.
.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi