HUNTER CHI DỊ SẮC SONG ĐỒNG

"Shina tỷ!" Thấy Gon vẫy tay nhìn mình, Shina cũng vẫy tay đáp lại: "Gon, Killua."

"Nếu Shina tỷ đã đến đây rồi." Gon gãi đầu: "Chúng ta vào trong tìm Omokage đi! Kurapika còn chưa lấy lại mắt nữa."

Killua: "..." Cũng đúng nhưng hắn thấy có gì đó sai sai!

Illumi lườm hai đứa, không tiếng động tới bên cạnh nàng, nói nhỏ:

"Omokage thực sự ở bên trong, lát nữa đừng kích động."

"Yên tâm." Nàng nghiêng đầu cho hắn một ánh mắt an tâm: "Ta đã sớm bình tĩnh rồi."

Bởi vì chờ ngày này, lâu quá.

.
.

Cũng không chờ đợi gì lâu, Ảo Ảnh Lữ Đoàn lục tục đi tới. Vốn dĩ giết Omokage chỉ cần một mình Shina hoặc Illumi cũng đủ rồi. Thế nhưng thù mới hận cũ hãy còn đó, một mình thanh toán lại thấy tiếc cho đám kia.

Lúc Omokage nhìn thấy tất cả bọn họ, hắn cười dài. Như một cha sứ, nam nhân tóc dài đứng lên, dang rộng hai tay, từ ái mà thành kính:

"Giết hết chúng đi, các con của ta."

Shina lạnh lùng nhìn nam nhân trên đài, nàng tiến lên, bằng một tốc độ khủng khiếp, kết ấn:

"Hoả độn: Đại hoả cầu huỷ diệt!"

"Rising Sun!"

Biển lửa tận trời, nhiệt lượng nóng bỏng. Con rối bị nó đốt cháy, nhanh gọn mà dễ dàng đến thế. Điều này cũng không thể bài trừ là do thực lực của nàng và Feitan đã tăng lên rất mạnh. Với chiêu thức ở phạm vi toàn trường, dường như chỉ trong vài nhịp thở, lại có thể đơn giản diệt hết như thế.

Omokage động đậy ngón tay, vừa định tung ra một chiêu gì đó. Thế nhưng, bỗng nhiên trái tim hắn nhói lên. Lưỡi đao từ phía sau đâm xuyên qua lồng ngực hắn, giản đơn cắt đứt sinh mạng của một vị chúa.

"...Là ngươi?"

"Xin lỗi..." Cô bé tóc vàng nức nở, run run nắm chặt hai tay: "Đừng tiếp tục hại người nữa..."

"Ca ca."

Hô hấp của Shina bị kiềm hãm. Thứ xưng hô quen thuộc bị phủi đầy bụi trong kí ức khiến cho nàng hoảng thần trong nháy mắt. Feitan ở bên cạnh vươn tay tóm lấy tay nàng, xiết chặt tưởng chừng như muốn bẻ gãy nó.

"Bình tĩnh bình tĩnh!" Shalnark nhảy cẫng lên: "Ngươi điên à Feitan!"

Feitan hừ một tiếng, vươn tay chỉnh lại cổ áo. Hắn lôi kéo nàng đi ra ngoài, con mắt vàng hẹp dài bén nhọn giống như lưỡi đao, không cho phép từ chối: "Ra ngoài."

Kuroro đứng tại chỗ nhìn Omokage bị lửa thiêu cháy, bình tĩnh thở dài.

——Đáng lí ra, ngươi phải tự tay giết hắn mới đúng, Orihime.

Trên đường đi, không khí có chút trầm trọng. Thân làm động vật đơn bào, Uvogin hoàn toàn không nhận ra. Hắn gãi đầu, nói với cả đám rằng:

"Chúng ta đi uống bia đi?"

Nobunaga đáp: "Đi."

Shalnark: "Đi."

Shizuku: "Đi."

Franklin: "Đi."

Machi gật đầu, Pakun quay đầu nhìn Kuroro, thấy hắn đồng ý rồi mới tán thành.

Kortopi và Benovelo vẫn im lặng như cũ, đến cuối con đường, Shina mới hít một hơi thật sâu, cười nói rằng:

"Được thôi! Cùng nhau ăn một bữa thật no đi!"

Ảo Ảnh Lữ Đoàn chúng ta, lần đầu tiên hội tụ sau một quãng thời gian chia tách dài.

[Hisoka: ??? Còn ta nữa ân hừ~?]

[Đi tìm cường giả đi, ngươi.]

.
.
.

"Ăn chậm thôi, đám người này!"

"Ê, Uvogin, chưa chín kìa!"

"Ha ha Orihime, không vấn đề gì! Vẫn ngon chán!"

"Shalnark! Đề nghị ngươi không nghịch điện thoại khi ăn cơm."

"Xin lỗi xin lỗi~"

Shina nhìn cả đám nhốn nháo trước mặt, bỗng chốc che mặt cười khẽ.

Đám người này thực sự là...

Đột nhiên, một miếng thịt xuất hiện trước mặt nàng. Feitan liếc mắt nhìn nàng, vẫn giữ nguyên động tác trên tay. Shina chớp chớp mắt nhìn hắn, vài giây sau lập tức há miệng, nhai ngon lành.

"Cảm ơn, ta còn muốn ăn nữa."

"Ừ." Hắn bình tĩnh đáp lại.

"Chờ đã, Feitan ngươi OOC!"

"OOC?" Feitan nhếch miệng: "Từ đầu truyện các ngươi cũng đã OOC rồi, lũ vô tri."

"!!"

Đúng ha!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi