HỨA CÙNG EM PHÙ SINH NHƯỢC MỘNG

Vụ ám sát trong tiết Thiên Trường trong lịch sử được các nhà sử học cho rằng là cú đả thương tuyệt đối cho quân Nhật, chí ít làm cho kế hoạch xâm lược dời lại năm năm. Sau trận này mới có được mấy năm ngắn ngủi phồn hoa sau đó. Giai đoạn 1927-1937 được xưng tụng là mười năm phát triển hoàng kim của Trung Hoa Dân Quốc, vì là nơi đặt nền tảng kinh tế vững chắc cho sự bùng nổ sau đó của cuộc kháng chiến toàn diện chống Nhật.

Với ba thành viên trong tổ chức yêu nước của Triều Tiên thực hiện ám sát khi đó, hai nam một nữ bị chết hai người, còn một người trọng thương bị bắt sống.

Toàn bộ công viên Hồng Khẩu xảy ra hỗn loạn, trên đường Bình Lương có thể thấy rất nhiều người bị thương được chất lên xe chuyển đến bệnh viện quân y Nhật Bản.

Báo Tự Do cùng ngày đã đưa tin về sự việc này, có viết: “Đại tướng Shirakawa-Tổng tư lệnh địch xâm lược Thượng Hải bị trúng nhiều phát đạn ngay trong vụ nổ, chết ngay tại chỗ. Chỉ huy Hạm đội 3 Nomura, tư lệnh sư đoàn 9 Ueda cùng bảy sĩ quan chủ chốt đều bị chết tại Thượng Hải. Shigemitsu may mắn sống sót, nhưng bị tàn phế, đến nay vẫn còn hôn mê chưa tỉnh. Trong một thoáng, buổi lễ kỷ niệm long trọng bỗng nhiên trở thành điện Diêm La thảm khốc, đây chính là tuyên cáo ngày tàn của chủ nghĩa đế quốc Nhật Bản.”

Hạ Chân Ngô giận dữ, ném mạnh tờ báo xuống bàn:

– Tra rõ cho ta! Nhất định phải tra ra được đồng đản và kẻ đứng sau chuyện này.

Theo tin tình báo của Hứa Tinh Trình, họ đuổi tới dinh thự của tên Hoàng Hưng Hàm kia lại vồ hụt, đám người đó đã sớm chạy trốn.

Nghe nói La Phù Sinh bị bắt ngay tại chỗ, Lâm Nhược Mộng được Lâm đ*o Sơn cho phép đến Hồng Bang thương lượng đối sách để cứu viện, nhưng bị Hứa Tinh Trình kéo lại.

– Lâm Nhược Mộng, em định làm gì!- Anh thì thầm vào tai cô- Nếu không phải anh cố gắng che giấu thân phận giúp em, hiện tại em đã bị người Nhật bắt đi nghiêm hình bức cung rồi! Lúc này em còn không tranh thủ vạch rõ ranh giới với hắn, còn muốn tiếp cận, chán sống à?

– Hóa ra là anh…Anh Thiên Tứ là thay anh giám sát tôi, cũng là anh tiết lộ kế hoạch của chúng tôi cho người Nhật biết!- Lâm Nhược Mộng thấy sắc mặt hắn từ xấu hổ biến thành hùng hồn.

– Là anh thì sao? Anh là vì bảo vệ em!

– Nói vậy tôi còn phải cảm ơn anh đã truyền tin giả giúp chúng tôi rồi- Lâm Nhược Mộng mỉm cười nghiền ngẫm- Anh nói xem nếu như tôi đồn đãi ra ngoài, nói Hứa quân trưởng là anh hùng ái quốc, là nhân vật đóng vai trò chủ chốt trong kế hoạch lần này, Nashi Mirai sẽ nghĩ thế nào?

– Em!- Hứa Tinh Trình không ngờ họ còn chừa lại con đường này, muốn kéo anh cùng xuống nước- Em sẽ không hại anh đâu.

– Đúng, hiện giờ tôi không muốn anh chết, nhưng nếu anh tiếp tục kéo tôi, thì chưa chắc.

Tay Hứa Tinh Trình hơi nới lỏng ra, anh không ngờ bây giờ Lâm Nhược Mộng đã sớm không còn là diễn viên hí kịch khả ái đáng thương mà anh biết lúc trước nữa. Cô đầy thủ đoạn không kém gì đàn ông, muốn dồn người khác vào chỗ chết.

Lâm Khải Khải lái xe đến trước cổng, Lâm Nhược Mộng đi thẳng lên xe không quay đầu lại.

Lúc hai anh em chạy tới Hồng trạch, thì biết được Hồng Chính Bảo đã dẫn đám đàn em cùng La Thành đến chỗ hẹn với người Nhật.

– Không ổn!- Lâm Khải Khải có dự cảm không tốt- Nhược Mộng, lên xe!

La Thành lái xe, cảnh giác nhìn ra ngoài, vẻ mặt bận tâm:

– Bang chủ, bọn Nhật đề nghị một mình ngài đến đó đàm phán, rõ ràng là Hồng Môn Yến, hay chúng ta quay về bàn bạc kỹ hơn đi?

– Phù Sinh vì không muốn liên lụy đến chúng ta, tự nguyện thoát ly Hồng Bang, ở Hội Hồng Hoàn nằm gai nếm mật, nó hy sinh vì nghĩa, sao ta có thể làm con rùa rụt đầu? Nếu người Nhật muốn lấy mạng ta đổi mạng nó, thì cứ cho chúng. Trốn tránh chẳng có ích lợi gì.

Hồng Chính Bảo nhìn ra đường phố bên ngoài cửa xe, thở dài:

– Bến Thượng Hải đẹp là thế, mà khắp nơi toàn bọn nước ngoài làm mưa làm gió, chúng ta nhất quyết không thể tiếp tục nhẫn nhục chịu đựng nữa!

– Vâng! Người của chúng ta đã ở ngoài sắp xếp ổn thỏa theo lời dặn của ngài rồi. Nếu ngài vào đó quá hạn thời gian vẫn chưa ra, chúng tôi lập tức hành động.

Hồng Chính Bảo gật đầu, nhắm mắt dựa vào lưng ghế, ngón tay gõ nhịp trên cửa kính xe, chờ đợi.

Ô tô lái vào một con hẻm nhỏ, bỗng nhiên tiếng súng vang lên, Hồng Chính Bảo mở mắt:

– Ai?

– Không biết, giờ chúng ta rút lui!- La Thành muốn lùi xe lại nhưng bị Hồng Chính Bảo ngăn cản.

– Cứ lái về trước!

– Nhưng mà…

– Lái đi! Ta muốn để bọn Nhật thấy, chút cảnh cáo ấy không uy hiếp được chúng ta.

La Thành đành tăng ga chạy tới.

Họng súng của Tiền Khoát Hải còn đang bốc khói, Hồ Kỳ thò đầu khỏi góc đường quan sát rồi rụt trở về, có chút nóng nảy nhìn ông:

– Đại đương gia Hồng Bang này, chẳng những không lùi lại mà còn chạy tới?

– Ngầu thật- Tiền Khoát Hải cười cười lắc đầu, La Phù Sinh, cha nuôi này của cậu đúng là khó làm.

– Vậy làm sao đây?- Hồ Kỳ hỏi.

– Chúng ta lên.

Hồ Kỳ gật đầu, xông ra rồi thủ thế chung quanh, họ thấy xe của Hồng Chính Bảo đỗ trước điểm hẹn, nhanh chóng bao vây lấy.

Hồng Chính Bảo ngồi trong xe, quay kính xuống, cảnh giác nhìn đám Thanh Bang từ từ bao vây ông, ông nắm chặt cây súng giắt bên hông, mở cửa xe bước xuống.

Hồng Chính Bảo xuống xe đứng đó, Tiền Khoát Hải và Hồ Kỳ chạy tới trước mặt ông.

– Lão Tiền, cũng không giao thiệp một thời gian rồi nhỉ. Lần trước ở sự biến Phụng Thiên anh còn cầm đầu diễu hành khởi nghĩa, đốt cửa tiệm thuốc phiện, giờ lại biến thành chó săn của bọn Nhật rồi à?

Tiền Khoát Hải giơ súng lên ngắm thẳng vào Hồng Chính Bảo:

– Diễu hành khởi nghĩa là đại nghĩa quốc gia, còn giữa chúng ta là ân oán giang hồ. Trên đời này không có kẻ thù mãi mãi, chỉ có lợi ích vĩnh cửu mà thôi.

– Tiền Khoát Hải, ở Bến Thượng Hải, Thang Bang cũng có thể diện, anh làm việc phải biết chừng mực, đừng để hậu thế chê cười!

Tiền Khoát Hải cười ha ha rồi nói:

– Hồng bang chủ, lão già cứng đầu này, đừng phụ tâm nguyện của con nuôi anh chứ. Phải sống cho tốt vào, mới thực hiện được khát vọng của mình!

Tiền Khoát Hải lệch họng súng, quả quyết bóp cò, đạn bắn vào cửa xe. Tiền Khoát Hải và Hồng Chính Bảo mắt đối mắt.

Hồng Chính Bảo sững ra rồi kịp thời phản ứng, bay người lên xe. Cửa xe gấp gáp đóng lại, xe bắt đầu lăn bánh, lao ra khỏi vòng vây, cố gắng mở đường máu.

– Bắn cho ta!- Tiền Khoát Hải ra lệnh.

Hồ Kỳ nổ súng đầu tiên, đạn lao vun vút theo chiếc xe hơi đang điên cuồng bay nhanh, nhưng hình như mỗi phát súng đều chỉ sượt qua thân xe.

【 Trước tiết Thiên Trường, La Phù Sinh đến tìm Tiền Khoát Hải:

– Sau khi hoàn thành vụ ám sát, vì ép tôi tuân lệnh, người Nhật nhất định sẽ ra tay với người thân cận tôi. Với tính cách cứng cỏi của cha nuôi tôi, khuyên ông ấy đừng tự chui đầu vào lưới, ông ấy nhất định sẽ không nghe. Cho nên, Tiền bang chủ, nhờ ông vậy. Lúc cần thiết, các người diễn kịch ở trước mặt bọn Nhật, âm thầm bảo vệ cha nuôi giúp tôi.

– Tôi có thể đồng ý với cậu, bên tiết Thiên Trường có chỗ nào cần tôi giúp không? Sau khi hành động kết thúc, tôi có thể phái người đến đón cậu.

La Phù Sinh xua tay:

– Tôi muốn chính là chúng bắt tôi, tốt nhất thì giết tôi luôn cũng được.

Tiền Khoát Hải nghĩ ngợi, nghĩ đến dụng ý của anh:

– Phòng tra tấn của bọn Nhật chính là địa ngục.

– Tôi không vào địa ngục thì ai vào. Tôi vốn được sinh ra từ địa ngục, coi như về nhà một chuyến vậy- La Phù Sinh nở nụ cười xấu xa vốn có, chuyện liên quan đến tính mạng mà anh vẫn còn tâm tư nói đùa với ông.

– Tiểu tử thối, đừng có mà khoác lác- Tiền Khoát Hải vỗ vai anh.

La Phù Sinh xoay người vẫy tay, chỉ để lại bóng lưng phóng khoáng.】

La Thành lái xe phá vây, vừa hoang mang hỏi:

– Bang chủ, đạn này hơi lạ.

Hồng Chính Bảo vui cười:

– Lão Tiền này! Anh ta đã thông đồng với Phù Sinh rồi. Phát súng vừa nãy là để nhắc nhở ta, giờ lại cố ý bắn trượt để thả chúng ta đi, chúng ta đi mau! Chạy về trước đi!

Hồng Chính Bảo còn chưa dứt lời, La Thành đã giẫm mạnh phanh, cả người Hồng Chính bảo vọt về phía ghế trước:

– Xảy ra chuyện gì!

Hồng Chính Bảo ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài, nhìn xong liền điếng người.

Hứa Tinh Trình chán nản quay về Hứa công quán, thái độ Hồng Lan khác thường, ra chào hỏi còn níu tay anh:

– Hôm nay tôi nghe trong điện đài nói sự việc ở tiết Thiên Trường, bác Lâm, Nhược Mộng và anh Phù Sinh đều không sao chứ?

– À, cô chỉ muốn hỏi một mình La Phù Sinh thôi chứ gì?- Trên mặt Hứa Tinh Trình lộ ra nụ cười tàn nhẫn- Tôi nói cô biết, hắn có chuyện rồi, chuyện lớn lắm. Thủ đoạn tra tấn của bọn Nhật vượt xa sự tưởng tượng của cô đó.

Tiếng roi trầm đục quất vào da thịt, quanh quẩn trong phòng giam trống trải âm u, khiến người ta kinh sợ rùng mình.

Dưới chân La Phù Sinh là vũng máu, quần áo tả tơi như treo lủng lẳng trên người, toàn thân đều là vết máu đen sẫm, có vết thương còn đang chảy máu. Tóc rối tung dán lên mặt, che đi hơn phân nửa gương mặt. Đầu anh lệch sang một bên, không có tiếng động. Trước đó anh đã chịu tra tấn suốt hai canh giờ, chỉ là chưa nói chữ nào.

Một chậu nước lạnh hắt vào mặt làm anh tỉnh lại, trong nước có pha lẫn muối, hạt muối dính vào vết thương, hòa với máu và nước thấm vào máu thịt, cơ thể La Phù Sinh đều đang phát run. Hạ CHân Ngô không biết đến từ khi nào, đang ngồi ngay ngắn trên chiếc ghế ở trước mặt anh.

– Ông chủ Hạ, hóa ra còn sót lại ông- Tóc ướt rũ xuống mặt, La Phù Sinh cười lạnh khiêu khích ông ta.

Còn chưa dứt lời, một tên lính đi tới hung hăng đạp mạnh vào bụng anh, cơ thể đau đớn theo bản năng cong người lại, trong miệng sộc lên mùi máu tanh, lại cố nuốt xuống.

– Thằng khốn, tao khuyên mày nói chuyện vẫn nên tôn trọng một chút. Nếu như ngoan ngoãn trả lời câu hỏi của tao, thì bớt chịu nỗi đau da thịt. Tao cam đoan sẽ để mày chết êm ái. Nếu không…- Khóe miệng Hạ Chân Ngô tràn ra nụ cười u ám.

– Ông muốn tôi nói gì? Nói mấy tội nhân chiến tranh kia biến thành chó chết dưới súng của tôi thế nào à?

Hạ Chân Ngô dùng khăn tay che miệng bật cười, lắc đầu:

– Xem ra mày vẫn chưa nghĩ kỹ nên nói chuyện với tao thế nào. Tiếp tục đi!

Thuộc hạ tiện tay lấy cây thép hình tam giác được nung đỏ, dán lên ngực của La Phù Sinh.

– A- Anh kêu một tiếng đau đớn, muốn giãy dụa, dây xích trói tay chân ầm ầm vang lên, xích sắt lạnh lẽo thít chặt cổ tay và cổ tay anh.

– Chậc chậc…- Có mùi thịt cháy khét bay vào mũi, cho đến khi miếng thép đỏ rực chuyển thành màu xám đen, mới rút ra- Thế nào? Chịu nói chưa? Đồng đản của mày là ai? Chúng đang ở đâu? Là ai vạch kế hoạch ám sát lần này?

Đầu La Phù Sinh ngoẹo sang một bên, hồi lâu mới tỉnh hồn lại:

– Chỉ có… tôi…

Hạ Chân Ngô không hài lòng nhíu mày:

– Có phải mày cảm thấy mấy thứ hình cụ của bọn tao như đồ chơi trẻ con không? La Phù Sinh, mày có từng nghe qua đơn vị 731 chưa?

Có người đưa tới một ống tiêm, trên ống tiêm có in 731 chứa đầy chất dịch nhờn màu vàng nhạt, còn lợn cợn ít bột kết tinh. Loại thuốc này sau khi tiêm vào sẽ khiến con người sản sinh ảo giác. Quá liều sẽ xuất hiện triệu chứng đau đầu, sốt cao, thần kinh nhạy cảm cực độ, giác quan khuếch đại vô hạn. Lúc này cho dù chỉ thổi mạnh một cái vào da anh, đều sẽ khiến anh có cảm giác như da đang bị lột ra, đây chính là loại thuốc tra tấn cấp cao nhất của quân đội Nhật Bản.

Chất lỏng trong ống tiêm chậm rãi đi vào cánh tay của La Phù Sinh, khi thuốc phát huy tác dụng, đầu óc mơ hồ của anh đột nhiên bị kích thích cực mạnh, anh ngửa mạnh đầu ra sau, hai mắt mở to.

Mảnh ký ức lộn xộn từ bé đến lớn thay nhau xuất hiện trước mắt. Thể xác và linh hồn như bị tách đôi ra, một nửa thanh tỉnh đang lơ lửng giữa không trung, nhìn nửa còn lại trầm luân sâu trong ảo giác, ảo giác chân thật như vậy, giống như hết thảy đều đang diễn ra ngay trước mắt.

– Mày nhìn thấy gì? Nói cho tao nghe- Hạ Chân Ngô từng bước đến gần La Phù Sinh.

– Cha… đừng bỏ con lại- Cổ họng anh ấm ách nức nở, hệt như đứa trẻ bị vứt bỏ.

Trước mặt là cảnh tượng cha anh bị trúng đạn té xuống, chết ngay trước mặt anh.

Hạ Chân Ngô biết thuốc đã bắt đầu ảnh hưởng đến trung khu thần kinh của anh, liền nhỏ giọng dỗ dành:

– Đừng sợ, sẽ không ai tổn thương con đâu, chỉ cần con ngoan ngoãn, là ai cử con đến?

– Là… Là…- Chữ Lâm Nhược Mộng đã đến đầu lưỡi, sắp thốt ra khỏi miệng, vẫn chưa đánh mất chút tỉnh táo cuối cùng khiến La Phù Sinh cắn mạnh vào lưỡi, một dòng máu theo đầu lưỡi túa ra, trong cơn đau đớn, linh hồn cuối cùng cũng quay về chỗ cũ, ánh mắt trở nên rõ ràng hơn- Tôi… sẽ không mắc lừa đâu.

Biết anh đã vượt khỏi được sự kiểm soát của thuốc, không thể moi được tin, Hạ Chân Ngô càng thêm tức giận:

– Là mày tự chuốc lấy!

Hạ Chân Ngô từ trên bàn hình cụ rút ra một cây kim dài, cầm lấy tay phải đang bị xích của La Phù Sinh, ngắm ngía ngón tay anh:

– Ngón tay đẹp quá nhỉ, đôi tay này nếu dùng để đánh đàn thì đẹp lắm, đáng tiếc.

Nói xong, ánh mắt run lên, cây kim đâm chuẩn vào giữa đầu ngón tay của La Phù Sinh. Tay liền tim, càng tăng thêm tác dụng của thuốc, La Phù Sinh như cảm thấy có cây búa nện xuống, cơ thể anh run lên bần bật, phát ra tiếng kêu thảm thiết, vã mồ hôi lạnh thấm ướt toàn thân.

Ngón giữa, ngón trỏ, hết ngón này đến ngón khác, mười đầu ngón tay của La Phù Sinh mau chóng cắm đầy kim tẩm độc.

Ngón tay anh xanh tím, chảy máu, móng tay bị lật lên, máu theo cái lỗ bé xíu đó chảy ra ngoài, thuận theo ngón tay nhỏ giọt xuống đất.

La Phù Sinh lại cố chấp không chịu mở miệng, mặc chúng làm gì, anh chỉ cắn chặt răng, nuốt máu tươi vào bụng.

Hạ Chân Ngô tin rằng dưới làn mưa gậy không có ai cứng miệng được:

– Tiếp tục đánh cho ta! Trông chừng nó, đừng để nó tự sát. La Phù Sinh, chỉ cần mày khai ra đồng đản thì sẽ không bị tra tấn thế này nữa, tao có thể thả mày đi bất cứ lúc nào, mày tự nghĩ cho kỹ!

– Ông qua đây…- La Phù Sinh hơi thở mỏng manh, như sẽ tắt thở bất cứ lúc nào.

Trong mắt Hạ Chân Ngô đầy hưng phấn, nhích tai lại gần, lại chỉ nghe La Phù Sinh nói vào tai mình:

– Ông chết xuống đó rồi hỏi Shirakawa chẳng phải sẽ biết à, ha ha ha- Trong lời nói toàn sự châm biếm.

– Mày! Mày tưởng tao bắt được mày, thì không dám giết mày à?- Hạ Chân Ngô định rút súng ra, bị người bên cạnh ngăn lại.

– Đại nhân, không được! Hắn đang cố tình khích ông giết hắn đó, tuyệt đối đừng mắc mưu của hắn!

– Ông bắt được tôi, là vì… tôi muốn để ông bắt được. Ông còn ngu hơn cả trong tưởng tượng của tôi…- La Phù Sinh khó khăn lắm mới nở nụ cười xấu xa tiêu chuẩn của mình ra.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi