HƯƠNG DẠ THẢO

Thanh Tâm Trà Thất.

Một phòng vẫn những con người cũ đang ngồi ũ rũ, hết người này thở dài lại tiếp đến người kế, so với không khí hừng hực hăm hở ngày trước đúng là cách một quãng xa.

- Huynh đệ muội!- Dương Vân Thiên lên tiếng phá tan bầu không khí ngột ngạt- Các ngươi nghĩ được đối sách gì mau nói xem, im lặng thế này không phải cách hay đâu!

- Còn có thể sao?- Phan Nhật Minh liếc xéo hắn, ý là "chúng ta mà tìm được kế thì tội gì thở dài cho giảm thọ".

- Aizzz,- Ngô Thiếu Kỳ gục đầu xuống bàn, thở dài lần thứ n- cái gì thư từ chức, cái gì thu dọn hành lý, cái gì tiệc chia tay Thành ca đều làm đủ cả rồi. Chúng ta đã không thể chia rẽ bọn họ mà sắp mất luôn huynh ấy. Đúng là thất bại mà! Theo ta, chúng ta cứ gọi hết rượu ra đây giải sầu đi!

- Oa, muội không muốn, không muốn đâu!- Mai Dạ Thảo rơm rớm nói- Muội không muốn mất nghĩa huynh đâu! 

- Đúng vậy! Đúng vậy!- Lâm Kiệt vừa đập đập tay xuống bàn vừa rít gào thảm thiết- Thành ca muốn ngao du sơn thủy cũng được, muốn ngoạn giang hồ cùng hồng nhan tri kỷ cũng không sao, cớ gì... cớ gì huynh ấy lại chọn họ Mạc kia! Có chết đệ cũng không chịu! Đệ sẽ phản đối! Đệ quyết phản đối tới cùng!

- Ừm… ta hiểu.- Vũ Khải Duy gật gù- Đệ vẫn còn để bụng vụ giả nữ lần trước à?

- Duy ca, huynh... huynh...ta hận huynh!- Sau khi ném cho Vũ Khải Duy ánh nhìn cừu địch, Lâm Kiệt nhào sang phía Trần Ngôn Thanh và lay lay cánh tay anh- Thanh ca, huynh mau nói gì đi. Huynh đã nghĩ ra cách chưa?

Trần Ngôn Thanh từ nãy vẫn bình thản ngồi thưởng trà, bề ngoài tỏ vẻ lắng nghe chăm chú nhưng kỳ thực hồn đã treo ngoài cửa. Nghe Lâm Kiệt gọi, anh nhàn nhã đặt chung trà xuống, nhìn khắp mặt huynh đệ rồi nhả ra lời châu ngọc:

- Cách cũng không phải không có...

- Sao? Sao? Sao?- Cả bọn đều đổ dồn ánh mắt về phía anh, tai họ thiếu điều muốn dán sát miệng anh.

- Nhưng..,- Anh cười tươi như hoa, nói tiếp- thời cơ vẫn chưa đến! Các ngươi lo lắng chi cho mệt, điểm tâm đều đã nguội rồi, mau ăn thôi!

- CÁI GÌ???- Tiếng hét bi thống của một tập thể tràn đầy bi phẫn dậy lên tức thì.

Bên này, Ngô Thiếu Kỳ hắng giọng ho khan, Mai Dạ Thảo nháy nháy mắt, mấy người kia âm thầm xoắn ống tay áo, chân chuẩn bị dịch chuyển.

Bên kia, có tiếng gõ cửa. 

Trần tướng quân không sợ sống chết nào đó vờ không nhìn thấy chút cử động nhỏ bé của đám huynh đệ muội, ung dung đặt bánh trở lại dĩa, cười đắc thắng nói:

- Vào đi!

Người tới là một tên tiểu nhị. Sau khi vái chào xong, hắn đi qua hàng loạt ánh mắt ngạc nhiên có, nghi hoặc có đến trước mặt Trần Ngôn Thanh, kính cẩn thưa:

- Trần đại nhân! Văn đại nhân có lời mời ngài đến căn phòng bên kia!

- Được!- Trần Ngôn Thanh gấp quạt cái xoạch rồi hướng về phía đám huynh đệ muội còn đang ngơ ngác, thần bí nói- Các huynh muội, thời cơ tới rồi! Đi thôi!

Sáu người kia đầy một bụng khó hiểu nhưng vẫn lục đục theo sau anh. Người nào cũng siết chặt nắm tay, nghiến răng bụng bảo dạ: "Cho huynh sống thêm lúc nữa! Nếu huynh còn dám gạt ta, ta sẽ cho huynh chết thảm hơn lần trước!"

Đó là một căn phòng lớn, bày trí sang trọng, lại có một bàn đầy ắp ba mươi sáu món điểm tâm trứ danh. Mùi thức ăn dậy lên xộc vào mũi phút chốc khiến sáu người hoa mắt, không hẹn cùng quay sang nhìn Trần Ngôn Thanh bằng ánh mắt long lanh sùng bái.

- Thanh ca!- Ngô Thiếu Kỳ nhào tới ôm anh- Đệ yêu huynh! Huynh thật hào phóng a! 

- Tránh ra!- Trần Ngôn Thanh không chút nể tình xô hắn sang một bên, gân xanh nhẩy đầy trán anh- Làm ngươi thất vọng rồi, người ngươi nên ôm ở đàng kia kìa!

Vừa nói, anh vừa chỉ về phía cửa. Cùng lúc đó, một người “vèo” đi vào và nhanh chóng đóng sầm cửa lại. Hắn lau lau mồ hôi trán, nói không kịp thở:

- Trời ạ, cửa mở toang thế này thì lộ hết! Lộ hết!

Tiếp theo, hắn giũ giũ ống tay áo cho thẳng thóm, nhoẻn miệng cười, hướng đám người đang hóa đá trong phòng vái một vái và xoải bước dài mau chóng trình diện trước mặt Mai Dạ Thảo. Trước ánh mắt trợn tròn của sáu người, hắn giơ ngón tay ra dấu im lặng rồi hướng về phía Mai Dạ Thảo hành lễ:

- Thần, Văn Hiểu Phong tham kiến nương nương!

- Văn... Văn thị lang?- Mai Dạ Thảo vừa gọi được hồn về liền lùi lại một bước, nghi hoặc hỏi- Ngươi... Ngươi là có ý gì?

-Muội đừng sợ!- Trần Ngôn Thanh lên tiếng trấn an nàng- Văn thị lang cùng một phe với chúng ta, hắn sẽ giúp chúng ta hoàn thành kế hoạch!

Một lời lập tức khiến sáu người nới lỏng cảnh giác, đối với Văn Hiểu Phong lại có vài phần tin tưởng.

Văn Hiểu Phong liếc nhìn Trần Ngôn Thanh, thấy người kia đang cười thân thiện với mình, nhất thời lắc đầu cảm khái. Kì thực anh bị Trần Ngôn Thanh lôi kéo cũng là vạn bất đắc dĩ, lần này bán đứng bằng hữu nếu bị người đó phát giác chỉ e khó sống dưới Dạ Thần Đao. Nguồn cơ cớ sự cũng chính từ lần trước anh cùng Trần Ngôn Thanh phụng mệnh tra án ở thiên lao. Một đám tử tù đi bảo vệ Thành vương, nói không có nội tình có quỷ mới tin! Bằng mưu mô giảo hoạt của ai kia, tra một hồi liền tra ra việc Lý Giang Thành săn tội phạm kiếm tiền thưởng. 

Trần Ngôn Thanh dựa vào giao tình giữa Văn thị lang và Lý Giang Thành lập tức nhận ra chính anh là "tay trong nối giáo cho giặc" giúp Thành vương lén đi kiếm tiền. Trần Ngôn Thanh một khi nắm được bí mật quý giá không dại gì bỏ qua. Nào là tin tức đến tai Hình bộ thượng thư đại nhân sẽ thế nào, đến tai thừa tướng đại nhân sẽ thế nào, đến tai bệ hạ sẽ thế nào, đến tai giang hồ sẽ thế nào...vân vân và mây mây một thôi một hồi thế là thu thập được Văn thị lang về phe của mình!

Trước những ánh mắt nóng bỏng nhìn mình, Văn Hiểu Phong thấy lạnh cả người. Anh nuốt khan rồi nói:

- Kế sách thì thần không có nhưng thần nhận được một tin quan trọng...

- Hả?- Một đoàn người cùng đồng thanh, nhiệt khí lại được đẩy lên mấy độ- Tin gì? Tin gì?

- Ực...- Văn thị lang lại nuốt khan lần nữa rồi nói- Hôm qua, Thành vương có nhờ thần đặt dùm ngài một phòng ở Thanh Tâm Trà Thất này, còn có...

- Còn có gì?

- Ngươi mau nói a!

- Gì mà lề mề như đàn bà thế!

- Mau lên! Mau lên!

Văn thị lang rốt cuộc nhịn không nổi nữa, bắn ánh mắt như có tia sét nhìn mấy người đang vồ lấy mình, lạnh giọng đáp:

- Im lặng lắng nghe! Nếu không, không nói!

Một phòng tức thì im phăng phắc. 

Sau khi được chút không gian dễ thở, Văn Hiểu Phong hít sâu một hơi dài rồi tiếp tục với chủ đề của mình:

- Thành vương còn nhờ ta thay ngài mời công chúa Lưu Ly đến đây đàm luận chuyện cũ.(Đám người trợn mắt há mồm, Văn Hiểu Phong tức thì trừng mắt tỏa khí thế như quan phủ trên công đường phân xử phạm nhân khiến cả bọn rét run, lại tiếp tục mím môi dỏng tai nghe tiếp). Tin chắc các ngài cũng biết giao tình của Thành vương và công chúa không phải tầm thường. Trước đây ta nghe Thành vương nói ngài từng giao Dạ Thần Đao cho công chúa giữ làm tín vật, lần trước ta được cử đến Dịch Quán họa chân dung công chúa nàng cũng không ngừng truy vấn ta tung tích của Thành vương. Cho nên, theo ta suy đoán, hai người bọn họ là "tình trong như đã mặt ngoài còn e", nếu chúng ta tích cực hun đúc tình cảm cho họ, Thành vương chắc chắn sẽ ở lại!

- Ngươi dám chắc?- Trần Ngôn Thanh nhếch khóe môi cười mỉa mai- Ngươi chớ quên Mạc Yên Đình kia hiện đang là "thân nhân duy nhất" do chính miệng Thành vương xác thực. Nếu ngươi nhìn thấy tình cảm của bọn họ ở ngự thư phòng hôm trước, ngươi sẽ không dám nói mạnh miệng thế!

- Phải đó!- Mai Dạ Thảo ủy khuất gật gật đầu- Huynh ấy hoàn toàn không để nghĩa muội là ta vào mắt nha! Mạc Yên Đình kia còn chưa rước qua cửa, huynh ấy đã nói nàng ta là thân nhân duy nhất, tức chết ta mà!

- Nương nương, thỉnh tha lỗi cho thần.- Văn Hiểu Phong vòng tay thi lễ rồi cung kính nói tiếp- Thần hiện tại chỉ tin vào mắt mình thấy. Suốt mấy ngày ở trong thiên lao, Thành vương cùng Mạc tiểu thư ngày đêm thân cận nhưng giữa họ không hề phát sinh chuyện gì, cùng nhau trò chuyện lại càng không có. Khoảng thời gian ngắn ngủi hai người họ ở cạnh nhau có lẽ là ở mật thất của Hoàng Lăng, thế nhưng chẳng bao lâu thì nương nương cùng Trần đại nhân cũng xuất hiện. Họ có muốn phát triển tình cảm kiểu nào thì cũng quá mức phi lý với từng ấy thời gian. Còn có, Mạc tiểu thư kia trước nay có tình cảm sâu nặng với Hàn Thừa Vận, nàng ta từng tự vẫn vì hắn, cũng từng được hắn cứu khỏi thiên lao, hôm ở ngự thư phòng nàng ta còn cầu tình cho hắn. Thành vương vốn là người cương trực chính khí đầy người, nàng ta lại là tài nữ giỏi tài ăn nói, khả năng ngài ấy bị nàng ta qua mắt cũng không lạ, đúng không? Hàn Thừa Vận là kẻ thù của bệ hạ, Thành vương là cánh tay đắc lực của bệ hạ, nàng ta có ra tay ám toán Thành vương giúp Hàn Thừa Vận cũng là lẽ thường, đúng không? Ta hỏi các ngài, các ngài có tán đồng Mạc tiểu thư cùng Thành vương nên duyên cầm sắt hay không?

- Ổ?- Trần Ngôn Thanh nhướng mày hỏi lại- Ngươi nói vậy là ngươi tán thành Thành vương cùng công chúa Quân Như à?

- Không sai!- Văn Hiểu Phong gật đầu ngay tắp lự- Chúng ta sẽ cùng nhau giúp hai người bọn họ thành đôi!

- Thế nhưng...- Mai Dạ Thảo vò vò gấu áo- Hạnh phúc cả đời của Thành ca phải do huynh ấy chọn, sao đến lượt chúng ta...

- Nương nương chớ lo!- Văn Hiểu Phong mỉm cười gian trá nói- Thần luôn tin trực giác của mình, chúng ta sẽ không sai đâu! Người xem...

Nói rồi, anh chỉ tay về phía vách tường, trên đấy có một bức bích họa khổng lồ. Bích họa vẽ trên có trời cao xanh ngắt, trong vòm lá trúc có đàn chim nhỏ đang lượn quanh, dưới những chiếc lá khô là đôi hổ đang vờn nhau. Nếu chịu khó ghé mắt nhìn kĩ, những đốm vằn trên lưng hổ được vẽ trên giấy mỏng có khả năng nhìn thấu phía sau. Điều đặc biệt là phía bên kia vách cũng có một bức tranh đối xứng y hệt, cũng tức là, muốn biết căn phòng bên kia có động tĩnh gì thì chỉ việc nhìn kĩ vào đốm vằn trên lưng hổ.

- Ách,- Mai Dạ Thảo nhìn theo hướng mắt Văn Hiểu Phong liền ngộ ra đạo lý, nàng lau lau mồ hôi, nói- Hai người họ ở bên kia?

Văn Hiểu Phong không đáp, chỉ cười tươi như hoa rồi gật đầu.

- Nghe lén hình như không hợp đạo lý cho lắm...

Nàng chỉ mới nói được đến đó thì loáng một cái, quanh nàng không còn một ai. Đứng sát vách tường đằng kia, Lâm Kiệt vẫy vẫy tay với nàng vừa gọi khẽ:

- Thảo muội, nhanh lên, công chúa đến rồi!

Trong khi khán giả còn đang hồi hộp, hai nhân vật chính lại diễn quá lề mề. 

Theo sự an bày của Văn Hiểu Phong, căn phòng được trang hoàng hết sức xa hoa, muốn sắc có sắc, muốn hương có hương, đúng là vượt xa tưởng tượng của Lý Giang Thành. Nhìn bàn tiệc đầy ắp, anh hết nhìn lại y phục thô mộc của mình lại sờ vào hầu bao, mồ hôi thi nhau vã ra ướt đẫm trán. Lòng anh không khỏi than thầm: tên kia có cần làm quá thế không, hắn không phải muốn tiêu hết lộ phí của anh đi?!

Nguồn cơn của cuộc gặp gỡ này bắt đầu từ hôm trước. Vào cái ngày anh oai phong lẫm liệt đến trước mặt Hàn Thừa Triết và đập phong thư từ chức một cách rất khí thế, anh hùng hồn nói:

- Bệ hạ, chớ cản ta! Ta muốn từ chức!

- Huynh...- Quả nhiên Hàn Thừa Triết không kịp tiêu hóa lời anh, hết nhìn phong thư lại nhìn mặt anh, nhíu mày hỏi- Huynh là có ý gì?

- Không gì cả!- Anh hếch mũi lên trời, dù gì ghế vương gia anh đã không thèm từ lâu, cần quan tâm chi hắn có giận hay không- Thần trước mang tội tắc trách không bảo vệ bệ hạ chu toàn, sau lại cầu tha mạng cho phản tặc. Lòng hổ thẹn không dám nhìn ai, nay thần xin thoái ẩn trao lại binh quyền, mong bệ hạ tìm hiền nhân khác mà ký thác!

- Hừ, - Hàn Thừa Triết bật cười- trẫm không truy cứu thì thôi, kẻ nào lại có gan trách huynh!

- Không được!- Mỗ vương gia hốt hoảng sợ đại kế không thành bèn gấp gáp nói- Chính vì ngài không trách nên ta mới hối hận. Ta không mặt mũi nào gặp ngài....

- Ổ?- Hàn Thừa Triết nhướng mày- Vậy huynh muốn làm ẩn sĩ à?

- Không sai! Không sai!- Gật gật đầu như giã tỏi.

- Ừm, nghỉ ngơi cũng tốt!- Hoàng đế lại ngồi an ổn xuống ghế, lơ đãng gõ gõ ngón tay lên bàn rồi nói- Được! Chuẩn tấu!

Lý Giang Thành rúng tim. Hắn đồng ý có phải hơi bị nhanh không? Thư còn chưa bóc ra nói chi đến xem qua nội dung...

- Bệ hạ!- Anh chộp lấy phong thư, vừa cúi đầu thật thấp, hai vừa tay kính cẩn dâng lên ngang mày đưa cho Hàn Thừa Triết, khẩn thiết nói- Thỉnh ngài xem kĩ! Thần muốn từ chức không phải muốn nghỉ phép nha.

- Được! Được!- Người kia phất phất tay tỏ ý đã hiểu- Dù gì thương thế của huynh cũng không nhẹ, nhân cơ hội này nghỉ ngơi một thời gian cũng tốt!

- Không phải nha! Ta là...

- Huynh định ngày xuất phát chưa?

Hắn đột nhiên hỏi anh một câu không ăn nhập gì làm anh hơi bối rối, vội vàng thu liễm lại thái độ vô lễ của mình, anh kính cẩn thưa:

- Tâu... Là rạng sáng ngày kia...

- Huynh đã thu xếp hành trang chưa? Bàn giao công việc chưa? Thông qua Cơ mật viện chưa? Chào tạm biệt đồng liêu chưa?

- Ách... Cái này...

- Còn không về chuẩn bị!- Đoạn, hắn hí hoáy viết một tờ giấy rồi đóng ấn cái rụp, sau khi ném tờ giấy về phía anh, hắn nói thêm- Huynh cầm thứ này đến quốc khố lãnh năm trăm lượng bạc làm lộ phí đi!

Rầm.

Tiếng động lớn chợt vang lên khiến hai người cùng hướng ra cửa. Nàng cung nữ vừa té ngã vội vã lồm cồm ngồi dậy, gấp như phải bỏng, còn chưa kịp hành lễ đã mếu máo tấu trình:

- Bệ hạ a, chúng thần đã cố ngăn nhưng nương nương cứ một mực chiếm dụng ngự thiện phòng... Chúng thần vô năng không thể cản lại, xin bệ hạ suy xét, đừng trừ lương chúng thần a a a~~~

- Cái gì?- Hàn Thừa Triết nhỏm dậy, gân xanh nổi trên trán, giọng hắn tràn đầy tức giận- Trẫm vừa cấm nàng ấy đến ngự hoa viên trồng cây thì nàng ấy lại chạy đi nấu ăn? Hừ hừ, chẳng ra thể thống gì cả!

Tiếp theo, Lý vương gia ngây ngốc nhìn hoàng đế nào đó đen mặt hầm hầm rời đi nhanh như cơn lốc, rồi lại ngây ngốc nhìn mảnh giấy có ấn kí đỏ chói trong tay mình. Hàn Thừa Triết không những đồng ý cho anh từ quan còn cấp lộ phí... Hắn ngày ngày rêu rao quốc khố cạn kiệt, ngày ngày tìm cớ trừ lương mà lại ra tay hào phóng thế... Hắn lại không hỏi anh đi với ai... Còn có, tính theo thời gian trên thánh chỉ của hắn, hôn lễ của anh chẳng phải đã gần kề sao... Này, có phải đã sai chỗ nào không vậy? 

Đến khi cầm chắc năm trăm lượng trong tay và nhéo mình một cái đau thấu trời, Lý Giang Thành mới miễn cưỡng tin là mình không nằm mơ. Tiếp theo, anh nên làm theo lời Hàn Thừa Triết, chính là làm đủ mọi thủ tục trước khi rời đi.... nhỉ? Ngẫm lại, anh ghét nhất những kẻ vô trách nhiệm, nói bỏ là bỏ, nói đi là đi, nỡ lòng quăng núi công việc của mình cho huynh đệ, lại khiến đồng liêu, bạn hữu cùng thân nhân ngày đêm lo lắng cho an nguy của mình. Chi bằng, anh cứ làm rõ tất cả một lần, ra đi cũng thấy nhẹ nhõm hơn!

Và rồi, hình ảnh đầu tiên lướt qua đầu anh đầu tiên không hiểu sao lại là một cô nàng giả nam trang, hay làm nũng với anh, hay dỗi hờn với anh. Lòng anh đột nhiên thấy xốn xang, tim âm ỉ nhói đau. Anh đưa tay sờ lên vết thương trên ngực mình, cảm giác đau không giống đau thế này. Ách... Đầu anh chợt lóe sáng. Hình như anh từng hứa sẽ đưa nàng đi ngoạn hết "kinh thành tứ tuyệt", tuy có đi đấy nhưng chẳng nơi nào ra hồn cả. Anh xưa nay lấy chữ tín làm đầu, ghét nhất kẻ bội tín phụ tình, chả trách chính mình mỗi lần thấy nàng lại thấy khó chịu. 

Được! Thôi thì dứt khoát hẹn nàng ra, trả hết nợ cho nàng, anh có lên đường cũng một thân nhẹ gánh!

Lý Giang Thành nghĩ nghĩ lại thấy mình đi mời Đỗ Quân Như thật có điểm không tiện, nhớ tới Văn Hiểu Phong từng nghe qua đoạn "duyên kỳ ngộ" của mình, hắn từng đến Dịch Quán gặp nàng, hắn lại sắp xếp công việc cũng khá chu toàn, vậy là anh dứt khoát nhờ hắn làm nhạn đưa tin. 

- Cái đó....- Anh cố nặn ra nụ cười thân thiện với người đối diện rồi nói- muội hẳn là chưa dùng điểm tâm đúng không? Chi bằng...

- Huynh không cần khách sáo!- Đỗ Quân Như không chút khách khí cầm một cái bánh bao nhai ngấu nghiến, lạnh lùng nói tiếp- Bữa tiệc lần trước vẫn chưa động đũa nên tiệc này là huynh nợ ta, ta không ăn tận lực thật có lỗi với bản thân rồi!

Ách... Vương gia nào đó vừa gật gật đầu tán thành vừa len lén lau mồ hôi. 

Sau đó, anh rất chi phối hợp chống cằm ngoan ngoãn nhìn nàng ăn, ăn đến nghẹn nhưng vẫn cố ăn, chốc chốc lại đưa trà cho nàng uống thông cổ.

- Từ từ...- Anh đưa chung trà cho nàng lần thứ n + 1 vừa vuốt vuốt lưng nàng, vừa dịu dàng nói- Ta không giành với muội, muội không cần gấp thế đâu...

- Không được!- Nàng uống chung trà cái ực lại nhai bánh tiếp- Ta muốn ăn đủ ba mươi sáu món...

- Muội nghĩ bụng mình chứa nổi à?- Anh lắc đầu, lại vỗ vỗ lưng nàng như dỗ trẻ- Ngốc thật! Lần này ăn không hết thì còn lần khác a...

- Có thể sao, Hào ca?- Đỗ Quân Như hít mũi, nàng ngước lên nhìn anh bằng đôi mắt ươn ướt long lanh, giọng nàng nghèn nghẹn- Không ăn lúc này ta còn có lần sau sao? Huynh mặc ta, mặc ta đi...

- Không được!- Anh dứt khoát giật lấy chiếc há cảo trong tay nàng, bỏ tọt vào miệng mình, trợn mắt nuốt xuống rồi nói- Muội là công chúa, chết vì nghẹn khó coi lắm, biết không? Ta không muốn muội chết!

Xoảng. 

Dĩa bánh trong tay Đỗ Quân Như đã vỡ tan nghìn mảnh dưới chân hai người.

Ách, lý do này có phải kì lắm không? Sao... sao Đỗ Quân Như nhìn anh chằm chằm thế kia? Chẳng qua, anh chỉ gấp quá nói đại thôi mà...

- Ta...cái đó... Ý ta không phải chê bai gì muội...- Lý Giang Thành đỏ mặt tía tai nói- Bất quá, chúng ta gói ghém lại mang đi, được không?

Tiếp tục nhìn anh không chớp mắt và đầy nghi hoặc.

- Cái kia...- Anh lúng túng- Chúng ta còn phải chèo thuyền trên Bích Thủy hồ, uống rượu Đông Mai, ngắm mặt trời mọc trên đỉnh Thục Sơn...

- Được!- Đỗ Quân Như cố giấu đi chút kinh hỉ vừa lộ diện, đáp gọn lỏn- Thế thì chúng ta đi!

Một lời còn hơn thánh chỉ xá tội, Lý Giang Thành mừng rơn. Một bên anh vuốt ngực mình thở phào, một bên phân phó tiểu nhị nhanh chóng thu gom điểm tâm cho vào hai cặp lồng tre cùng chính mình trở thành phu xe, đánh xe cùng nàng đến Bích Thủy hồ chèo thuyền.

Hai người họ đã sớm không để ý, lúc này mặt trời đã bò lên thiên đỉnh, mà... rạng sáng mai anh phải lên đường.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi