HỦ LINH CHÚ

Hôm sau trời vừa sáng, ngày mưa dầm bao trùm cả tòa thành thị. Một đêm này Đường Tống lăn lộn khó ngủ, dù sao phát sinh nhiều chuyện như vậy, cô không thể không làm gì, đặc biệt là vừa nghĩ tới mẹ của Mục Tiểu Trạch.

Vì vậy sáng sớm cô nhíu mày thay đồ đi ra lầu các, vừa bước ra một bước, liền đứng sững.

An Nhã lúc này đang cầm một chiếc dù che mưa màu đen đứng ở cầu gỗ, nhìn qua rừng trúc. Vóc dáng nữ nhân thon cao thẳng tắp, khiến Đường Tống có một chút hoảng hốt. Nếu như không phải áo sơ mi quần tây kéo ánh mắt Đường Tống về hiện thực, cô ấy đứng trong mưa như thế, phối hợp bối cảnh xung quanh, thật giống như một bức tranh thuỷ mặc.

Trong lòng suy nghĩ, khí chất như vậy, nếu như mặc cổ trang, kết hợp tóc dài nhất định rất đẹp nha?

Tựa như trong mộng...


Trong lúc suy nghĩ, người ấy đã bung dù đi đến trước mặt, nói khẽ: "Trời mưa, tôi đưa cô đi."

"Cô... Sao lại ở đây?" Đường Tống không hiểu, chẳng lẽ cô ấy luôn ở đây chờ cô?

"Tôi muốn đi thăm Nghiêm Tố, tiện đường." An Nhã một tay bung dù, một tay nắm tay trái Đường Tống  nhìn một chút, đầu ngón tay hơi lạnh, như nói cho Đường Tống biếtcô đã đợi rất lâu, nhưng vẻ mặt lại mười phần lành lạnh, "Thuốc bôi chờ một lát lên xe tôi sẽ giúp cô bôi một lần, đi thôi." Tùy ý nói xong, đã lôi kéo Đường Tống đi xuyên qua cầu gỗ, một đường hướng đến cửa lớn Nhã Uyển.

Đường Tống bị nắm, chỉ nhìn thấy bóng lưng An Nhã, những ý nghĩ  lo lắng cháy bỏng, bình thường trở lại mấy phần.

Dường như cái gì cô ấy cũng hiểu rõ.

Mãi đến khi trở lại trong xe, Đường Tống mới nhẹ giọng đáp: "Cảm ơn."


An Nhã giương mắt, khóe miệng cười yếu ớt, nhìn qua Đường Tống: "Đưa cánh tay cho tôi, tôi xem vết thương một chút."

"Buổi sáng tôi xem qua đã tốt hơn rất nhiều, thuốc hôm qua cô bôi cho tôi rất có tác dụng. Đừng quên... Tôi cũng là bác sĩ." Mặc dù nói như vậy, Đường Tống vẫn đưa tay tới trước mặt An Nhã, ra hiệu cô nói không sai.

An Nhã nén cười, mở băng vải ra, vết thương xác thực đã khá nhiều, một bên bôi thuốc băng bó một bên nghiêm mặt nói: "Một hồi đến bên kia, đoán rằng sẽ có cảnh sát hỏi thăm cô chuyện  phát sinh đêm qua, nhớ chớ nói quá nhiều chuyện liên quan tới trong mộ, tôi đưa cô đi chỉ vì hôm qua tôi có lời chưa nói với cô xong."

Rời khỏi phòng Đường Tống, An Nhã liền kiểm tra hồn thể của Mục Tiểu Trạch và lông thi, hồn thể của Mục Tiểu Trạch quá yếu, căn bản còn tụ không đủ. Nhưng từ trong hồn thể lông thi, cô nhìn thấy một người.


Là —— Huyền Lạc.

Quả nhiên cô ta và Quạ Đen, không chết!

"Sao vậy?" Đường Tống thấy vẻ mặt người nọ chuyển biến nhanh chóng, không hiểu hỏi.

"Việc này hơi kỳ lạ, cô phải tin tôi." An Nhã nhíu mày vẻ mặt nghiêm túc, lại nói: "Chuyện ngày hôm qua, tôi tính không ra nhân quả, nhưng tôi có một loại dự cảm xấu."

Nhìn ra An Nhã không nói đùa, Đường Tống nhẹ gật đầu, lại nghe thấy An Nhã nói: "Liên quan tới bạn của cô, anh ta..." Đối với chuyện của Mục Tiểu Trạch, An Nhã thật không biết phải làm sao mở miệng. Lại làm sao để cô tin tưởng thế giới này tồn tại một loại  sinh vật nào đó, cũng không phải những cái được gọi là quỷ thần.

Có lẽ cũng là chột dạ, lo lắng phản ứng của cô sau khi biết sinh vật này tồn tại, cũng không tin tưởng.

"Liên quan tới Tiểu Trạch?" Kỳ thật An Nhã không nói, Đường Tống cũng có hoài nghi, dù sao Tiểu Quách thay đổi khủng bố đến mức nào, cô đã tự mình kiểm nghiệm, mi tâm nhăn lại: "Tiểu Quách vì sao lại biến thành như thế? Là giống với những thứ nhìn thấy lúc tìm Nhạc tiểu thư sao?"
Trong đêm hồi tưởng những cái kia đủ loại, Đường Tống cũng cảm thấy có một điểm làm sao đều không thể kết nối, sau khi Tiểu Quách bị cụt tay sẽ nổ tung?

An Nhã thở dài một tiếng, thông minh như cô, làm sao lại  không nghĩ ra những chuyện kia.

"Cụ thể về sau tôi sẽ tỉ mỉ nói rõ với cô, nhưng cô phải chuẩn bị tâm lý. Cô bây giờ, biết càng ít càng tốt."

Hiểu rõ tính tình của nữ nhân trước mắt, nếu Đường Tống biết chân tướng, lúc khai báo cô không thể trái lương tâm mà nói dối.

Nhưng như thế cô lại gặp phải nguy hiểm khác.

Đường Tống hiểu An Nhã nói bóng gió, gật đầu đáp ứng.

Thấy nữ nhân đồng ý sảng khoái như vậy, theo An Nhã, không biết vui vẻ hay lo lắng.

Chiếc xe lái về phía mục tiêu, mưa phùn mịt mờ đang từ từ xối xuống thành phố này, giống như cảm thấy bi thương cho chuyện ngày hôm qua.
Mà liên quan đến chuyện đường hầm trong tàu điện ngầm bị nổ, truyền thông đã công bố ra ngoài, chính thức cho ra đáp án hư hư thực thực là đường ống dưới mặt đất bị nổ. Còn phương diện nội bộ điều tra, bóng dáng Đường Tống vừa xuất hiện trong tòa tư pháp đã bị người ta gọi vào phòng họp.

Tiếng bước chân quanh quẩn trong hành lang, sắc mặt Đường Tống nặng nề.

Bóng lưng thẳng tắp đứng trước cửa chính phòng họp, dừng một chút, mới gõ cửa rồi đẩy ra. Nhìn thấy mấy người bên trong, ngoại trừ ba vị cấp cao trong cục, còn có Trương Đội và Lưu Hâm, nhìn khí sắc của họ nhất định là một đêm không ngủ, Đường Tống kéo ra cái ghế cũng yên tĩnh ngồi xuống.

"Tiểu Đường, tôi cho là cô phải nghỉ ngơi hai ngày, nên không gọi cô. Bất quá đồng sự nói cô đã đến, cũng đúng lúc nói một chút quyết định của cấp trên. Vừa rồi Trương Đội và Tiểu Lưu đã đem quá trình cơ bản trần thuật, mấy ngày nay cô viết báo cáo nhanh cụ thể cho tôi." Nói chuyện chính là cục trưởng Duệ đại khái hơn năm mươi tuổi, là một người đàn ông nhã nhặn. Cũng là thầy một tay dạy Đường Tống, ngữ khí mười phần ôn hòa.
Đường Tống gật đầu, nghiêm túc nói: "Đối với chuyện ngày hôm qua, tôi rất xin lỗi, là phán đoán của tôi sai lầm, mới khiến đồng sự xảy ra chuyện ngoài ý muốn."

Trọng yếu nhất chính là, ngay cả hung thủ là ai cô cũng không có cách nào báo cáo. Chẳng lẽ muốn nói với bên ngoài là một nữ thi? Mặt khác hại chết Tiểu Quách và Mục Tiểu Trạch rất có thể là thứ An Nhã đã nói —— cương thi.

Loại chuyện này nói ra, ai sẽ tin?

"Không thể nói như vậy, kỳ thực trước đó có mấy người tự sát chết kỳ quặc. Là vấn đề của tôi, không bảo vệ tốt cấp dưới, mới khiến họ hi sinh, Đường pháp y chỉ là người đưa ra điểm đáng ngờ trên người nạn nhân." Trương Đội biết chuyện này không phải chuyện họ có thể khống chế, nhưng lãnh đạo trong cục đều đã tới, khẳng định phải làm một phán quyết.
Hôm qua thảm trạng của Tiểu Quách không phải anh không trông thấy. Đường Tống là một nữ nhân, cơ hồ là lượn quanh một vòng trong cửa tử, một đại nam nhân như anh không thể để một nữ nhân gánh nỗi oan ức này.

Cục trưởng Duệ khoát khoát tay, ra hiệu lão cũng không phải là tìm ai đến nhận gánh trách nhiệm.

"Mặc dù chuyện này phức tạp hơn so với tưởng tượng, nhưng cũng may trợ lý Nhạc Văn Dao không có việc gì, nếu không chuyện này thật đúng là không tiện bàn giao. Các cô cậu cũng biết, bên ngoài áp lực truyền thông đối với chúng ta lớn bao nhiêu, chuyện mới truyền ra, bên ngoài ký giả truyền thông đã đứng đấy. Xử lý không tốt, tất cả mọi người khó cũng khó hành động. Cũng may, chuyện này cũng không dính dáng đến mấy bản án khác, nếu không tôi mới thật đau đầu." Nói xong cục trưởng Duệ nhìn Đường Tống, lại hòa nhã nói: "Nghe nói Tiểu Đường và Nhạc Vân Dao có quen biết? Mặt khác, theo Trương Đội nói, ở bên trong còn có một người khác sống sót?"
Đường Tống biết, chuyện này Trương Đội và Lưu Hâm đều sẽ không dấu diếm, nhưng thân phận của An Nhã thì Đường Tống không muốn nói, nhớ hôm nay An Nhã nhắc nhở, còn có quan hệ của cô ấy và Nhạc Văn Dao.

Thế là gật đầu đáp lại: "Tôi và Nhạc Văn Dao tính từng có một lần tiếp xúc. Một người khác sống sót, hôm qua tôi đưa cô ấy trở về, biết được cũng là người của Nhạc gia, bất quá bị hù không nhẹ, cơ bản không nhớ rõ cái gì."

Cục trưởng Duệ nghe xong, dường như nhẹ nhàng thở ra: "Vậy là tốt rồi, làm phiền cô đi xem họ một chút , nhân tiện an ủi hỏi một chút. Trong lúc mất tích, Tiểu Đường cô có thể nói cụ thể đã xảy ra chuyện gì sao?"

Ánh mắt ba vị lãnh đạo, thống nhất rơi trên người Đường Tống.

Đường Tống không dừng lại, trực tiếp lắc đầu nói ra: "Tôi không biết chuyện gì xảy ra, chẳng qua là lúc đó quá hỗn loạn, tôi không biết bị cái gì bắt đi, tiếng nổ mạnh khiến tôi bừng tỉnh. Không bao lâu Trương Đội và Lưu Hâm đã tìm được tôi cùng cô gái kia."
Nghe được đáp án này, ba lãnh đạo đều hội ý nhẹ gật đầu.

"Bình thường thương tích di chứng, đều khiến  cho người ta mang tính lựa chọn quên chuyện xảy ra lúc đó. Nếu như sau này nhớ tới cái gì, nhớ phải kịp thời báo cáo."

Đường Tống gật đầu.

"Liên quan tới trong đường hầm tàu điện ngầm phát hiện mộ huyệt, đã giao cho nhóm chuyên gia khảo cổ phụ trách theo vào, vì tôn trọng lịch sử và  khống chế tình thế khủng hoảng bên ngoài, các cô cậu phải tuyệt đối giữ bí mật chuyện này, liên quan tới hai người sống sót của Nhạc thị, chúng ta cũng sẽ làm một thông báo khác. Trong cục chúng ta có một đồng nghiệp mất tích và một đồng nghiệp khác hi sinh, theo trình tự bình thường mà làm. Còn những chuyện tiếp theo, cấp trên đã giao cho khu vực lân cận cùng theo, mấy người các cậu tạm thời nghỉ ngơi một đoạn thời gian, coi như nghỉ dài." Âm thanh cục trưởng Duệ càng nói càng nghiêm khắc.
"Đã viết." Trương Đội và Lưu Hâm trả lời.

"Tàu điện ngầm sẽ còn tiếp tục vận hành sao?" Đường Tống tương đối lo lắng tới những chuyện An Nhã nói tới.

"Chuyện này phía trên từ từ sẽ an bài." Nói xong mắt cục trưởng Duệ nhìn đồng hồ, đứng dậy: "Được rồi, mọi người cũng mệt mỏi, đi nghỉ trước, chuyện về sau tôi sẽ sắp xếp người khác."

Ba vị lãnh đạo lần lượt rời phòng làm việc, Trương Đội cũng không lên tiếng rời đi. Nhưng trên nét mặt nhìn ra hơi không vui. Dù sao trong miệng lãnh đạo quan tâm đều là danh dự và sắp xếp đối ngoại, đối với sự hi sinh của Tiểu Quách và Mục Tiểu Trạch, còn có những người vô duyên vô cớ tự sát, căn bản là không có nói nhiều một câu.

Trong phòng họp chỉ còn lại có Lưu Hâm và Đường Tống, an tĩnh đáng sợ, thật lâu Đường Tống mới quay người nhìn về phía Lưu Hâm, hỏi: "Sao gọi là mất tích?"
Lưu Hâm hôm qua đi vào kiểm tra sau đó sợ hãi vẫn chưa hoàn toàn biến mất, thi thể Tiểu Quách có thể nói là phá thành mảnh nhỏ, cơ bản không chỗ hoàn chỉnh, cái đầu còn phát hiện trong góc, mặc kệ là màu da hay là bộ dáng đơn giản khiến Lưu Hâm trực tiếp ám ảnh trở thành bóng ma cực lớn.

Còn trên mặt đất phát hiện một bộ hài cốt vỡ vụn, đã chuyển giao đến viện khảo cổ học. Càng không ngờ tại hang trên vách đá phát hiện quan tài thủy tinh, đây cơ hồ khiến hắn té xỉu. Nghĩ đến An Nhã chật vật, nếu như không có sự xuất hiện của cô ấy, Đường Tống khả năng...

Thu hồi những trải nghiệm đáng sợ kia, sửa sang lại ngôn ngữ mới nói: "Chị Đường, tại hiện trường chỉ phát hiện thi thể Tiểu Quách, Mục đội trưởng không có."

"Cái gì?" Đường Tống hơi kinh ngạc nhìn về phía Lưu Hâm.
Làm sao có thể?

Chẳng lẽ không phải đồng quy vu tận?

Mắt sáng lên, nhớ tới buổi sáng An Nhã, hẳn là cô ấy biết?

"Vậy cậu có nói An Nhã có ở đó không?" Đường Tống lại hỏi.

Lưu Hâm lắc đầu, mặc dù bình thường bên cạnh Đường Tống quen thuộc nói lên những cái kia, nhưng đối với lãnh đạo cao hắn tất nhiên không dám nói lung tung.

Huống chi cũng không muốn để chuyện này trở nên phức tạp hơn, lúc nghe thấy Trương Đội miêu tả An Nhã có thể là một người sống sót khác, hắn cũng chỉ lgật đầu biểu đạt tán thành.

"Lưu Hâm, tôi muốn đi nhìn Tiểu Quách một chút ..." Đường Tống nói xong đã đứng dậy.

"Chị Đường." Lưu Hâm cũng đứng dậy theo, gọi cô: "Chuyện này lãnh đạo đã chuyển giao, thi thể Tiểu Quách theo đó đã được đưa đến khu phụ trách lân cận, đừng nói là chị, ngay cả người nhà Tiểu Quách đều không nhìn thấy."
Đường Tống quay người nhìn về phía Lưu Hâm, trong ánh mắt có một cảm giác nói không nên lời. Nhưng nhớ đến Lưu Hâm từng nhìn thi thể Tiểu Quách, hỏi: "Lúc cậu kiểm tra Tiểu Quách có phát hiện gì sao?"

Lưu Hâm thuật lại từng chỗ hắn nhìn thấy cho Đường Tống, thấy mi tâm nữ nhân trước mắt càng nhăn càng sâu, than nhẹ một tiếng: "Chị Đường, tôi cảm thấy chuyện này không đơn giản như vậy, mặc kệ tử trang hay màu da của Tiểu Quách đều không đúng, trên thi thể cũng không có phát hiện bất kỳ thi ban nào, còn hai cánh tay, đơn giản là... Cùng biến dị. Lúc đó chị ở bên trong cuối cùng đã xảy ra chuyện gì?" Đối với Lưu Hâm chỉ mới là pháp y thực tập mà nói, cảnh tượng này đâu phải  hắn có thể thấy.

Tùy ý ngẫm lại sẽ khiến toàn thân nổi da gà, lại cảm thán thượng thiên chiếu cố, nếu như không theo chân Đường Tống gián tiếp quen biết An Nhã, chắc hẳn như Tiểu Quách, chết như thế nào cũng không biết.
"Tôi thật sự không biết chuyện gì xảy ra, tôi chỉ biết là An Nhã đã cứu tôi." Giọng Đường Tống mười phần lành lạnh, mặt không thay đổi đứng tại chỗ. Hồi tưởng Lưu Hâm trần thuật cùng với An Nhã, không biết làm sao, đối với chính nghĩa cô luôn kiên thủ, có hơi dao động.

Đang giấu giếm chuyện gì?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi