HỦ LINH CHÚ

Chưa từng thấy người da mặt dày như thế, nhưng nghĩ đến cùng thì da mặt không dày sao có thể làm bà cốt? Vô ý thức đẩy nữ nhân vô lại này, cũng giữ một khoảng cách.

"Tiền thuốc men gì chứ! Cái cô này..." Trong lúc nhất thời Đường Tống nói năng lộn xộn.

An Nhã hé miệng nhìn chằm chằm Đường Tống, dùng cánh tay chống đỡ thân thể, cười cười nói: "Chẳng lẽ Đường pháp y muốn tôi lấy thân báo đáp mới được sao? Nói thế nào, cô cũng đã nhìn thấy thân thể của người ta... Ở cổ đại, đây chính là chuyện lớn."

Đường Tống sững sờ, vừa muốn phát tác lại bị một âm thanh  khác vượt đến trước.

"Chị Đường! Chị Đường! ! ! ! !" Là Lưu Hâm.

Âm thanh này dường như cho người ta cảm giác nhìn thấy một ánh rạng đông. Sau đó trừng mắt liếc vẻ mặt nữ nhân cười xấu xa, mặc dù rất giận lại không thể không thừa nhận, bởi vì cô ấy đùa loạn như thế, những lo lắng đều quét sạch sành sanh.


Nhẹ nhàng đáp: "Tôi ở đây..."

Lưu Hâm có được hồi âm, giọng nói đều trở nên kích động, lập tức nói: "Ở chỗ này, mau mau... Trương Đội! Chị Đường còn sống! Chị Đường còn sống!"

"Biết, biết, nhanh... Mở chỗ này ra." Trương Đội ở bên ngoài chỉ huy làm việc.

Thẳng đến cánh cửa đá kia bị người ta mở ra, Đường Tống mới hoảng hốt cho rằng mình thật sự còn sống, quay đầu nhìn An Nhã ở bên cạnh, cảm giác cô có vẻ cô đơn.

"Tôi dìu cô." Đường Tống vươn tay với An Nhã.

An Nhã nhướng mày nhìn cô, vừa muốn há mồm lại bị giọng nói và bóng người đang chạy tới đánh gãy, là Lưu Hâm ôm lấy Đường Tống.

"Chị Đường, cuối cùng cũng tìm ra chị..." Nói xong lập tức nhìn quanh tầm vài vòng, "Không bị thương chứ? Vừa rồi nghe thấy  tiếng nổ,  làm tôi sợ muốn chết! Càng không ngờ bên cạnh đường hầm lại là một ngôi mộ, thực sự là..." Nói rồi Lưu Hâm mới lưu ý đến, trên mặt đất còn ngồi một thân ảnh, hoàn toàn sửng sốt.


Lưu Hâm nói một đoạn dài như vậy, Đường Tống đều chen miệng vào không lọt, thấy hắn nhìn thấy An Nhã, nhớ đến quần áo An Nhã nói: "May mắn mà có An tiểu thư hỗ trợ, đưa áo cho tôi. Đúng rồi Nghiêm tiểu thư đâu?"

Lưu Hâm còn đang ngây người, sau khi nghe được lập tức đem áo ngoài cởi ra cho Đường Tống, đáp: "Đã đưa Nghiêm tiểu thư đến bệnh viện."

Đường Tống nghe được đáp án này nhìn vẻ mặt An Nhã lạnh nhạt, hơi khó hiểu cúi người cầm áo khoác trên người An Nhã.

"Sau khi rời khỏi đây phải đi bệnh viện kiểm tra cơ thể một chút, không thì tôi sao cũng không yên lòng."

An Nhã đưa tay kéo áo, nói: "Tôi đã tính qua, Nghiêm Tố không có việc gì. Tôi... Cũng không có việc gì..."

"Không được." Đường Tống cường thế nói: "Tôi dìu cô đi kiểm tra mới có thể yên tâm."

An Nhã nhướng mày nhìn chằm chằm cô, chợt cười: "... Được, nghe theo cô."


Lưu Hâm đứng ở một bên, nháy nháy mắt, không khí này nơi nào có giống như vừa gặp nạn...

Đi ra hang động, Trương Đội xem lại thêm một người, có hơi giật mình... Nhưng lại chật vật như thế, nghĩ rằng người này chỉ sợ là một người bị hại khác.

Nhưng nhìn Đường Tống còn sống, cũng thở dài một hơi.

Đường Tống nhìn Trương Đội, nhớ tới Mục Tiểu Trạch và Tiểu Quách, dừng chân lại áy náy nói: "Trương Đội, xin lỗi... Tiểu Trạch và Tiểu Quách họ..." Nói rồi quay đầu về trong nham động nhìn một chút.

Trương Đội đến đây đã chuẩn bị tốt tâm lý, vẻ mặt bình tĩnh gật gật đầu, nói với những người xung quanh: "Bên trong có đồng sự, cẩn thận xử lý."

"Tôi ở lại giúp họ. Còn lại để cho đồng nghiệp khác, được không chị Đường?" Lưu Hâm hiểu rõ tính cách Đường Tống , thật sợ cô vừa đi lên lại vòng xuống, nên tự động xin đi gϊếŧ giặc.
Trương Đội hiểu ý Lưu Hâm, nói với Đường Tống: "Cô nghỉ ngơi trước, nơi này đến tiếp sau giao cho tôi an bài."

Đường Tống nhìn Lưu Hâm một cái,  lại nhìn Trương Đội một cái, tất nhiên biết lúc này cô càng giúp càng bận bịu, huống chi cô lo lắng An Nhã hơn, thế là gật đầu: "Vất vả, cảm ơn."

Hai người theo hai người cảnh sát đi ra mộ huyệt, theo đầu kia của đường hầm rời đi,  ra bên ngoài hít một hơi không khí trong lành, Đường Tống mới thật khẳng định cô vẫn còn sống tiếp.

Cám ơn cảnh sát đưa hai cô lên, quay đầu nhìn nữ nhân tựa vào cột điện, xem như chật vật như thế, khí chất của cô ấy cũng thật đặc biệt. Nhưng nhìn qua tâm sự nặng nề, không biết đang lo lắng chuyện gì.

Cô ấy đang suy nghĩ gì?

Từ khi gặp mặt, An Nhã đều không nhắc tới Nghiêm Tố, nhớ đến câu cô ấy đã tính qua kia... Vậy An Nhã tới đây chỉ vì cô sao?
Nhớ đến câu trả lời này Đường Tống vô ý thức nhấp môi dưới, nơi đó lại còn giữ lại nhàn nhạt dư hương của An Nhã... Đối với chuyện xảy ra bất ngờ, nụ hôn chuồn chuồn đạp nước, thật khiến cô phơi mơ màng.

Cảm giác nhịp tim đập giống như giấu trong lòng một con thỏ bự.

Nhiều năm như vậy, cô đã hai mươi tám tuổi, những chuyện đó giống như hồi ức thanh xuân chỉ dừng lại ở trước khi tốt nghiệp nghiên cứu sinh. Mãi đến khi lớp trưởng mà cô thưởng thức bỗng nhiên chuyển trường xuất ngoại không thấy tung tích, không đến một năm cha mẹ lại bỗng nhiên qua đời, từ  bác sĩ ngoại khoa lựa chọn làm pháp y, đủ loại chuyện như vậy có thể giúp đỡ cô chống nổi, là nhờ em gái Đường Thanh, còn có Ngô Văn Hạo.

Ngô Văn Hạo là học trò của cha Đường Tống, cũng vì quan hệ như vậy mới có cơ hội đến nhà cô ăn cơm một lần. Cũng từ đó trở đi, sau lần thứ nhất Ngô Văn Hạo trông thấy Đường Tống, liền bắt đầu theo đuổi cô.
Nhưng Đường Tống tập trung tinh thần vào việc học, quen dùng vừa đúng lễ nghĩa và mỉm cười cự tuyệt những người theo đuổi cô, tạo ra vẻ mặt nhìn như ôn hòa lại như hàng rào không cách nào vượt qua. Nhưng Ngô Văn Hạo cũng cư xử rất giống, chỉ nho nhã lễ độ đáp lại, tuân theo quy luật này của Đường Tống.

Trừ bỏ được cha Đường Tống mời mới đến nhà cô làm khách , bình thường chỉ  gọi điện thoại, gửi tin nhắn một chút biểu đạt quan tâm.

Nhưng khi lý tưởng, mộng tưởng từng cái vỡ vụn, lúc mọi thứ đều cơ hồ khiến Đường Tống sụp đổ. Nếu như không phải vì Đường Thanh, không phải Ngô Văn Hạo kịp lúc xuất hiện, cho Đường Tống cổ vũ cực lớn cùng chèo chống, cô sẽ không mau thoát khỏi những sầu não đó.

Cho dù như thế Đường Tống cũng chưa từng có nửa điểm gợn sóng trong lòng đối với Ngô Văn Hạo, cô quen thuộc tuân theo tình cảm từ đầu đến cuối, tựa như Ngô Văn Hạo cũng hiểu.
Nhưng hết thảy đều dừng lại lúc cầu hôn trước đó.

Ngày đó cãi nhau, cô chưa bao giờ thấy qua nam nhân này nóng nảy như thế, hắn nói: Đường Tống, cô vốn không yêu bất luận kẻ nào.

Không yêu bất luận kẻ nào?

Lời như vậy, Đường Tống cũng từng nói với Trương Ninh, dù sao cô ấy là bác sĩ tâm lý, vào tình huống nào đó có thể giúp cô giảm sức ép và tiến hành khai thông.

Nhưng Trương Ninh đáp lại là: Chớ suy nghĩ lung tung, mỗi người đều sẽ có một người mà vận mệnh đã sắp đặt, chỉ là chưa xuất hiện, chỉ cần người kia vừa xuất hiện, cậu sẽ không thể tự kiềm chế mà yêu, sau đó quá chú tâm, cam tâm tình nguyện đem thứ tốt nhất của mình dâng ra cho đối phương.

Mới đầu cô còn nói cô ấy không đứng đắn...

Đường Tống dừng lại, vì sao lúc này cô nhìn  thân ảnh kia lại nhớ tới những lời đó?
Kinh ngạc phát hiện ánh mắt An Nhã  cũng rơi ở trên người cô, cất bước chậm rãi đi tới, nhẹ giọng hỏi: "Thế nào? Có phải chỗ nào không thoải mái?"

Đúng vậy nha...

Chính Đường Tống  cũng không biết mình làm sao vậy, chắc là do trải qua quá nhiều chuyện, nên mới suy nghĩ lung tung.

Ngẩng đầu nhìn bầu trời có vài ngôi sao, dường như đã qua mấy đời, nếu như không có sự xuất hiện của cô ấy, cô còn có thể trông thấy những thứ này sao?

Nhớ đến hoàn cảnh lần đầu gặp mặt, cũng trong đêm như vậy, khóe miệng nhếch lên, thở dài: "Chỉ là đột nhiên cảm giác được, còn sống rất tốt." Nói xong lại cười cười nhìn An Nhã.

Lời như thế, nụ cười như thế khiến An Nhã hơi bất ngờ, đôi mắt che kín tầng sương mù hạ xuống, khóe miệng nhếch lên.

"Ừm."

Chú Vương ngừng xe ở một bên, Đường Tống trông thấy, lập tức nói: "Tôi và cô đi bệnh viện." Nếu không thì làm sao đều sẽ không yên tâm.
"Hôm nay cô cũng đừng trở về, cô nhìn bên kia đã có ký giả, bộ quần áo này của cô trở về sẽ hù đến Đường Thanh." An Nhã vừa nói vừa giúp Đường Tống mở cửa xe.

Đường Tống cúi đầu nhìn cả người bám đầy tro bụi, xác thực như cô ấy nói, gật đầu, nhẹ nói một tiếng "làm phiền" liền chui vào trong xe.

Chú Vương thấy thế nhưng thật lo lắng, chưa từng thấy tiểu thư nhà mình chật vật như vậy, ngay cả tốc độ lái xe đều so dĩ vãng nhanh hơn rất nhiều.

Đường Tống nghĩ rằng An Nhã sẽ đi bệnh viện, không ngờ xe lại lái vào trước sân Nhã Uyển, lông mày còn chưa kịp nhăn lại, đã nghe giọng của nữ nhân bên cạnh hơi mệt mỏi vang lên: "Tôi có bác sĩ riêng, chú Vương đã gọi anh ta tới."

Nói rồi, Đường Tống nhìn thấy trước cổng Nhã Uyển một bóng dáng nam nhân.

Xe dừng lại An Nhã hất áo của Lưu Hâm xuống xe, Đường Tống cũng đi theo xuống tới, ánh mắt lại rơi tại một thanh niên tóc ngắn, áo ngoài có nhiều ngăn, đeo túi quai chéo, mang theo kính mắt.
Đây là bác sĩ?

"Lão tổ tông của tôi, cô rốt cục trở về rồi, vừa nãy chú Vương gọi điện thoại cho tôi làm tôi giật cả mình." Thanh niên nói xong mới chú ý đến Đường Tống sau lưng An Nhã, lập tức cười cười chào hỏi.

Đường Tống cũng lễ phép đáp lại.

"Vương Đồ, muộn như vậy vất vả cho cậu, tôi không có việc lớn gì, đi vào lại nói." An Nhã ôm vai, nhẹ nói.

Nam nhân sau khi nghe xong lập tức đẩy cửa ra để An Nhã và Đường Tống đi vào trước.

Trong mắt Đường Tống, cô rất ít trông thấy An Nhã uy nghiêm như thế, nhất thời, cũng không quá quen.

Tiến vào trong Nhã Uyển, Đường Tống đã không phải lần đầu tiên tới đây, nhưng mỗi một lần ấn tượng đều hơi khác biệt. Từ ban đầu chất vấn, hiện tại lại hơi hâm mộ có thể trang trí một khung cảnh sinh hoạt tao nhã như vậy. Thật giống như tràng cảnh thường xuất hiện ở trong giấc mộng, hoàn cảnh cũng tương tự như vậy.
Mặc dù không nhớ quá rõ ràng nội dung, nhưng Đường Tống nhớ mang máng, có một mảnh rừng trúc, bốn phía hình như có tiếng nước, cũng có một chiếc cầu gỗ, trong đình viện trồng mấy cây hoa lê trắng tươi tốt. Cánh hoa màu trắng, cho dù là xuân hạ, từng cơn gió nhẹ thổi qua đều sẽ có cảm giác như tuyết rơi.

Ngồi trên ghế trúc, thoải mái phơi nắng, nghe mùi hoa lê trắng thơm nhàn nhạt...

Hồi tưởng đến khung cảnh trong mộng, trong thoáng chốc đã đi qua cầu gỗ. An Nhã để chú Vương mang Đường Tống về phòng trước, liền cùng Vương Đồ đi theo hướng khác.

Đường Tống đứng trước tầng lầu, nhìn bóng lưng hai người kia, có chút không hiểu, thấy thế nào đều cảm thấy Vương Đồ này không giống bác sĩ.

"Đường tiểu thư, phòng của cô ngay sát vách phòng của tiểu thư." Chú Vương nói, đã đẩy cửa bên ngoài ra.
"Anh ta là bác sĩ thật sao?" Đường Tống hỏi.

Chú Vương lắc đầu đáp lại: "Không phải."

"Không phải? !" Đường Tống nhíu mày.

"Nhưng bệnh của tiểu thư thì anh ta có thể trị, chỉ có anh ta chữa được, nửa tháng trước vừa trị qua..." Chú Vương than nhẹ một tiếng.

Nửa tháng trước? Đường Tống nhớ lại thời điểm lúc đi tìm Nhạc Văn Dao, An Nhã xác thực phát bệnh, hẳn là...

"Hôm nay cô ấy lại phát bệnh?" Đường Tống nói xong nhìn về phía chú Vương.

Chỉ thấy trên khuôn mặt già nua hiện lên một tia đau lòng, vừa đi bên cạnh vừa đáp: "Năng lực của tiểu thư, Đường tiểu thư đã thấy qua. Nhưng vì tìm Nghiêm tiểu thư ở nơi nào, tiểu thư dùng bàn tính. Bàn tính này nha, là vật gia truyền, cơ bản có thể đạt được một trăm phần trăm đáp án. Nhưng là mỗi lần dùng đều sẽ tiêu hao tinh lực, cộng thêm thân thể tiểu thư vốn là không tốt..."
Nói rồi đồng thời đã đi tới lầu hai, đi vào  gian phòng sát vách An Nhã, mở cửa phòng ra: "Kết quả vừa coi xong, tiểu thư liền phát bệnh..."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi