HỦ LINH CHÚ

Với lại một địch hai, không chỉ không bị thương, xem ra hai gã này chưa kịp đến gần đã bị Đường Tống khống chế. Là cô ấy quá lợi hại, hay là bọn họ quá vô dụng đây?

Bốn mắt nhìn nhau, môi An Nhã hơi cong lên, tay cầm ly mì cũng giơ ngón tay cái lên.

Trong đám người vây xem, một số người vỗ tay tán thưởng, cảm thấy bọn người như thế này nên cần ăn đòn. Có người lại cảm thấy đánh đủ rồi, chuyện cũng không có gì, không cần báo cảnh sát phiền phức như vậy.

Đối người cách nhìn của những người xung quanh, Đường Tống không để ý đến, những người kia nói ra vài câu, không đầy một lát tất cả cũng giải tán.

An Nhã nâng ly mì đứng tại chỗ, từ những lời bọn người kia nói chuyện với nhau cũng đoán được mấy phần.

"Tôi đã báo cảnh sát, xem ra ăn xong ly mì, còn phải đợi thêm mấy người mới có thể đi." Đường Tống đi qua, cầm lấy một ly rồi nói.


An Nhã lắc đầu ra hiệu không sao, "Cũng sẵn nghỉ ngơi một chút. Nhìn không ra, tài nghệ của cô lại giỏi như vậy?"

"Cha tôi nói xã hội rất phức tạp, con gái phải biết phòng thân, nên từ nhỏ đã học được chút công phu." Đường Tống đáp lại xong mở ly mì ra, mùi thơm phả vào mặt, khiến cô xác nhận lại thương hiệu của ly mì một lần nữa, lại nghi ngờ ngửi ngửi mì bên trong, rõ ràng cô không chỉ một lần ăn qua loại mì ở trước mặt, sao ngửi hương vị lại chênh lệch nhiều như vậy?

"Nhìn không ra, nước mì của cô rất thơm, ở trong có bỏ thêm gì sao?"

"Đây chính là cửa hiệu trăm năm, bí phương không truyền ra ngoài." Vẻ mặt An Nhã hiện lên ý cười cao thâm, liếc mắt nhìn hai người kia, "Họ không chỉ có hai người, chiếc xe kia đâu?"

Mặc dù không thích dáng vẻ tự tin của cô ấy, lại rất bội phục khả năng quan sát của cô.


"Đi rồi. Chắc là đi gọi thêm người tới." Đường Tống thuận miệng trả lời.

"Đúng, biết điều thì thả anh đây ra. Không thì một chút các người sẽ khó coi đó." Gã đàn ông bị trói lại vẫn luôn nghe hai cô gái này nói chuyện, nghe được câu này, lập tức đe dọa.

Miệng An Nhã đang ăn mì, vẫn đang nhai nuốt nhìn gã một cái, hời hợt nói: "Nhìn gương mặt mày cũng biết là loại bị người ta vứt bỏ, mặc kệ là bằng hữu hay là bạn gái, họ sẽ quan tâm anh mà quay lại sao?"

Dáng vẻ của gã giống như bị nói trúng, cứ thế ở nơi đó không nói gì.

Gã thanh niên khác, kinh ngạc thấp giọng nói: "Anh ba, sao cô ta biết ngươi vừa bị vứt?"

Đường Tống nghe nói như thế, nhịn không được nhếch miệng lên, nghiêng người sang lại ăn một miếng mì.

Không đến mười mấy phút, xe cảnh sát liền xuất hiện ở khu phục vụ. Trong quá trình Đường Tống tự thuật, An Nhã phát hiện nữ nhân này không những mạch suy nghĩ rõ ràng, hơn nữa còn phát hiện ra thân phận khác của đám người này.


"Tôi nghi ngờ họ tiến hành giao dịch phi pháp ở nơi này." Đường Tống nói xong quay người nhìn gã thanh niên đang bày ra vẻ mặt xám xịt, càng khẳng định thêm suy đoán của mình.

Nếu như họ không làm chuyện gì xấu, phản ứng đầu tiên của chiếc xe kia, không phải là nhanh chóng chạy đi, mà là tiến lên giải vây cho đồng bọn mới đúng.

Trong mắt Đường Tống, những hành vi không đúng lẽ thường, đều phải nên truy xét đến cùng.

Dưới sự thẩm vấn của cảnh sát, hai gã thanh niên không những không thừa nhận, tam ca còn khinh thường nói: "Đồng chí cảnh sát, tôi là công dân tốt, tôi thừa nhận tôi chỉ muốn bắt chuyện mà thôi, ai cũng có lòng yêu thích cái đẹp, anh cũng là đàn ông hẳn là là rất hiểu đàn ông đúng không?"

Cảnh sát không nhịn được nói: "Im miệng!"

Một người cảnh sát khác tỉ mỉ điều tra xe của họ, cũng không phát hiện vấn đề. Tại không điều kiện tiên quyết là chứng cớ, tất cả phỏng đoán của Đường Tống đều là nghĩ viển vông, lúc cục diện giằng co, An Nhã đứng phía sau uống nước khoáng nhàn nhạt nói câu, "Xin lỗi, kiểm tra gầm xe một chút."
Đường Tống nghe thấy lời này, đầu tiên nhìn về phía hai gã thanh niên, tam ca vừa rôi còn khí thế dâng cao, trán đã chảy ra một tầng mồ hôi.

Sau khi cảnh sát nghe thấy thì nằm rạp xuống đất, chiếu đén pin vào gầm xe, phát hiện trên ống thoát khi có dán cái gì đó. Nhìn thấy mặt mũi hai gã thanh niên trắng bệch, cảnh sát lập tức tìm nhân viên của trạm phục vụ nhờ treo ngược chiếc xem lên, lấy vật phía dưới gầm xe ra, sau khi bóc ra từng tầng từng tầng, hai người cảnh sát choáng váng.

An Nhã nhìn chằm chằm thứ này, mày nhăn lại, chính là mùi hương này, nhưng không chỉ có bấy nhiêu đây...

Đường Tống thấy cảnh sát có thu hoạch cũng thở dài một hơi, quay người nhìn An Nhã vẻ mặt tự nhiên tựa vào SUV, hơi hiếu kỳ, "Sao cô biết có đồ ở gầm xe?"

An Nhã nhún vai, mỉm cười: "Thấy nhiều nên biết thôi."
Đường Tống che giấu tâm tình, cô gái này không có câu nào là thật.

Vì phát hiện hàng cấm, cần phải ghi chép lại, chờ xử lý xong, chậm trễ hơn hai giờ hai người mới tiếp tục xuất phát, bất quá lần này An Nhã lựa chọn ngồi ở vị trí kế bên tài xế.

"Có lẽ hôm nay không thể đến nơi muốn đến, đến phía trước ra ngoài tìm một chỗ ở lại đi." An Nhã đề nghị.

"Xin lỗi, vì thói quen nghề nghiệp của tôi, gặp chuyện khả nghi, không thể không quản." Mặc dù Đường Tống biết làm như vậy không sai, nhưng lại làm trễ nải thời gian của An Nhã.

"Không sao, chuyện trừ bạo an dân này, tôi thích nhất." Khoé miệng An Nhã hơi cười, nói.

Đường Tống liếc nhìn cô gái bên cạnh, hỏi: "Sao tối rồi mà cô còn đeo kính râm?"

An Nhã nhìn Đường Tống, "Cô nghĩ tôi đang giả trang sao?"

"Không đúng sao?"
Đường Tống nói xong nhếch mày, vừa giúp cảnh sát phá được án, Đường Tống hiếm khi cảm thấy muốn trêu đùa cô gái này một chút, mắt nhìn cột mốc đường, còn cách lối ra phía trước sáu km.

An Nhã chống cái cằm, nhìn xem phong cảnh ban đêm đen nghịt hai bênđường cao tốc, lạnh nhạt nói: "Dựa theo phong thuỷ học, hai bên cao tốc tốt nhất không nên có kiến trúc, hoặc có người ở. Vì trên con đường này xe chạy rất nhanh, có thể gọi là xuyên tâm tiễn(*), cộng thêm xung quanh cao tốc phần lớn đều là ruộng đồng, nghĩa địa..."

(*) Mũi tên cắm vào tim

Đường Tống không hiểu vì sao cô chỉ hỏi lý do cô ấy đeo kính râm bỗng nhiên cô ấy nói ra những này, chuyện này cùng với nàng hỏi vấn đề có liên quan gì. Có điều lái xe cũng sợ yên tính quá, đặc biệt là trong đêm, rất dễ dàng mệt rã rời. Có người tâm sự cũng tốt, liền yên lặng nghe.
"Xuyên tâm tiễn rất dễ dàng biến thành xuyên tâm sát(*). Với lại con đường này theo hướng tây, không cần điều tra cũng biết, trên con đường này thường xuyên có tai nạn giao thông." An Nhã vừa nói xong, đã thấy hàng rào bảo vệ hai bên cao tốc có mấy chỗ bị đâm cháy, ép cong còn chưa kịp sửa chữa, làn xe khẩn cấp còn sót lại mấy mảnh kính bị vỡ trong hiện trường vụ tai nạn xe cộ vào buổi sáng.

(*)"Xuyên Tâm sát" là thế phạm khá phổ biến trong phong thủy Dương trạch, chỉ ngôi nhà bị luồng khí từ ngoài xông vào từ cửa chính tới gian cuối. Bên cạnh hình thế rất dễ nhận diện như trên, các vị trí nhà ở được xây trên đường sắt, trên mạch nước ngầm hay trên dòng chảy (như sông, suối, lối cấp -thoát nước ngầm...) hay các căn nhà gác trên cao, ở phía dưới lại có đường đi lại cũng đều bị liệt vào thế phạm "Xuyên Tâm sát".
Tât nhiên Đường Tống cũng nhìn thấy, nhẹ gật đầu theo.

"Sở dĩ tôi đeo kính râm, vì nếu tôi tháo xuống, tôi sẽ không phân biệt được... Ở thứ ở trước mắt kia cuối cùng là người hay quỷ." An Nhã chống cái cằm, nhìn thấy trước cửa sổ xe ngẫu nhiên xuyên qua hư ảnh, đôi mày trầm xuống.

Đường Tống không ngờ phần cuối chuyện xưa lại như thế, nhưng mảnh chuyện như thế này nghe ra đúng là có hơi đáng sợ, luôn cố ý dọa người.

"Quả nhiên xem phim quá nhiều, thường xuyên nói các loại chuyện ma để hù người khác, đúng không? Hay là, một chút cô lái xe, tôi cũng thảo luận nghiệp vụ với cô được không?"

An Nhã dựa vào ghế, đầu quay sang một bên, không đáp lại.

Đường Tống tưởng rằng mình vô tình đam xuồng bể chuyện của An Nhã, cô mới không muốn nói chuyện, không tiếp tục đề tài này nữa.
Bật đèn tín hiệu rẽ phải, chuẩn bị ra khỏi cao tốc.

Trạm thu phí ngay lối ra cao tốc, đèn đuốc sáng trưng, Đường Tống đóng tiền đặt hoá đơn xuống, phát hiện người An Nhã hơi run rẩy.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi