HỨA NHAN, EM CHẠY KHÔNG THOÁT!

Phỉ Ngạo lớn đến chừng này tuổi vẫn hiếm khi tiếp xúc với trẻ con, không hẳn là anh không thích, mà là do tính tình của anh quá lạnh nhạt, cho nên không biết phải làm sao để chúng nó vui vẻ.

Ai cũng bảo anh có chút lãnh đạm với mọi người, duy nhất chỉ có một ngoại lệ chính là người phụ nữ kia. Anh có thể dịu dàng với cô, có thể cười với cô, thì tất nhiên cũng có thể cho cục cưng của cô một ưu đãi.

Đám người làm lúc này đều trợn to mắt quan sát một lớn một nhỏ đang ngồi trong phòng khách, cả hai đều cầm một bộ điều khiển xe đua, chơi đến quên trời quên đất. Tiểu Vũ không ngừng lái xe đâm vào chân bàn và chân ghế, khuôn mặt nhỏ nhắn chuyên chú vô cùng, nhăn nhó như một ông cụ non vậy, khiến Phỉ Ngạo thỉnh thoảng không nhịn được mà phát ra tiếng cười trầm thấp.

Tập thể người làm choáng váng rồi! Đây là ai? Ông chủ của bọn họ bị thế lực thần bí nào tráo đi mất rồi? Rõ ràng mặc quần tây âu và áo sơ mi cực kì nghiêm túc, đến cả một cái cúc áo trên cùng cũng gài cẩn thận, bộ dáng mười phần lạnh lùng, vì cái gì lại hành động kì quái khác xa thường ngày như vậy?

Hoa mắt! Nhất định là hoa mắt! A không không, ảo giác, bọn họ gần đây làm việc quá mệt mỏi nên gặp ảo giác rồi!

Chu quản gia tỏ vẻ mình thật bình tĩnh, nhưng là lúc nhìn thấy đứa nhỏ kia túm tóc Phỉ Ngạo rồi cười hắc hắc, ông cũng không nhịn được lặng lẽ vuốt mồ hôi. Cậu chủ hi sinh vì Hứa Nhan quá nhiều!

Phỉ Ngạo bế Thiên Vũ trên tay, mặc kệ cho tóc mình bị giật đến rối, chỉ chăm chăm hỏi:

"Bảo bối, chú và papa con, ai tốt hơn?"

Cục bột nhỏ mím môi suy ngẫm, một lát sau vẫn chưa mở miệng trả lời, đôi mắt to tròn đảo qua đảo lại liên tục. Trong suy nghĩ của thằng bé, hai người ai cũng tốt cả, chỉ cần cho thằng bé bánh kẹo và chơi cùng nó là được rồi. A, còn phải dễ nhìn và tốt với mama nữa!

Người nào đó IQ rất cao, lúc này cũng đã mau chóng học được cách lấy lòng đứa nhỏ trước mắt, vội nói:

"Một lát ra ngoài, chú dẫn con đi công viên chơi, có thích không?"

Anh cũng không để ý rằng khi ở bên cạnh Thiên Vũ, cái vẻ thâm trầm đáng sợ của mình lại tự nhiên tiêu thất. Vì muốn dụ dỗ đứa nhỏ này mà anh bỏ ra không ít công sức, mặt mũi cũng mất hết, bị Chu quản gia cười trộm mấy lần.

"Thích!"

Tiểu bảo bối thân thiết ôm cổ Phỉ Ngạo, cảm giác được cưng chiều thật thích, thật ấm áp, giống như khi ở bên cạnh mama vậy.

"Vậy con thích chú, hay là papa của con hơn?"

Vừa hỏi đến đây, khuôn mặt tròn tròn của Thiên Vũ lại nghệch ra và bắt đầu suy tư. Biết đứa nhỏ này là con trai của Bạch Hạo Trì nhưng vẫn khó chịu muốn hỏi một câu như vậy. Anh tin sau này mình có thể làm cho thằng bé thích anh hơn, thời quan còn rất dài! Anh yêu thương đưa tay bóp gò má của thằng bé một cái, đầu ngón tay liền truyền đến xúc cảm mềm mại giống như sờ vào một cái bánh pudding có độ đàn hồi cao, chẳng trách mọi người lại thích trẻ con.

Anh sửa sang lại đầu tóc một chút rồi ôm Thiên Vũ ra ngoài, tự mình lái xe đưa thằng bé đến công viên chơi. Nếu Hứa Nhan đã để ý đứa nhỏ này như vậy, thì biết đâu anh có thể thông qua thằng bé mà một lần nữa khiến cô mở lòng với mình. Dù cách anh ép cô trở lại bên cạnh anh rất đáng giận, nhưng nếu cho anh quay ngược thời gian trở về đêm hôm qua, anh vẫn sẽ làm vậy, tuyệt không hối hận.

"Chú, con muốn chơi cái kia!"

Thiên Vũ chỉ tay vào một cây cầu trượt hình chim cánh cụt trong công viên, vui sướng kêu lên.

"Được. Cẩn thận một chút."

Phỉ Ngạo cẩn thận dắt tay thằng bé đến gần, phát hiện nơi này có rất nhiều trẻ nhỏ đang ngồi xây lâu đài cát hoặc chơi đuổi bắt. Mà phần lớn phụ huynh của bọn nhỏ đều là phụ nữ!

Anh vừa đến, lập tức khiến mấy người xung quanh phóng ánh mắt sang, có kinh ngạc, có tò mò, cũng có yêu thích. Thời đại này muốn tìm một người đàn ông chịu giúp vợ trông con cũng đâu có dễ dàng gì, muốn đàn ông vừa tốt tính vừa đẹp trai thì càng khó như lên trời! Nhưng là lúc này trong mắt họ, Phỉ Ngạo rõ ràng thuộc dạng đàn ông hiếm có đó!

"Chào cậu, cậu chỉ đi với con trai thôi sao?"

Có người phụ nữ trung niên ôm con gái đến gần chỗ cầu trượt, tò mò hỏi.

Phỉ Ngạo nháy mắt chuyển sang chế độ xa cách ngàn dặm, lạnh nhạt ừ một tiếng. Người kia thấy vậy cũng không tránh ra, hơn nữa nhiệt tình nói:

"Chàng trai, chắc là vợ cậu phải hạnh phúc lắm! Tôi mấy lần bảo chồng trông con, ông ta đều một hai tìm cớ để từ chối!"

Khuôn mặt của người nào đó hơi giãn ra, dường như lời nói của bà dì này khiến anh vui vẻ hơn một chút. Anh ôm thân thể bé nhỏ của Thiên Vũ thả lên trên cầu trượt, sau đó dặn dò:

"Nhớ cẩn thận."

Tiểu Vũ ngoan ngoãn gật đầu, gò má phiếm hồng vì hưng phấn, sau đó nhân lúc Phỉ Ngạo vừa buông tay liền trượt vù xuống dưới. Cầu trượt không cao lắm, lại rất ngắn và an toàn, là loại dành riêng cho trẻ nhỏ.

Hai chân nhỏ của Tiểu Vũ đặt xuống đất, sau đó lạch bạch chạy về phía Phỉ Ngạo, cười toe toét:

"Lần nữa lần nữa! Con muốn chơi lần nữa!"

"Ừ..."

Phỉ Ngạo lại ôm đứa trẻ lên, cho nó tiếp tục trượt xuống.

Bà dì đứng bên cạnh hai mắt long lanh lấp lánh nhìn anh:

"Đúng là một ông chồng tốt! Không biết vợ cậu năm nay bao nhiêu tuổi rồi, hôm nay cô ấy bận nhỉ?"

Nam nhân được khen, ngoài mặt thì không biểu hiện gì, nhưng trong giọng nói đã có phần thân thiện hơn một chút:

"Cô ấy có việc phải làm nên tôi đưa con trai ra ngoài chơi."

"À vậy sao? Cậu thật chịu khó!"

Nói đôi ba câu xong, bà dì liền cắp nách con gái chạy trở về bởi vì đã đến giờ nấu cơm. Cùng lúc đó, điện thoại Phỉ Ngạo cũng reo vang, anh nhìn màn hình, ngoắc tay với Tiểu Vũ nói:

"Là mama con gọi."

Bảo bối đang định trượt thêm một vòng nữa thì nghe đến mama, vội chạy ù qua, chờ mong nhìn điện thoại.

[Anh đang ở đâu?]

Trong giọng nói có một chút lo lắng cùng gấp gáp, Phỉ Ngạo không trả lời mà đưa điện thoại đến trước mặt bảo bối. Hai cánh tay nhỏ đưa ra ôm lấy di động, cười hì hì:

"Mẹ? Con đang ở công viên với chú! Mẹ mau tới trượt cùng con đi! Chú sẽ bế mẹ lên, chú rất khỏe!"

Vừa nói vừa nhìn Phỉ Ngạo bằng ánh mắt hâm mộ, sau này lớn lên Tiểu Vũ cũng sẽ khỏe như chú, có thể bảo vệ được mẹ!

[Bảo bối? Là công viên gần quảng trường thành phố sao? Đợi một chút, mẹ đến ngay đây!]

Hứa Nhan nói đến ngay, nhưng cũng mất hết gần mười phút lái xe, trong lúc đó Tiểu Vũ đã chơi được rất nhiều trò, hiện đang buồn ngủ được Phỉ Ngạo ôm ở trong ngực.

Lúc cô nhìn thấy hình ảnh nam nhân cao lớn ngồi ở trên ghế đá an tĩnh ôm con trai mình, tim không hiểu sao lại đập thình thịch lên. Dưới bóng cây, Phỉ Ngạo rút đi biểu tình nghiêm khắc cứng ngắc thường ngày của mình, thay vào đó là dáng vẻ ôn nhu vuốt ve đầu nhỏ của Tiểu Vũ.

Cô bước nhanh đến nhìn con trai đang lim dim, lại nhìn anh thật sâu:

"Anh ra ngoài, sao không gọi cho Hứa Vân?"

"Chỉ là đi chơi một chút, em nghĩ tôi sẽ để thằng bé xảy ra chuyện sao?"

Phỉ Ngạo hơi ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt lo lắng của cô, trong lòng ẩn ẩn không vui, chẳng lẽ anh không đáng tin như vậy?

"Được rồi, anh có cho thằng bé ăn cái gì chưa?"

Anh nghe cô nói vậy mới sực nhớ ra cả buổi chưa đưa bảo bối đi ăn, dù sao cũng là lần đầu tiên chăm trẻ, tất nhiên sẽ xuất hiện chút thiếu sót.

Nhìn khuôn mặt tuấn mỹ trong nháy mắt có chút cứng lại, Hứa Nhan liền biết anh quên mất việc quan trọng này. Nhưng cô cũng không trách anh được, việc nam nhân cao ngạo này hạ mình đưa con trai cô đến công viên chơi đã phần nào xóa đi ác cảm của cô rồi. Được Phỉ gia ưu ái như vậy, đây không biết có được gọi là một loại thành tựu hay không?

Cô chớp mắt nhìn anh, không nhanh không chậm nói:

"Nên đưa con trai tôi về rồi, thằng bé đang tuổi phát triển, cần ăn uống đầy đủ. Tôi không muốn bảo bối của tôi bị đau dạ dày như anh."

Mặc dù là đang bị trách móc, thế nhưng Phỉ Ngạo không có chút khó chịu, cố tình chỉ nghe mấy chữ cuối cùng mà cô nói. Thì ra cô vẫn nhớ anh bị đau dạ dày sao?

Phỉ Ngạo cong khóe môi ôm Tiểu Vũ lên, theo chân Hứa Nhan trở lại biệt thự, sau đó mặt dày đi theo cô về tận phòng.

"Anh có thể ra ngoài, tôi muốn thay quần áo."

Hứa Nhan trực tiếp đuổi người, may mắn là anh không ngang ngạnh như trước kia, mỗi lần cô thay đồ đều đứng nhìn chằm chằm. Lúc này anh chỉ xoa đầu cục cưng một cái rồi lập tức đi ra ngoài.

Hứa Nhan tắm sơ qua rồi xuống phòng bếp làm mấy món đơn giản cho con trai. Trước kia cô đã có sở thích nấu ăn, về sau lại sinh Tiểu Vũ ra thì càng chú trọng vấn đề cơm nước.

Đợi làm xong hết thảy, Hứa Nhan mới lên đánh thức bảo bối dậy, dẫn thằng bé xuống phòng ăn.

Cuộc sống ở trong biệt thự này cũng không khác ở nhà dì cô nhiều lắm, miễn là không bị giam lỏng thì vẫn rất thoải mái.

Đang lúc hai mẹ con ăn cơm, Phỉ Ngạo lười biếng từ bên ngoài đi vào rồi tự mình múc một chén cơm nhảy vào bàn ăn.

"Không có phần của anh."

Hứa Nhan lập tức hạ giọng, đáng tiếc Phỉ Ngạo ngay cả nháy mắt một cái cũng chẳng thèm làm, tùy tiện đưa đũa vào trong đĩa rau xào.

Cạch.

Nữ nhân xinh đẹp cau mày đặt chén xuống, ánh mắt khó hiểu nhìn Phỉ Ngạo. Không phải bình thường anh có đầu bếp riêng nấu ăn cho sao? Chạy tới giành ăn với mẹ con cô làm gì?

"Nguyên liệu làm mấy món này đều lấy trong tủ lạnh của tôi, vì sao không cho tôi động vào?"

Anh chống cằm, ngón tay thon dài nâng đũa lên gắp thêm một miếng thịt vào chén mình rồi bắt đầu ăn.

Tiểu Vũ mặc kệ ông chú, vừa ăn vừa vụng về gắp rau cho mama của mình, giữa đường còn bị rơi rụng xuống bàn một ít.

Hứa Nhan không nói nữa, im lặng ăn cơm. Cứ xem như trong lúc dùng bữa có một con ruồi đậu lên bàn là được rồi, sao phải nhiều lời?

Một nhà ba người ăn thực yên tĩnh và hòa hợp, khiến cho Chu quản gia vui thay bọn họ. Mặc dù hơi tiếc nuối vì đứa nhỏ kia không phải con của cậu chủ nhưng thằng bé rất đáng yêu, cũng rất lễ phép hiểu chuyện, ông cực kì yêu thích. Bình thường ở độ tuổi này trẻ con hay nhõng nhẽo và bám mẹ, nhưng Tiểu Vũ không giống vậy, cả ngày vui vẻ tươi tắn như mặt trời nhỏ, không ngừng truyền sinh khí cho lão già sắp xuống lỗ như ông.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi