Hứa Nhan khóc nức nở, bên tai không ngừng vang lên âm thanh lo lắng của Phỉ Ngạo. Cô mơ mơ màng màng nằm ở trên giường, đập vào mắt là đèn chùm pha lê kiểu dáng tinh xảo đang phát ra ánh sáng nhu hòa, cả người như vừa được vớt từ dưới nước lên, mồ hôi chảy dọc theo trán và cần cổ trắng mịn.
"Bảo bối, em gặp ác mộng sao?" Phỉ Ngạo ở bên cạnh nắm chặt tay cô, giọng có chút khàn khàn do mới tỉnh ngủ.
Ác mộng? Hứa Nhan ngây ngốc nhìn anh, đại não vẫn còn đang trong trạng thái đờ đẫn. Không phải cô vừa sinh non sao? Cô... chỉ là đang gặp ác mộng?
Bàn tay to mang theo hơi ấm chạm vào gò má cô, yêu thương giúp cô lau đi nước mắt.
"Anh ở đây, đừng sợ, sẽ không có việc gì."
Phỉ Ngạo ôm cô vào lòng, vừa rồi cô đột nhiên kêu đau, sau đó lại bật khóc khiến anh không biết phải làm sao. Nhìn sắc mặt của cô lúc này trắng xanh mà tim không khỏi đập nhanh hơn mấy lần, sợ cô xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Anh từng hoảng loạn, sợ hãi, còn có cô đơn và tuyệt vọng trong nhiều năm liền. Tư vị đó thật sự chỉ nhấm nháp một lần là quá đủ rồi.
"Ngạo, em sợ lắm... con của chúng ta..." Hứa Nhan tựa vào trong ngực anh, như một đứa nhỏ bị kinh hoảng mà khóc thút thít.
Phỉ Ngạo cảm nhận được cơ thể cô run lên nhè nhẹ cùng với nước mắt ấm nóng trượt trên cổ mình, thật cẩn thận vuốt ve tóc cô, trái tim co rút lại.
"Không sao rồi, mọi chuyện đều ổn, chỉ là ác mộng mà thôi."
Anh nhẹ nhàng vỗ lên lưng cô, nhưng là cô chỉ biết ôm siết anh mà rơi nước mắt, thậm chí còn khóc nấc lên.
Cô thật sự rất sợ cảm giác mất đi đứa nhỏ, giống như sinh mệnh của mình bị cướp đi, bị rút đi từng chút một, vô cùng tàn nhẫn.
Lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân dồn dập, hai vị bác sĩ đầu bù tóc rối mang theo dụng cụ khám bệnh vội vàng xông vào trong phòng. Bọn họ thở hển hổn nhìn ba người trên giường, Phỉ Ngạo ôm chặt Hứa Nhan, còn Tiểu Vũ thì vừa bị giật mình mở mắt ra.
"Phỉ tổng, chúng tôi đến rồi!"
"Đến xem cô ấy một chút."
Nam nhân ngoắc tay ý bảo bọn họ đến gần, Tiểu Vũ không hiểu chuyện gì xảy ra nhưng thấy Hứa Nhan khóc thì cũng đi đến ôm cô thật chặt.
Hai vị bác sĩ chạy đến kiểm tra thân thể cho Hứa Nhan, trong lòng thấp thỏm, vừa rồi Phỉ Ngạo gọi cho bọn họ, nói là có chuyện khẩn cấp làm hại họ sợ chết khiếp! Cứ ngỡ là Phỉ phu nhân sinh non rồi, may mà cô ấy vẫn bình yên vô sự!
Hứa Nhan ngơ ngác để cho bọn họ chạm vào người mình, kiểm tra sơ bộ xong cũng không phát hiện có gì bất thường, hai vị bác sĩ thức thời lui ra ngoài, không quên để lại một câu:
"Phu nhân chỉ là gặp ác mộng chịu chút kích thích, cũng không ảnh hưởng gì nhiều đến thai nhi, Phỉ tổng có thể yên tâm."
Một câu này trực tiếp kéo về hồn phách của Hứa Nhan, cô run rẩy sờ vào phần bụng nhô cao của mình, cảm giác được con gái phản ứng lại, còn dùng chân đạp nhè nhẹ, trong lòng nhất thời mềm nhũn. Cảnh tượng đáng sợ vừa rồi chỉ là mơ, chỉ là mơ mà thôi. Con gái của cô vẫn ổn!
Cô trở tay đem Tiểu Vũ ôm vào lòng, ngẩng lên nhìn chồng, vẻ mặt không giấu được sợ hãi, yếu ớt nói:
"Ngạo, anh còn nhớ lời hứa của mình sao?"
Hứa Nhan tràn ngập bất an, hốc mắt sưng đỏ đáng sợ, trên mặt vẫn còn vương nước mắt. Phỉ Ngạo vừa nhìn thấy tâm liền siết chặt lại, khẽ cúi người hôn lên trán cô:
"Anh đã hứa sẽ bảo vệ mẹ con em, sao có thể quên? Bác sĩ nói thân thể em đang tốt dần lên, em cũng cảm giác được, phải không? Cho nên đừng lo lắng quá."
Bọn họ bỏ ra tám tháng thời gian, nghiêm khắc thực hiện những biện pháp mà bác sĩ nói, kết quả hiện giờ rất khả quan. Hứa Nhan không còn cảm thấy đau nhức thắt lưng như thời gian trước nữa, sức khỏe cũng được cải thiện không ít.
"Em biết... chỉ là..." Hứa Nhan rũ mi mắt, một tay ôm Tiểu Vũ, một tay đặt lên bụng mình, nhẹ nhàng vuốt ve. "Vừa rồi mơ một giấc mơ rất kinh khủng."
Phỉ Ngạo không cần hỏi cũng biết cô sẽ mơ thấy cái gì, dựa vào câu nói vừa rồi của cô, anh có thể đoán được phần nào. Anh nhíu mày nhìn cô, trong lòng cũng bắt đầu xuất hiện cảm giác lo lắng.
Một đêm này Hứa Nhan gặp ác mộng nên không thể ngủ tiếp, trằn trọc mãi, cứ thế mở mắt đến tận lúc gần sáng mới mệt mỏi mà thiếp đi trong vòng tay của Phỉ Ngạo.
Phỉ Ngạo ở bên cạnh kéo lại chăn giúp cô, trong lòng tính toán sớm một chút đưa cô đến phòng VIP của bệnh viện nằm. Nơi đó không khác lắm so với khách sạn năm sao, phòng ốc còn muốn sạch sẽ hơn nhiều, cũng tiện cho lúc cô sinh. Vốn dĩ anh định chờ thêm một tuần nữa, nhưng nghĩ đến việc cô có thể không may mà sinh non, liền đưa ra quyết định.
Buổi sáng ngày hôm đó vừa ăn cơm xong, Phỉ Ngạo lập tức gọi người thu xếp. Hứa Nhan cũng thật ngoan ngoãn đi theo anh đến bệnh viện nằm, ban đầu cô không muốn chuyển đi, nhưng nào ngờ nơi này lại đầy đủ tiện nghi chẳng khác gì ở nhà, không khí cũng rất thoáng đãng.
Gió nhẹ thổi vào cửa sổ, cuốn bay những trang sách trên bàn. Hứa Nhan nằm trên giường híp mắt lại, Tiểu Vũ ngồi bên cạnh cầm truyện tranh đọc cho cô nghe, mặc dù phần lớn chữ đều do cô đọc thay, nhưng là thằng bé cực kì kiên nhẫn và chăm chỉ, bảo là muốn đọc cho hai em gái nghe.
Hứa Nhan vẫn thường xuyên nhớ đến giấc mơ đêm đó, cho nên lúc này không thể làm gì khác hơn là đem sự chú ý dời qua người con trai của mình, có như vậy mới giảm được chút căng thẳng.
Được chồng và con trai chăm đến tận chân răng, cô cảm giác mình chẳng khác gì đứa nhỏ, rất mất mặt. Bất quá để có thể an toàn vào phòng sinh thì cô đành ném mặt mũi qua một bên vậy!
Những ngày ở bệnh viện, Hứa Vân và Lâm Dương cũng ghé qua vài lần, nói là đợi cô sinh xong sẽ bàn bạc về chuyện cưới hỏi của bọn họ.
Hứa Vân nắm tay chị gái, trong lòng tràn ngập hưng phấn nhưng bên ngoài lại giả vờ trấn định nói:
"Hôm nay em gặp được cái người tên Giai Kỳ kia ở quán ăn."
"Ừm? Có chuyện gì xảy ra sao?" Hứa Nhan nhìn khuôn mặt bày ra biểu cảm "hỏi em đi, mau hỏi em có chuyện gì" của em gái, buồn cười nói.
Được như ý nguyện, Hứa Vân hớn hở kể lại:
"Em cứ nghĩ cô ta làm việc cho chi nhánh của DINOZ ở thành phố khác chứ? Nào ngờ cô ta đang làm phục vụ ở nhà hàng, còn giật bạn trai của nữ nhân nào đấy thì phải, cho nên đã bị đánh ghen, đội hình đánh ghen rất là hoành tráng luôn!"
Hứa Nhan nhíu mày suy nghĩ, không ngờ Giai Kỳ đã bị đuổi việc. Không đợi cô mở miệng, Lâm Dương ở bên cạnh đã lên tiếng giải thích:
"Thật ra thời gian trước Phỉ Ngạo vì khá bận rộn có nhờ tớ xử lý một số việc. Anh ta nói người làm giả giấy bệnh của cậu là Giai Kỳ, cho nên đuổi cô ta ra khỏi công ty rồi."
A? Đuổi đi rồi sao? Hứa Nhan ngẩn ra, không nghĩ tới anh chồng nhà mình lại còn tâm lý và tinh tế đến mức này. Lúc mới về nước liên tiếp xảy ra rất nhiều việc nên cô không có thời gian quan tâm Giai Kỳ, lần trước gặp mặt cũng cảm thấy cô ta khá đáng thương, vì vậy đơn giản ném luôn vấn đề của cô ta ra sau đầu. Nhưng Phỉ Ngạo tuy bận rộn vẫn còn nhớ được, thật sự khiến cô có chút cảm động.
Hứa Vân chống cằm nhìn cô, tiếp tục nói:
"Người đáng thương cũng có chỗ đáng ghét, nếu em là chị thì cô gái kia không chỉ bị đuổi việc đơn giản vậy đâu. Anh rể vẫn còn tốt bụng lắm!"
Hại gia đình người ta tan nát như vậy, không phải chỉ dùng một câu xin lỗi là có thể hoàn tác lại. Huống chi Giai Kỳ cũng chưa mở miệng nhận lỗi với chị gái của cô? Tuy đây chỉ là một trong những nguyên nhân dẫn đến một xô máu huyết sau này, nhưng nếu không có tờ giấy khám bệnh kia thì Phỉ Hoài cũng sẽ không ép chị cô rời đi!
Hứa Nhan nhìn bộ dáng tức giận của em gái mà bật cười, đưa tay búng trán cô nàng một cái:
"Em nói hay lắm, cũng sắp thành vợ người ta rồi mà tính tình sao vẫn trẻ con thế này?"
"Em chỉ đang nói lên nỗi lòng của mình mà thôi!" Hứa Vân đưa tay che trán, bĩu bĩu môi. "Còn nữa, mấy hôm trước em đến công ty của anh rể, phát hiện một tin rất hay, chị muốn nghe không?"
"Không muốn."
Hứa Nhan dứt khoát trả lời, sau đó giả vờ nhắm mắt lại, nhưng cho dù cô nói vậy thì em gái vẫn liến thoắng mà kể:
"Mấy ngày trước có vài người bên tổ kế hoạch bị đuổi việc vì nói xấu chị đó, chị đi đâu cũng đụng độ kẻ thù thế này, vận khí thật tệ. Trong số những kẻ này còn có cả phó phòng kế hoạch, anh rể thật ra không tốt bụng lắm nhỉ, rất vô tình, người ta khó khăn lắm mới trèo lên vị trí đó được, nói đuổi là đuổi."
Hứa Nhan lại nhận được một tin bất ngờ, thật ra trong đầu cô không còn mấy ấn tượng với phó phòng kế hoạch kia, tên cô nàng hình như là... cái gì nhỉ? Tạm thời không nhớ được. Bất quá chỉ cần biết Phỉ Ngạo bao che cô như vậy là được rồi. Khóe môi cô cong lên, được một nửa thì chợt cứng lại, bụng dưới đột nhiên quặn đau khiến cô run run nói:
"Chị... hình như chị sắp sinh rồi!"
Hai người bên cạnh vừa thấy vẻ mặt nhăn nhó của cô liền khẩn trương lên, Lâm Dương nhanh tay bấm nút đỏ ở bên giường, Hứa Vân thì chạy ra ngoài gọi điện thoại cho anh rể cùng dì. Trong phòng thoáng chốc rối loạn lên, Tiểu Vũ cũng hoang mang dùng bàn tay bé nhỏ xoa xoa bụng cô:
"Em gái ngoan, em gái ngoan, chờ một chút nữa mới được ra!"
Hứa Nhan đang lo lắng cũng phải vì hành động này mà kéo khóe môi, thân mình cô đã dưỡng rất tốt, Phỉ Ngạo cũng liên tục bảo đảm với cô sẽ bảo vệ hai đứa nhỏ, cho nên cô không còn quá sợ hãi nữa. Cô phải tỉnh táo, thật tỉnh táo!
Trong lòng tự nhủ như vậy, nhưng là đợi thêm một lát, bác sĩ đến nơi thì cô đã đau đến mức thở không ra hơi.
Phỉ Ngạo như gió cuốn xông vào trong, giúp bác sĩ đưa cô vào phòng sinh. Vừa nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú của anh, trái tim nhỏ của cô liền bình ổn xuống. Anh trực tiếp đi vào phòng sinh cùng cô, tay vẫn luôn nắm chặt tay cô.
Anh đứng bên cạnh chờ bác sĩ chuẩn bị, cô chỉ đang chuyển dạ, vì vậy ghé xuống tai cô nói nhỏ:
"Cố gắng một chút, dùng sức như lúc em ở trên giường cùng anh là được."
"..."
Hứa Nhan mở to mắt trừng anh, lúc nào rồi còn có tâm tình đùa bỡn như vậy? Bên dưới đột nhiên lại co thắt một hồi khiến cô vô thức siết chặt tay anh, hàm răng cắn chặt vào môi dưới để nén xuống tiếng kêu đau.
Chờ thêm gần bốn tiếng đồng hồ dài đằng đẵng, Hứa Nhan mới chính thức lâm trận, chuẩn bị sinh con.
Thật ra Phỉ Ngạo cũng rất sợ, mồ hôi trên trán đã rịn ra, cả người căng cứng đứng ở bên cạnh cô. Anh liên tục ở bên tai cô nói chuyện, khiến cô tỉnh táo hơn hẳn. Cách này lại có tác dụng bất ngờ, mỗi khi Hứa Nhan cảm thấy bản thân sắp chống đỡ không nổi liền nghe được giọng điệu trêu chọc của anh, cô lập tức mở mắt dùng sức rặn.
"Aaa... đau quá..."
Hứa Nhan siết chặt tay Phỉ Ngạo mà kêu to, đem móng tay cắm sâu vào trong da thịt của anh, thật sự không thể nào chịu nổi cảm giác lúc này! So với lần đầu tiên sinh cũng không khá hơn bao nhiêu, đau đến mức cô muốn co người lại, chỉ có thể thở hổn hển ngửa đầu nhìn Phỉ Ngạo.
"Cố gắng chút nữa, sắp thấy đầu của đứa trẻ rồi!"
Bác sĩ đều là người có kinh nghiệm phong phú, lại thêm Hứa Nhan cố sống cố chết dùng sức, cuối cùng cũng nghe được âm thanh vui mừng của bọn họ.
"Ra rồi! Đầu của đứa trẻ ra rồi! Lại dùng sức thêm một chút!"
Nửa người dưới của Hứa Nhan cơ hồ sắp hỏng mất, cứ cách một lát lại cảm giác được thắt lưng siết chặt, bụng dưới co rút dữ dội. Nghe đến câu kia của y tá, cho dù ruột gan bên trong đều giống như bị con gái nhỏ lôi kéo sắp đứt hết thì cũng cố cắn răng gồng mình dùng sức.
Bên dưới vốn đang căng nứt chợt trở nên nhẹ nhõm, cô còn chưa kịp thở phào một hơi, lại tiếp tục đau quặn lên.
"Vẫn còn một đứa nhỏ nữa, tiểu thư, mau dùng sức!"
Trán cô lúc này đã mồ hôi nhễ nhại, Phỉ Ngạo ở bên cạnh chứng kiến toàn bộ quá trình, sống lưng lạnh ngắt. Sau này anh tuyệt đối sẽ không để cô sinh nữa! Thấy cô đau đớn quằn quại trên giường như bị tra tấn, trong lòng anh cũng không thoải mái chút nào.
Phỉ Ngạo siết chặt tay cô, thúc giục:
"Hứa Nhan, em cố gắng chút nữa, đừng bỏ cuộc! Thiên Ngọc vẫn còn ở trong bụng em!"
Nghe đến tên con, Hứa Nhan nâng mí mắt lên, mồ hôi chảy vào trong mắt cô vừa xót vừa rát, nhưng là cô chỉ nhìn chằm chằm vào đứa trẻ vừa được y tá ôm lên. Còn một đứa nhỏ! Cô thật sự đau muốn chết, cũng mệt sắp chết đến nơi, thân thể tựa như không thuộc về mình nữa, nhưng mà so với cơn ác mộng ngày đó thì vẫn tốt hơn gấp trăm lần!
Hứa Nhan ở trên giường sinh lăn lộn và giằng co suốt một tiếng đồng hồ mới khẽ thở phào một hơi, bởi vì cô đã nghe được tiếng kêu vui mừng của y tá. Vùng lưng dưới giống như bị chai mất, chẳng còn chút cảm giác nào. Cô xụi lơ trên giường, cố gắng hé mắt nhìn hai khuôn mặt nhỏ đang nhăn nhó của hai đứa con gái, sau đó nghiêng đầu liền ngủ mất.
Sau lưng Phỉ Ngạo đổ đầy mồ hôi, thấy hai đứa con gái, rõ ràng sắc mặt trầm xuống, có chút không chấp nhận được đây là con mình. Sau đó mới cố gắng bình tĩnh an ủi bản thân rằng:
"Trẻ con lúc mới sinh luôn xấu như vậy."