[HP/TOMHAR] TRƯỜNG SINH LINH GIÁ


"Hả...?" Harry chỉ có thể phát ra một âm thanh như vậy để thể hiện sự bất ngờ của mình.

Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì vậy? Nó thò đầu lưỡi liếm liếm vành môi vẫn còn tê dại.

Nó đang nằm mơ sao?
Nhưng dù có phải mơ hay không, cảm giác đau lòng, tuyệt vọng của nó đã vì chuyện này mà giảm bớt không ít.
"Tom..." Mấy phút sau, Harry cứng ngắc kéo kéo người Tom nói, "Chúng ta nên trở về ký túc xá thôi."
Tom vẫn đứng sững người ở đó, bị Harry bất ngờ kéo mà suýt chút nữa ngã xuống thảm trải sàn.
"Về thôi!" Giọng nói vốn trầm thấp quyến rũ lúc này lại trở nên khô khốc.
Tom không nói gì đi trên hành lang lạnh lẽo của tòa lâu đài, mà Harry đi phía sau càng yên lặng hơn.
Nhất định là ảo giác, nhất định là có nhầm lẫn, chắc chắn là có nhầm lẫn! Sao hắn có thể thích Harry Potter? Hắn chỉ là nhất thời xúc động, nhìn một đứa trẻ khóc mới đột nhiên làm như thế mà thôi.
Tom không ngừng nói với mình như vậy, sau khi đọc mật khẩu đi vào Phòng Sinh Hoạt Chung nhà Slytherin liền đóng cửa lại, đi thẳng về phòng ngủ cả mình.

Mà Harry bị bỏ lại một mình trong gió lạnh.
Tom, người trước đó vừa ở trong văn phòng của giáo sư Slughorn hỏi liệu có thể phân cắt linh hồn thành bảy phần hay không, vị Chúa Tể Hắc Ám tương lai sẽ chế tạo ra bảy Trường Sinh Linh Giá, đột nhiên bị làm sao vậy? Hay là do nó lúc biết được Tom vẫn âm thầm lên kế hoạch chế tạo bảy Trường Sinh Linh Giá mà suy sụp đã lỡ miệng nói ra điều gì đó không nên nói?
Harry ngây người nhìn bức tường đá phủ rêu xanh trước mặt, hồi tưởng lại từng lời mình đã nói, xác nhận ngoài cái tên Hermione ra, nó không hề để lộ bất cứ chuyện gì khác.
Có điều, tại sao Hermione phải lừa gạt nó? Chỉ đơn giản là muốn nó có thể sống sót ở một thế giới khác, hay nó thật sự có thể thay đổi mọi chuyện?

Harry nhớ lại những lời cô gái với mái tóc xù chưa bao giờ để ý hình tượng đã nói với nó ở thời điểm cuối cùng đó.
Cô ấy nói, Harry, bồ chính là Xoay Thời Gian, hãy trở về, thay đổi hết thảy.
Harry cúi đầu nhìn lòng bàn tay mình, rất nhiều năm trước, khi nó còn là học trò năm thứ năm, trong cuộc chiến ở Bộ Pháp Thuật, tất cả Xoay Thời Gian trong Sở Bảo Mật đều bị nó làm vỡ nát.

Lúc đó không ai để ý, chỉ biết là những cái Xoay Thời Gian đó không còn sử dụng được nữa.
Nó đúng là Xoay Thời Gian sao?
*
Sau đó, dù là Tom hay Harry, không một ai trong hai người nhắc lại việc đêm đó nữa.

Tựa như giữa bọn họ chưa từng có chuyện liên quan đến Hagrid nuôi Người Sói con, chưa từng xảy ra cãi nhau đến chiến tranh lạnh, chưa từng có chuyện thân thế của Tom, cả chuyện Tom từng có ý định giết chết một Muggle, thậm chí giết chết cả Harry.
Tất cả đều như chưa từng xảy ra.

Có điều, trong mắt học trò nhà Slytherin, Harry vẫn là người được thủ lĩnh của bọn họ coi trọng nhất.
Chỉ có Tom và Harry, giữa hai người đã có gì đó không giống trước.

Mối quan hệ hình thành từ việc uy hiếp tính mạng, vì chuyện đêm đó mà đã thay đổi.
Harry là vì cảm thấy bối rối về tương lai, mà Tom thậm chí không thể nhìn thẳng mặt Harry nói chuyện nữa, mà chỉ khép mở môi.

"Rốt cuộc anh có nghe tôi nói không đó, Tom?" Harry thở dài, "Chuyện này rất quan trọng!"
Tom đặt bút lông chim trong tay xuống, "Ta đang nghe, Harry.

Có điều chuyện này..." Hắn tránh nhìn người vì bất mãn với câu trả lời của hắn mà bĩu môi – kể từ sau lần không kìm được lòng kia, hắn cảm thấy dường như lực chú ý của mình đều hướng tới những điểm này – không được nhiên nhếch khóe môi, "...liên quan gì tới chúng ta? Dumbledore quyết đấu với kẻ kia, đơn giản chỉ là vì muốn củng cố danh tiếng của mình mà thôi." Tom cười trào phúng, "Nếu như ông ta thắng, ông ta sẽ trở thành vị Pháp sư được tôn sùng nhất không chỉ ở nước Anh, mà còn ở cả nước Đức nữa, vì đã đánh bại được Pháp sư mạnh nhất nước Đức!"
"Vậy..." Harry cố chấp bắt Tom phải nhìn thẳng mình, "Rốt cuộc Grindelwald đã làm gì?"
"Ủng hộ Đức Quốc Xã, âm thầm tham gia vào chiến tranh Muggle, cung cấp cho chúng những độc dược có lực sát thương cao, tìm cách thâu tóm giới Muggle, đối xử tàn độc với những Pháp sư, Phù thủy xuất thân từ Muggle, và con lai." Tom lưu loát trả lời nghi vấn của Harry, hắn đã đọc rất nhiều tài liệu về Grindelwald.
Harry trầm mặc, rồi nằm sấp xuống mặt bàn lạnh buốt.
"Nếu như tôi không muốn..." Nó ngập ngừng nói, Tom nhíu mày, không nhịn được nhìn cậu bé vừa nghe xong chuyện về Grindelwald liền trở nên khó hiểu.
"Cậu đang nghĩ gì thế?" Tom gập sách lại, đè nén trái tim đập nhanh hơn khi nhìn xuống mắt và môi Harry, "Nói ta nghe."
"Tôi không muốn hai người bọn họ xảy ra quyết đấu." Harry nhỏ giọng nói, chiếc cằm hơi nhọn tựa trên mu bàn tay, đôi mắt đầy lo lắng nhìn Tom, "Tôi cảm thấy đây là một cái bẫy."
"Bẫy?" Tom không nhịn được bật cười thành tiếng, "Vậy ai là người gài bẫy? Dumbledore? Đừng quên, nếu như thắng, ông ta chính là người được lợi nhiều nhất.

Grindelwald? Sự nghiệp của y đang không ngừng đi lên, không cần phải làm chuyện gây nguy hại đến danh tiếng và tầm ảnh hưởng của y ở Đức đâu.

Hơn nữa, hiện tại y chưa có dã tâm chiếm nước Anh."
"Cho nên, cả hai người đó đều sắp rơi vào bẫy." Harry nói, nụ cười sáng ngời trên mặt hoàn toàn biến mất, "Có người từng nói với tôi, pháp lực của mỗi người mạnh hay yếu đã được xác định từ khi sinh ra."

Tom chưa bao giờ để ý đến danh vọng, nhưng sau khi nghe truyền thuyết mà Harry kể ngày đó, hắn không ngừng hồi tưởng lại những chuyện đã xảy ra từ sau khi vào Hogwarts.

Hắn không thể không thừa nhận, lý thuyết này có điểm đúng.

Có điều, là đúng với Trường Sinh Linh Giá.

Tom thoáng lưỡng lự, hắn có thể cảm nhận được, Harry vẫn còn chút xa cách với hắn.

Ít nhất giờ cậu bé không làm những chuyện không chút cân nhắc nữa.

Harry bây giờ mỗi khi làm chuyện gì đều sẽ suy tính cẩn thận, nhất là những khi làm cùng hắn.
Tom không thích cảm giác này, mặc dù sau đêm chạm môi Harry đó, hắn cũng cảm thấy giữa hai người giữa có chút ngăn cách, nhưng mà...!Trước khi hắn xa người khác, Chúa Tể Voldemort sao có thể cho phép người khác chủ động xa cách mình.
Vì vậy, trước lễ Giáng Sinh, trong một buổi tối tuyết rơi nào đó, Tom đi ra ngoài phòng nghỉ Huynh trưởng, chính thức lần đầu tiên thật lòng mời Harry.
"Harry..." Đứng trước cửa phòng nghỉ của Harry, nhìn hai cậu bé tóc đen đang ngồi đối diện với nhau viết luận văn, "Có muốn cùng ta ra ngoài một lát không?"
"Bây giờ sao?" Harry lập tức ngẩng đầu lên, kỳ quái nhìn Tom.
"Ừ, ngay bây giờ." Tom như không nhận ra ánh mắt kia của nó, nghiêm túc gật đầu trả lời.

Mặc dù, hắn vẫn chưa nghĩ ra phải làm thế nào mới khiến Harry không còn xa cách với hắn nữa.
Dáng vẻ do dự của Harry khiến Tom cảm thấy khó chịu, nhưng lúc thấy nó đứng lên, mặc thêm áo ấm, đội chiếc mũ rộng vành đi cùng mình, Tom vẫn cười thật tươi.
Hắn biết, Harry không bao giờ từ chối yêu cầu của hắn.

Đến khi hai người ra khỏi Phòng Sinh Hoạt Chung nhà Slytherin, đứng trên hành lang ẩm thấp, lạnh giá, Tom mới hiểu vì sao lúc đó Harry lại có vẻ kỳ quái như vậy.
Có chuyện gì không thể ở trong ký túc xá ấm áp nói, lại phải ra bên ngoài chịu lạnh thế này.

Xấu hổ nghĩ, Tom đưa tay định ngắn tuyết không rơi lên người mình, quay đầu lại thấy Harry đã đội sẵn mũ rộng vành, mặc ấm áo như cười như không nhìn hắn.
"Khụ khụ..." Hắn ho khan hai tiếng, "Đi theo ta."
Harry lập tức ngoan ngoãn đi theo như chú chó nhỏ, trong lòng thắc mắc không biết hôm nay cậu Tom Riddle này lại bị làm sao.
"Ta đã suy nghĩ kỹ, quyết định Giáng Sinh năm nay sẽ không ở lại Hogwarts, cậu có ở lại không?" Cân nhắc mấy lời dạo đầu, cuối cùng Tom cảm thấy tốt nhất vẫn nên nói vào chuyện chính, bởi vì ngay cả hắn cũng chưa hiểu được cảm giác của mình với Harry.

Chỉ rõ, cảm giác của hắn với Harry tuyệt đối không giống Abraxas đối với đám bạn gái của anh ta, nhưng nó cũng không phải tình bạn.

Hắn không có bạn!
Mà nghe xong lời hắn nói, Harry không hiểu nhướn cao lông mày đã dính không ít bông tuyết.

Nó đương nhiên hiểu câu nói kia của Tom không phải câu hỏi mà là thông báo, có điều, tại sao không ở lại Hogwarts? Chẳng lẽ là vì...!Trường Sinh Linh Giá?
Nhưng nếu Tom muốn chế tạo Trường Sinh Linh Giá, thì hắn nên tránh nó mới phải chứ?
Hoài nghi thì hoài nghi, Harry vẫn trả lời câu hỏi của Tom, "Dù sao ở lại Hogwarts cũng thấy buồn chán, anh muốn đi đâu?"
Tom xoay người, bông tuyết tung bay phía sau trong màn đêm đen, hắn nhe răng cười với Harry, "Nước Đức!"
Harry nhất định sẽ vui vẻ khi nghe cuối cùng hắn cũng ra tay cản trở cuộc quyết đấu diễn ra vào mùa xuân tới giữa Dumbledore và Grindelwald, mà hắn cũng có thể nhận cơ hội làm rõ mối quan hệ giữa Grindelwald và Dumbledore mà hắn đã nhìn thấy hồi hè.
Có thể nắm giữ bí mật của Dumbledore, suy nghĩ này thật khiến hắn hưng phấn..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi