HỨA NHAN, EM CHẠY KHÔNG THOÁT!

Trở về biệt thự, Hứa Nhan tắm sơ qua lần nữa rồi mới lên giường nằm, chui rúc trong cái ôm của Phỉ Ngạo. Trong lòng cô có tâm sự, cho nên không cách nào ngủ được, mắt vẫn mở trừng trừng. Tuy cô không nhúc nhích, nhưng anh vẫn phát hiện ra cô còn thức, trầm giọng hỏi:

"Em vẫn còn để ý chuyện của Triệu Thanh Liên? Cô ta tự tìm rắc rối, không liên quan đến em."

"Không phải... " Hứa Nhan nhỏ giọng thì thầm. "Phỉ Ngạo, anh có thích trẻ con không?"

Phỉ Ngạo không hiểu sao cô lại hỏi như vậy, ừm một tiếng: "Rất thích."

"Vậy à..."

Tâm cô hơi trùng xuống, đau thương trong đáy mắt không cách nào che giấu được, cũng may đã tắt đèn, cho nên không bị anh nhìn thấy.

Chỉ nghe thấy anh cười nhẹ một tiếng:

"Em muốn có con?"

Trái tim cô khẽ run lên khi nghe anh hỏi thẳng về vấn đề này, có chút lo sợ rằng bí mật nho nhỏ của cô sẽ bị anh vạch trần. Vì vậy làm như bình tĩnh lắc đầu nhìn anh:

"Hiện tại thì chưa, chỉ là muốn bàn một chút chuyện tương lai cùng anh."

Phỉ Ngạo đưa tay nghịch mấy lọn tóc của cô, lười biếng nói:

"Bố của anh gần đây cũng bắt đầu tạo áp lực, muốn có cháu. Chi bằng đêm nay chúng ta cố gắng một chút?"

Phỉ Ngạo dứt lời liền nghiêng người qua, chuẩn xác tìm được môi cô trong bóng tối mà hôn xuống, nụ hôn rất dịu dàng, bàn tay cũng không yên phận bắt đầu vuốt ve tấm lưng mịn màng của cô.

Hứa Nhan không nghĩ tới sẽ bị tấn công bất ngờ như vậy, hơi thở có chút rối loạn, vừa lí nhí mắng anh vừa phối hợp với động tác của anh. Anh thích trẻ con, cô cũng vậy, nhưng mà cô không sinh được! Thấy anh bắt đầu mong mỏi, tâm trạng của cô thoáng chốc trở nên nặng nề hơn rất nhiều, rốt cuộc, cô phải làm sao mới tốt đây?

Cô nén cảm giác đau xót trong lòng xuống, cả đêm ngoan ngoãn thuận theo anh chơi đùa, bởi vì bị ảnh hưởng bởi tâm lý nên càng thêm phóng túng bản thân, khiến cho Phỉ Ngạo thật hài lòng.

Mấy ngày kế tiếp Hứa Nhan đều suy nghĩ về vấn đề con cái kia, còn chưa hoàn toàn chuẩn bị tốt thì Phỉ Hoài đột nhiên gọi điện thoại riêng cho cô, nói là có chuyện cần bàn với cô. Không hiểu sao lúc này cô lại có một loại dự cảm xấu, chẳng lẽ ông ta biết rồi? Ông ta cho người theo dõi cô? Cũng không phải không có khả năng! Đối với người con dâu đột nhiên xuất hiện này, Phỉ Hoài lo lắng là chuyện bình thường. Mặc dù ngoài mặt ông ấy không thể hiện ra, nhưng rõ ràng rất không hài lòng với cô.

Hứa Nhan tìm cớ với Phỉ Ngạo rồi ra ngoài, từ công ty DINOZ bắt xe đến nhà hàng, đi vào phòng vip đã được đặt sẵn.

Bên trong, Phỉ Hoài đang ngồi chờ cô, người đã đến, đôi mắt đang nhắm nghiền chợt mở ra, chậm rãi nói:

"Cô Hứa."

Hứa Nhan siết chặt nắm tay, ngồi xuống đối diện ông, lại không biết phải mở miệng chào hỏi thế nào. Gọi một tiếng bố chồng, hay là chủ tịch Phỉ? Cô phân vân trong chốc lát, người ta đã gọi mình là cô Hứa, vậy thì đang tỏ rõ thái độ không chấp nhận con dâu là cô, cô liền miễn cưỡng cười nói:

"Chào chủ tịch Phỉ, không biết hôm nay ngài gọi tôi đến đây là có chuyện gì?"

"Không vội, trước gọi vài món đi?"

Phỉ Hoài phất tay đem menu đưa cho cô, nhưng Hứa Nhan không động đậy, chỉ nắm chặt túi xách nhìn thẳng vào ông. Không có bao nhiêu người dám trực diện đối mặt với ông như vậy, người phụ nữ này cũng rất khá, đáng tiếc...

"Nếu không muốn thì thôi vậy. Tôi nghĩ, cô hẳn phải biết tôi rất chú trọng đến vấn đề con cháu?"

Thịch. Hứa Nhan cứng đờ người, trái tim điên cuồng đập loạn, không hiểu sao lại đau đến khó thở. Ông ta đã biết! Vậy tiếp theo ông ta sẽ làm gì? Cô thật sự sợ ông ta sẽ giết người giấu xác! Chuyện như vậy trong giới thượng lưu cũng từng có rồi!

Phỉ Hoài thấy cô như vậy cũng không ngạc nhiên, tiếp tục nói:

"Đơn giản thôi, rời khỏi con trai tôi, để nó tự do."

Hứa Nhan biết những người như Phỉ Hoài rất thích dùng tiền để vũ nhục người khác, câu thoại kinh điển nhất của bọn họ chính là thế này, nhưng cô chưa từng nghĩ đến mình sẽ phải đối mặt với loại tình huống máu chó trong truyền thuyết ấy! Cô thở ra một hơi dài, trong mắt là sự giãy dụa không cam lòng. Cô yêu người đàn ông kia, từ lúc bắt đầu đã vô tình bị anh thu hút. Thời gian qua được anh yêu thương săn sóc khiến cô tập thành thói quen, bây giờ đột nhiên bảo cô rời khỏi anh, cô theo bản năng liền muốn từ chối.

"Hứa Nhan, cô nên hiểu rõ, một người phụ nữ không thể sinh nở được thì không có tư cách ở bên cạnh người xuất sắc như Phỉ Ngạo. Với tính cách của nó, trừ phi là cô chủ động rời đi, nếu không, nó sẽ không chịu chia tay."

Hứa Nhan cắn môi, bị những lời này của ông lung lay, nhưng vẫn thẳng thừng từ chối:

"Tôi biết bản thân tôi thiếu sót, nhưng tôi sẽ không rời khỏi Phỉ Ngạo. Trừ khi anh ấy bỏ tôi!"

Cô nói xong đứng lên, cũng không muốn tiếp tục dây dưa mà lảo đảo rời khỏi. Phỉ Hoài không ngăn cản, đưa tay vào trong túi đem một điếu thuốc ra hút, khói trắng lượn lờ, cay cay tê tê khiến cho ông sảng khoái hà một hơi.

"Thật là một cô gái không hiểu chuyện."

_______________________________________

Hứa Nhan ngồi ở bến xe buýt, nhìn chằm chằm vào bụng của mình hồi lâu. Mặc dù lúc đó cô mạnh mẽ nói như vậy, nhưng cô vẫn bị ảnh hưởng bởi lời nói của Phỉ Hoài. Đúng vậy, người như cô, vốn dĩ không thể ở bên cạnh Phỉ Ngạo. Bởi vì anh quá xuất sắc, cho nên khoảng cách giữa bọn họ khó lòng lấp đầy. Trước kia cô cũng đã nhận ra, chẳng qua là phớt lờ không muốn nhắc tới mà thôi. Cô từng nghĩ sẽ sống một cuộc sống đơn giản hạnh phúc, nhưng từ khi bố cô gọi cô trở lại thì mọi chuyện bắt đầu thay đổi, thế giới của cô tràn ngập những rắc rối.

Hứa Nhan có thể chịu được hết tất cả khổ cực và dèm pha, bởi vì cô đã động tâm với người đàn ông kia, cũng hiểu được anh rất thích cô. Nhưng cái loại tình trạng không cân bằng này sớm hay muộn cũng sẽ khiến mối quan hệ của bọn họ xảy ra biến hóa, huống chi bây giờ cô không thể sinh con?

Cô mệt mỏi, cầm điện thoại lên, phát hiện trên màn hình đang hiển thị số điện thoại của Phỉ ngạo.

"Có chuyện gì sao?"

[Em đang ở đâu?]

"Đang ở bến xe buýt, vẫn còn chút việc, lát nữa em sẽ trở lại."

[Hứa Nhan, em nói với anh em ra ngoài gặp bạn, là gặp ai?]

Giọng của Phỉ Ngạo trầm ấm rất dễ nghe, nhưng khi anh nổi giận, cô sẽ lập tức nhận ra được. Giống như bây giờ, hoàn toàn không thấy nửa điểm dịu dàng.

"Em... Gặp Lộ Lộ, là một người bạn thời đại học."

[...]

Bên kia im lặng một lúc lâu khiến cô thấp thỏm không thôi, nhưng rất may là anh không tiếp tục truy hỏi, chỉ nói:

[Nhớ kĩ, anh đã nói không muốn em đến gần những người đàn ông khác. Nếu là bạn nữ thì có thể, nếu gặp bạn nam, phải nói trước với anh.]

"Được, em biết rồi."

Hứa Nhan mệt mỏi nhắm mắt lại, sau đó cố gắng điều chỉnh tâm trạng của mình một chút. Lúc đứng lên, điện thoại lại reo vang, là... Lâm Dương. Sao có thể trùng hợp như thế chứ? Vừa rồi Phỉ Ngạo còn cảnh cáo cô, nếu bây giờ gặp cậu ấy, anh sẽ thật sự bị chọc giận! Cô không nghe máy, nhưng tiếng chuông kia vẫn không ngừng vang lên, giống như có chuyện quan trọng nhất định phải gọi cho cô. Hứa Nhan đành nhấc máy lên.

[Hứa Nhan, cậu mau đến bệnh viện, Hứa Vân cắt cổ tay tự sát rồi!]

"Cái gì?"

Hứa Nhan run rẩy suýt chút làm rơi điện thoại của mình, rất nhiều chuyện đột nhiên kéo đến làm cho cô luống cuống tay chân không kịp phản ứng. Cô thất tha thất thiểu đi đi lại lại trước cửa phòng bệnh, dì Hứa đang ngồi ở một chỗ khóc không ngừng.

Lâm Dương cũng mang vẻ mặt nghiêm trọng nhìn chằm chằm cửa phòng cấp cứu, bởi vì vừa rồi anh trực tiếp ôm Hứa Vân từ trong bồn tắm lên nên quần áo vẫn còn đang dính máu.

Nghe dì Hứa nói, từ tối hôm qua đã thấy Hứa Vân có chút bất thường, cơm không ăn được bao nhiêu, cả người cứ như mất hồn. Bà nghĩ muốn đưa con bé đi bệnh viện nên tìm Lâm Dương đến, kết quả lúc lên gõ cửa không thấy ai trả lời. Sau khi phá cửa đi vào, lại phát hiện Hứa Vân sắc mặt trắng bệch nằm trong bồn tắm!

Hứa Nhan cố gắng điều chỉnh tâm tình, không muốn suy sụp, không muốn khóc, bởi vì như vậy sẽ khiến dì lo lắng. Dì Hứa xem Hứa Vân như con gái ruột của mình, từ lúc con bé còn nhỏ đã theo bà, cho nên tất nhiên vô cùng thương tâm.

Lâm Dương nhìn vẻ mặt khủng hoảng của Hứa Nhan, thấy cô cắn chặt môi đến bật máu, đau lòng an ủi:

"Cậu đừng quá lo lắng, sẽ không có chuyện gì."

"Tớ..." Hứa Nhan đang định nói gì đó, chợt thấy cửa phòng cấp cứu mở ra, cô lập tức chạy tới trước mặt bác sĩ. "Bác sĩ, em gái tôi thế nào?"

"Hiện tại đang trong tình trạng nguy kịch, cần phải truyền máu cho cô ấy, nhưng là nhóm máu Rh(-) này quá hiếm, bệnh viện cũng không có sẵn, phải chờ chuyển từ nơi khác tới!"

Hứa Nhan hoảng hốt, chợt nói: "Lấy máu của tôi là được! Tôi là chị ruột của con bé, là nhóm máu Rh(-)!"

Bác sĩ nhìn cô, gật đầu rồi bảo y tá dẫn cô đi kiểm tra xem có lấy máu được không, mà dì Hứa nghe bảo cháu gái đang trong tình trạng nguy kịch, suýt chút nữa ngất xỉu.

Vất vả cả buổi trưa, tình trạng của Hứa Vân rốt cuộc ổn định lại, chẳng qua đang ngủ say. Mà Hứa Nhan như trút được gánh nặng, nằm trên giường bệnh gọi cho Phỉ Ngạo.

Đầu dây bên kia vang lên âm thanh tút tút kéo dài, nhưng không có người trả lời. Từ khi bọn họ thẳng mặt nói chuyện yêu đương với nhau đến giờ, đây là lần đầu tiên anh không nhận điện thoại của cô. Hôm nay không có cuộc họp nào cả, anh bận cái gì sao? Cô cũng không suy nghĩ được nhiều, cảm giác choáng váng đã kéo đến, đành tắt máy, sau đó mệt mỏi nhắm mắt lại.

Cả ngày hôm nay xảy ra nhiều chuyện như vậy, dáng vẻ của Hứa Nhan trở nên tiều tụy không chịu nổi.

Lâm Dương đứng ở cửa phòng nhìn cô, lại đi qua xem Hứa Vân một lần, sau đó mới bắt đầu cho người điều tra xem chuyện gì đã xảy ra. Hứa Vân rất ngoan, là học sinh giỏi nhiều năm liền, ở trên trường được bạn bè yêu mến, ở nhà cũng vô cùng hiếu thuận. Nếu không phải gặp chuyện gì đó quá mức kinh khủng, làm sao con bé lại tự tử chứ?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi