HỦ LINH CHÚ

Hoảng hốt, chỉ cảm thấy một luồng hương lành lạnh phà vào mặt, cảm giác đau đớn thoáng qua một cái, mới phát hiện, trên tay An Nhã nắm một sợi tóc dài của cô.

"Sao cô lấy tóc của tôi mà không nói với tôi một tiếng." Đường Tống lấy tay che lỗ tai, vuốt vuốt, cau mày nói.

"Không phải cô muốn nghe sao? Không làm vậy, sao nghe?" Trong mắt An Nhã hiện lên một chút thần thái thần bí.

Đường Tống bị cô quay đến chóng mặt, cô lải nhải như vậy để làm gì? Đầy bụng nghi ngờ nhìn cô đứng dậy, lấy sợi tóc dài quấn quanh ngón tay nhỏ bé của cô, biến thành một vòng tròn sau đó đặt trong bình thủy tinh.

An Nhã quay đầu nhìn Đường Tống, đi thẳng đến bên cạnh cô, hai ngón chạm vào giữa mi tâm của cô một cái.

Ban đầu Đường Tống không phản ứng, nhưng từ từ phát giác trong đầu hiện ra một loại âm thanh khác, thậm chí rất nhiều thanh âm, là một nơi trống rỗng nhỏ vụn. Giống như cơ thể ở trong một căn phòng âm thanh hỗn loạn, có người bên ngoài không ngừng điều tiết âm lượng.


Cẩn thận nghe ngóng, những cuộc nói chuyện và âm thanh dường như rất quen thuộc, là âm thanh đau đớn của nhân viên phục vụ.

Anh ta... Bị người khác đánh sao?

"Không thể nào, anh hai, là chính tay em làm thẻ phòng, không thể sai được. Với lại... Chính mắt em nhìn thấy họ đi đến tầng ba."

"Nhìn thấy? Vậy họ đâu?"

Có thể nhận ra đây là giọng nói của gã thanh niên vừa gõ cửa.

"Chẳng phải xe của họ còn dỗ ở ngoài kia sao? Hơn nửa đêm có thể đi đâu?"

"Anh ba bị cảnh sát mang đi, đầu tiên chờ đại ca sắp xếp... em không tin họ biến mất và hư không ở chỗ này." Sau đó thuận miệng mắng thêm vài câu thô tục.

...

Thật là đáng sợ.

Sao cô có thể nghe thấy giọng nói của hắn? Đây là cảm giác gì?

Giương mắt nhìn An Nhã bên cạnh, thế gian này thật tồn tại người như vậy sao?

"Sao lại bày ra vẻ mặt này? Giống như tôi sẽ ăn thịt cô." An Nhã ngồi im bên cạnh Đường Tống, không hề gợn sóng: "Cô sợ tôi?"


Ánh mắt này, nụ cười này khiến Đường Tống có ảo giác không thể trốn. Thế nhưng nghĩ lại, là yêu cầu của mình, cô ấy chỉ hoàn thành yêu cầu này mà thôi, đã như vậy... thì sợ cái gì.

Nét mặt Đường Tống bình tĩnh, bình phục tâm tình nói: "Nhân viên phục vụ kia?"

"Chỉ bị thương ngoài da, không sao."

"Nhưng mà, đợi như thế này không phải liên luỵ người vô tội sao?" Đường Tống lo lắng nói.

"Đây cũng là mệnh." An Nhã mím môi trả lời.

Đường Tống rủ mày.

"Tôi tắt đèn trước, cô dựa vào đầu giường nghỉ ngơi một lát đi. Có thể nghe âm thanh của họ, dù sao cũng sẽ tránh được rất nhiều chuyện." An Nhã nói xong đứng dậy xốc chăn lên, chỉnh đèn trong phòng tối xuống.

Đường Tống gậtđầu đi đến bên giường, gối đầu lên đầu giường, lúc dựa lưng xuống mới phát hiện cả người của cô đã rất mệt mỏi.


Trong khoảng thời gian này nghỉ ngơi hơi không tốt, lại thêm hành trình dài nên sức lực dễ dàng giảm xuống. Đường Tống cảm thấy bờ môi hơi khô, cổ họng hơi rát, lúc vừa muốn cầm bình nước, An Nhã đã đặt nước xuống bên cạnh.

"Tôi thấy ban đêm cô đều không uống nước." An Nhã cầm hai bình trên tay, nói xong tự mở nắp uống hai ngụm, cũng thoải mái tựa vào đầu giường.

"Cảm ơn." Đường Tống mở ra uống hai ngụm.

Dưới hoàn cảnh yên tĩnh mờ tối, không đầy một lát đã nghe nhịp thở của người bên cạnh hơi nặng. An Nhã quay đầu nhìn cô gái vừa tựa đầu giường đã ngủ, hơi xuất thần.

Đưa tay giúp cô đắp chăn, tiện thể tiêu trừ âm thanh vẫn còn lảng vảng trong đầu như cũ, vừa định nhẹ nhàng lùi về chỗ, đầu Đường Tống đã gối lên bờ vai của An Nhã.

An Nhã khẽ giật mình, rủ xuống mắt thấy gương mặt đang ngủ say, miệng hơi cong lên.
Trong đầu lại xuất hiện âm thanh của gã thanh niên kia: "Tắt máy nhiễu sóng đi, tao gọi điện thoại cho đại ca trước."

"Anh hai, anh không sợ... ?"

"Tao gọi xong thì mở lên, giờ này ai chú ý?" Giọng của gã xen chút khinh thường.

An Nhã nghe thấy lập tức lấy điện thoại ra tắt nguồn, sau khi mở lại phát hiện có tín hiệu, chỉ là hơi yếu.

Bên kia cũng nghe tiếng gọi điện thoại của gã kia, nội dung đều là cách giải quyết đống hàng, càng khoa trương hơn là nghe thấy những phương pháp vận chuyển ma tuý bị Đường Tống nói trúng.

Nhưng cô không lo được những thứ này, trước tiên báo tin cho chú Vương, cộng thêm định vị địa chỉ, không đến hai phút đã nhận được tin tức của chú Vương.

"Được rồi, tôi biết rồi, cô chú ý an toàn."

An Nhã nhìn tin nhắn trả lời rất nhanh, nhíu mày, ngón tay linh hoạt ấn màn hình mấy lần, đánh ra ba chữ: "Chưa ngủ sao?"
"Cùng chơi đùa với Hắc Sát nên ngủ hơi trễ." Chú Vương lại hồi âm.

An Nhã cười cười, lúc vừa định ltrả lời lại, tín hiệu đã không còn, mấp máy môi cất điện thoại.

Cúi đầu nhìn thoáng qua Đường Tống, cô vẫn ngủ, xem ra cô rất mệt mỏi, nhẹ nhàng điều chỉnh tư thế cho tốt, để cô gối thoải mái hơn một chút.

Ánh mắt lại dừng vào sợi tóc đen trong bình thuỷ tinh ở trong hộc tủ, sẽ tìm ra được đáp án sao?

Thời gian tích tích tắc tắc trôi qua...

"Kẽo kẹt —— kẽo kẹt —— "

Trong đầu hiện lên thanh âm này.

Còn tiếng thở dốc của phụ nữ...

Nhưng thanh âm này, đột nhiên biến mất.

Mày An Nhã nhíu lại, vừa định với tay lấy cái bình, bổng dưng bị người khác kéo lại, đè chặt xuống giường.

"Muốn làm gì?" Giọng nói của người phụ nữ lạnh lẽo vang lên.

Tóc dài rũ xuống hai bên, gương mặt người phụ nữ đè trên người, nhìn thấy An Nhã nhíu mày, miệng khẽ cong một cái.
An Nhã khẽ giật mình.

Người phụ nữ tỉ mỉ đánh giá An Nhã, nghi ngờ nói: "Tóc của ngươi... Sao lại ngắn như thế ? Vì sao... Hình dáng của ngươi, một chút thay đổi cũng không có?"

"... Phong Linh?" Sao lại...

Người phụ nữ cười yếu ớt: "Thì ra... Ngươi còn nhớ rõ ta. Nhã."

Giơ tay vén tóc rồi ra sau vành tai, khuôn mặt hoàn chỉnh ánh vào trong đôi mắt An Nhã.

Không sai, cô gái trước mắt là Đường Tống, chỉ là giọng nói và nét mặt đều có biến hóa rất lớn.

"Vì sao ánh mắt của ngươi nhìn ta lạ lẫm thế?" Khoé miệng Phong Linh nhếch lên tạo thành một nụ cười xinh đẹp, sau đó rủ mi suy tư một chút, mới hỏi: "Người này không đẹp sao?"

"Nàng vô tội, tha cho nàng đi." An Nhã nói.

"Ngươi đặt tóc của nàng trong phòng của ta, không phải muốn ta giúp ngươi tìm ra rốt cục nàng là ai sao? Ngươi hứng thú với nàng? Người mà ngươi cảm thấy hứng thú, chỉ có thể là ta!" Nói rồi nắm lấy cánh tay An Nhã thật chặt.
An Nhã cau mày, nhịn đau, hỏi: "Vậy ngươi điều tra được... Nàng là ai?"

"Ngươi muốn biết?" Phong Linh cong môi.

Không thể không thừa nhận, gương mặt của Đường Tống chỉ là tùy ý nhíu nhíu mày, khóe miệng cong cong, liền có thể hấp dẫn tất cả mọi người.

Tiếc rằng tính cách thực sự của chủ nhân gương mặt này, lại không thích cười, không chỉ có chấp niệm quá sâu, dễ dàng để tâm vào chuyện vụn vặt, còn luôn luôn nghiêm túc...

Cũng phù hợp tạo hoá công bằng.

"Ngươi sẽ nói cho ta biết sao?"

Mặc kệ người trước mắt đẹp đến đâu, với An Nhã mà nói Phong Linh mới thật sự khiến người ta lo lắng, hỏi ngược lại.

"Đầu tiên ngươi trả lời ta một chuyện, người này, nàng đẹp không?"

"Ta nói, ngươi tin sao? Hay là ngươi muốn tự soi gương?"

"Không tin, ngươi rất giỏi gạt người. Còn nữa... Cái gương của ngươi, sao ta dám soi?" Phong Linh nói xong dùng tay xoa gương mặt An Nhã, nhẹ giọng: "Kỳ lạ... Thật sự kỳ lạ... Ngươi nếu muốn bắt ta, chỉ cần động ngón tay, sao còn mặc ta ức hiếp?"
"... Ta không muốn tổn thương người vô tội." An Nhã giương mắt cùng đối mặt, thấp giọng nói: "Phong Linh, thả nàng, được không?"

"Không đúng! Ngươi biết sao ta lại tỉnh không? Vì ta tra ra nàng ở kiếp trước, có chuyện khiến ta cảm thấy rất hứng thú. Ngươi muốn biết chuyện kiếp này của nàng? Bây giờ ta có thể đọc hết từng chuyện một, duy chỉ không nói cho ngươi biết ở kiếp trước nàng là ai." Lúc Phong Linh nói, trong mắt chưa đầy hàn ý.

"Đừng quấy rầy trí nhớ của nàng." An Nhã cau mày nói.

Phong Linh giữ khoé miệng xinh đẹp cong lên, giơ tay lên bao lấy gương mặt An Nhã, chậm rãi miêu tả, giống như đã rất lâu không gặp.

Lúc An Nhã mới thời gian đưa tay ra, nhưng cô biết, nếu như tùy tiện phong ấn nàng, sẽ gián tiếp tổn thương Đường Tống.

Tay Phong Linh trượt đến cằm An Nhã, vừa lúc nghiêng người đến.
Ngay sau đó, An Nhã cảm thấy trên cổ dán lên một chút cảm giác mát mẻ mềm mại, cảm giác tê dại thoáng chốc tựa như dòng điện, khiến hàng mi An Nhã nhíu chặt.

Một đôi môi mỏng khẽ di chuyển bên tai, thổi hơi ấm áp, lẩm bẩm nói: "Sao những cảnh tượng kia lại lạ lẫm với ta như vậy. Nàng muốn trở thành một bác sĩ ngoại khoa, là cái gì? Đại phu sao? Chuyện đau khổ nhất, chính là tự kiểm tra thi thể cha mẹ của nàng, nàng đúng là Ngỗ tác? Từ ngữ kỳ lạ..."

An Nhã bừng tỉnh đại ngộ, thì ra là vậy, trong lòng có thêm mấy phần thương tiếc.

"Nàng... Còn có một..." Trong bóng đêm Phong dùng môi chậm rãi lục lọi mặt của An Nhã, một bên tìm tòi, một bên lạnh nhạt nói: "Một..."

An Nhã giương mắt, nhìn dung nhan như ngọc của Đường Tống xích lại gần, mà trong mắt cô lúc này nhàn nhạt gợn sóng, tựa như trăng sáng chiếu rọi xuống hồ cạn nước, cứ như vậy nháy mắt cũng không nháy, nhìn thẳng mình.
"Đừng nói nữa, đừng nói nữa."

Trán An Nhã nhăn lại, đưa tay xoa gò má của đối phương, chuyện này khiến vẻ mặt cô gái trước mắt hơi kinh ngạc.

"Nhã?"

Phong Linh bị hành động bất thình lình và thần sắc này làm hồ đồ rồi, quen biết lâu như vậy đến nay chưa từng thấy qua, trong nháy mắt quên đi sự nguy hiểm của cô.

"Phong Linh." Khoé miệng An Nhã hơi cười, lạnh nhạt nói: "Thật xin lỗi..."

"Hả..."

Tia gợn sóng trong mắt Phong Linh bổng nhiên biến mất, cả người mềm nhũn ngã vào người An Nhã, An Nhã thở dài một cái. Nâng tay đỡ lưng Đường Tống, cũng lấy đi đạo phù cô đã dán trên lưng cô ấy.

Bị Phong Linh giày vò như thế, tình trạng cơ thể của cô ấy sẽ rất mệt mỏi.

Đặt gối đầu nằm ngang để Đường Tống yên tĩnh ngủ ở một bên, cũng giúp cô ấy đắp kín chăn, dưới ánh đèn lờ mờ, nhìn chằm chằm gương mặt lúc này đang yên tĩnh ngủ say, đôi mày hơi nhíu. An Nhã giơ tay nhẹ nhàng giúp cô vuốt lên, do Phong Linh chỉ sợ sẽ làm cho cô mơ thấy những chuyện đau khổ đã qua kia.
"Không gặp tôi, đối với cô, là tốt hay xấu?" Càng nhìn không thấu, đối với người này An Nhã sẽ càng hiếu kỳ, đặc biệt là câu nói kia của Phong Linh, còn vân tay kia nữa .

Không thể nào!

Không thể nào là nàng!

Nhẹ khẽ thở dài một tiếng, lại nghe thấy tiếng bước chân từ tầng một đi lên, lại là họ?

An Nhã khôi phục vẻ mặt, đứng dậy nhìn từ cửa sổ ra ngoài trông thấy nơi xa lấp lóe ánh đèn đỏ xanh, sau đó tựa tại bên cạnh bàn, trầm mặt nhìn chằm chằm cánh cửa kia.

Ba tiếng bước chân khác nhau, còn chưa đi tới cửa, đã nghechỗ xa ngoà hành lang có người kêu: "Anh hai, cảnh sát." Ngay sau đó, chính là tiếng bước chân ba người nhanh nhanh chạy đi.

Kéo màn cửa sổ ra, nhìn thấy xe cảnh sát còn cách khách sạn một khoảng, cũng dọn dẹp đồ đạc trong phòng một chút.

Đường Tống cau mày, đưa tay lên xoa xoa chân mày, hơi mệt mỏi ngồi dậy, thân thể hình như còn mệt mỏi hơn trước lúc ngủ.
"Tỉnh?" An Nhã nghe tiếng sau đó hỏi.

Cảm giác được trên người ấm áp, vén chăn lên lấy điện thoại di động ra nhìn thời gian, ngủ lâu như vậy sao...

"Xin lỗi, tôi ngủ thiếp đi, cô không ngủ sao?" Nói xong bật đèn lên.

Ánh đèn hơi chói mắt khiến đôi mắt hai người đều híp lại, cảm giác ánh mắt hơi khác biệt khi đối mặt với nhau.

Đặc biệt mái tóc dài của Đường Tống hơi lộn xộn, ngược lại có vẻ đẹp khác người, An Nhã cười nói: "Cảnh sát tới, tôi nghĩ chúng ta dọn dẹp đồ đạc đi trước. Không nên lãng phí quá nhiều thời gian ở đây."

"Đến rồi?" Đường Tống nghe xong, lập tức xuống giường nhét đồ đạc của mình vào túi, lại chú ý con hạc giấy trong bình thủy tinh đã biến thành một con lớn, mặc dù rất ngạc nhiên, nhưng cũng không hỏi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi