HƯỚNG DẪN CÔNG LƯỢC NGƯỜI CÁ MẤT TRÍ NHỚ

Ngô Liên Thủy nói với Triệu Vĩ: "Chú cứ nhận lời phỏng vấn trước đi."

"Chuyện này..."

"Một trăm nghìn." Ngô Liên Thủy ra giá.

"Được, anh Ngô, em nhận lời ngay lập tức."

Ngô Liên Thủy đầu kia hơi dừng lại, đoạn nói với Triệu Vĩ: "Phỏng vấn nên nói gì chú biết rồi chứ."

"Em làm việc thì anh Ngô cứ yên tâm, nhưng còn tiền nong..."

"Sau khi phỏng vấn được đăng lên, anh sẽ chuyển tiền đến tài khoản của chú." Dứt lời, Ngô Liên Thủy cúp thẳng điện thoại.

Triệu Vĩ lập tức gọi điện cho tạp chí vừa rồi, hy vọng có thể xếp lịch phỏng vấn càng sớm càng tốt.

Trang Yến dọn dẹp nhà cửa xong xuôi liền đến bệnh viện kiểm tra, vết thương ngang hông đã hoàn toàn lành lặn, không hề nhìn ra dấu vết đã từng bị thương.

Trang Yến biết chuyện này có liên quan mật thiết đến anh cá dưới đáy đại dương, cậu ngủ với người ta hơn nửa tháng để rồi một đi không trở lại, chuyện này nói ra cũng thật là thất đức. Cậu nhớ khi còn ở dưới đáy biển đã từng bảo anh cá, mình muốn biếu anh một con búp bê bơm hơi.

Nhưng thứ đồ kiểu này nếu không thể đưa tận tay, khả năng cao sẽ bị coi như rác thải đại dương mà đem đi xử lý, đến lúc đó người của bộ bảo vệ môi trường tra camera giám sát phát hiện cậu là thủ phạm, thì quả thật cậu có một trăm cái miệng cũng chối đâu cho hết tội.

Trang Yến cúi đầu nhìn miếng vảy cá trong lòng bàn tay, vậy là phải coi như vật kỷ niệm sao? Cậu khe khẽ thở dài.

Cũng may bên cảnh sát chỉ coi là cậu đang mất tích, giấy tờ liên quan chưa bị tiêu hủy, nếu không hiện giờ cũng tương đối phiền hà.

Mấy tên côn đồ ra tay khi đó và kẻ thù của nhà họ Văn đều phải ngồi tù dưới sự sắp xếp của nhà họ Văn, nhưng Triệu Vĩ vẫn an an ổn ổn, cậu đi lấy lời khai, cảnh sát nói sẽ tiếp tục điều tra chuyện này.

Năm xưa Trang Yến rút lui khỏi làng quyền anh, tất cả mọi người đều cho rằng cậu là vì không chịu nổi lời nhục mạ của người hâm mộ, nhưng thật ra chỉ vì eo cậu bị thương nghiêm trọng, cậu không có cách nào đứng trên võ đài được nữa.

Sau đó cậu tìm công việc huấn luyện viên thể thao, rất nhiều động tác cậu đều không làm được, nhưng khuôn mặt của cậu có thể giúp trung tâm thể thao thu hút không ít khách hàng, vì vậy mà ông chủ phòng tập trái lại còn rất thích cậu.

Bây giờ eo cậu đã khỏi hẳn, cậu có thể bước lên võ đài một lần nữa, còn những tiếng cười nhạo chửi rủa kia thật ra Trang Yến cũng không để bụng, tay đấm quyền anh sống nhờ thực lực chân chính của mình trên võ đài, chứ không phải nhờ sự yêu thích của khán giả bên dưới.

Gần đây cậu mới liên lạc với huấn luyện viên cũ Chu Phi, nhờ anh để ý tình hình thi đấu quyền anh dạo này giúp mình. Trước kia Chu Phi cũng là một tay đấm hạng nặng, lúc lớn tuổi chuyển về làm huấn luyện viên, về sau lại bị chấn thương đùi, liền chạy đến khu vực xung quanh trường đại học thuê một cửa tiệm nhỏ, bắt đầu bán Malatang.

Khi nghe tin Trang Yến muốn trở lại võ đài, Chu Phi lập tức lớn giọng mắng mỏ: "Mày không muốn sống nữa à, hông bị thương thế kia còn quyền cước cái gì? Anh thấy mày đánh mạt chược nhiều quá hỏng đầu rồi, mày mau mau bỏ cái tâm tư đấy đi."

"Đã lành hẳn rồi."

"Lành rồi? Lành con khỉ nhà mày! Eo mày bị thương nặng đến độ nào mày khinh chú không biết à? Mày mà lành được thì Hawking đi bằng đầu! Helen Keller cũng thấy nhìn thấy ánh dương!"

Trang Yến: "..."

"Lành thật mà, cần em gửi phim X quang cho anh không?"

Chu Phi đầu kia im lặng một hồi, đoạn nói với Trang Yến: "Thế mày gửi xem."

Trang Yến gửi ảnh chụp cho Chu Phi qua wechat, Chu Phi híp mắt nhìn chằm chằm bức ảnh hồi lâu, sau đó hỏi Trang Yến: "Này không phải mày chụp trộm phim của người khác đấy chứ?"

"Bên dưới còn in tên tôi kìa bố."

Chu Phi vẫn cứ bán tín bán nghi, anh ta nhớ lần đó Trang Yến đi bệnh viện bác sĩ đã nói thế nào, anh ta chậc lưỡi hai tiếng, lại hỏi Trang Yến: "Hay là máy móc bệnh viện hỏng rồi?"

Trang Yến không lên tiếng, Chu Phi than thở một lời: "Đây là kỳ tích y học đấy!"

Quả thực là kỳ tích, nếu không có hai chữ kỳ tích này, cậu bây giờ cũng đã chôn thây trong bụng cá.

"Sắp tới có giải đấu quyền anh nào không ạ?"

"Có thì cũng có, nhưng mà dù eo mày khỏe đến đâu thì cũng không thể không huấn luyện mà trực tiếp lên đài được."

Trang Yến ngả mình vào lưng ghế, vâng một tiếng tán thành với Chu Phi, trước kia khi eo không tốt cậu cũng từng biếng nhác, nhưng lúc ở dưới đáy biển đã từng tập luyện với anh cá, không trên cơ được một trận nào, thế nên hiện giờ cũng không quá tự tin với thân thủ của mình.

"Đợi anh tìm thử rồi mày xem có hợp không," giọng Chu Phi truyền đến từ bên kia điện thoại, một lát sau anh ta nói: "Tháng sau có một trận, mày cảm thấy luyện tập hơn hai chục ngày lên được không?"

"Hẳn là không có vấn đề đi."

"Vậy được rồi, anh ghi danh cho mày," Chu Phi vừa nói xong đã đổi ý, "Không được, anh vẫn không yên lòng, phải tìm người nào luyện cho mày tí mới được, thử xem trình độ mày bây giờ ra sao, mai rảnh không?"

Ngày mai Trang Yến định thăm hỏi nhà họ Văn một chuyến, cậu nói với Chu Phi: "Ngày kia đi, mai em có việc khác rồi."

"Được, vẫn câu lạc bộ quyền anh Hằng Đạo nhé, chỗ Bao Tử mở ấy."

"Đã rõ ạ."

Trang Yến vừa định tắt máy, lại nghe Chu Phi hỏi: "À này, mày đã biết mày chết rồi chưa?"

"Dạ?"

"Có mấy hãng truyền thông không biết lấy tin từ đâu, mấy ngày này đều rêu rao mày đã qua đời, hình hiếc đủ cả, suýt thì anh đã tin luôn rồi," Chu Phi tặc lưỡi, "Mày thử lên diễn đàn mà xem."

Trang Yến biết chuyện Triệu Vĩ cử hành tang lễ cho mình, nhưng chưa thấy Vương Thừa Tông nhắc gì đến việc tung tin cho cánh báo chí, sau khi cúp máy với Chu Phi, cậu lên diễn đàn, quả nhiên thấy trang đầu toàn là tiêu đề nhỏ liên quan đến mình.

Đây là lần thứ hai cậu chiếm sóng rộng như vậy sau khi rời khỏi làng quyền anh, mà lần đầu tiên khi ấy, người hâm mộ quyền anh điên cuồng mắng cậu bán độ, thậm chí còn mắng đến cả cụ tổ mười tám đời nhà cậu.

Quả thực là điên cuồng quá thể.

Trang Yến ở bệnh viện chăm sóc ông Trang một đêm, ngày hôm sau bắt xe trực tiếp đến thẳng nhà họ Văn, người giúp việc nhà họ Văn từ trên xuống dưới đều biết mặt cậu, may là không phải tất cả mọi người đều hay tin cậu tử nạn, chuyện Trang Yến biến mất khỏi nhà họ Trang còn khiến bọn họ lấy làm lạ mất một thời gian, hôm nay thấy cậu trở lại, cũng không ra tay cản trở.

Cậu đẩy cánh cửa trước mặt, chính giữa gian phòng khách, bà Văn đang nâng tách trà tán gẫu với cậu cả trong nhà, nghe tiếng mở cửa cả hai đồng thời quay đầu nhìn lại.

Bà Văn tức thì trông như gặp quỷ, đứng bật dậy khỏi ghế sofa, ngón tay run lẩy bẩy chỉ thẳng Trang Yến, thật giống như giây sau sẽ lăn ra bất tỉnh, hồi lâu cổ họng mới phát ra được một chút âm thanh: "Mày mày------"

"Tôi là Trang Yến đây, không quen tôi à?"

"Trang Yến?" Con ngươi bà Văn co lại, mặc dù giờ là ban ngày ban mặt, nhưng một kẻ đáng lẽ đã chết nay lại sống sờ sờ xuất hiện trước mắt mình, vẫn khiến người ta phải sởn gai ốc. May thay đúng lúc này Văn Vũ Nghiêu bên cạnh cũng đứng dậy, cầm tay bà Văn, nắm bả vai bà, mồ hôi lạnh trên người bà Văn mới thoáng tiêu đi.

Ánh nắng đầu xuân rắc vào căn phòng thông qua khung cửa sổ sát đất, cành liễu trong vườn vươn cành xanh non, đung đưa trong gió, bầu trời xanh thẳm, nhìn không thấy điểm tận cùng.

Trang Yến chậm rãi bước về phía bà Văn, mỉm cười hỏi bà ta: "Tôi không chết, làm mẹ thất vọng rồi."

"Dĩ nhiên là không," Bà Văn ngồi bệt xuống ghế sofa, suy cho cùng bà ta cũng từng trải qua đôi màn gió to sóng lớn, lúc này rốt cuộc cũng tìm được lý trí trở về, bà ta nặn ra một nụ cười, nói với Trang Yến, "Tôi rất vui."

"Không nhìn ra lắm đâu, mẹ à."

Bà Văn mím môi, nói với Trang Yến: "Cậu đừng gọi tôi là mẹ nữa."

Khóe miệng Trang Yến càng giương cao hơn, cậu dừng bước, nhìn bà Văn, gọi một tiếng: "Được, bà Văn."

Thế nhưng bà Văn cũng không cảm thấy vui mừng, trái tim bà ta vẫn như bị thứ gì siết chặt, khó chịu phát điên.

Không biết tại sao, mỗi lần nhìn thấy Trang Yến là bà ta lại dị thường không vui vẻ.

Bà Văn khôi phục dáng vẻ bình tĩnh thường ngày, hỏi Trang Yến: "Cậu đến nhà họ Văn làm gì?"

Trang Yến mở miệng, chỉ nói hai chữ: "Thuốc đâu?"

"Thuốc do tôi muốn giữ lại, thận của Vũ Thuấn không khỏe, trước khi phẫu thuật thằng bé cũng cần loại thuốc này."

Trang Yến cười khẽ một tiếng, khoanh tay trước ngực, nhìn bà Văn chằm chằm một lúc lâu, đoạn nhíu mày hỏi: "Cậu ta sắp chết à?"

"Sao cậu có thể nói vậy?" Bà Văn cau mày không hài lòng.

"Nếu không phải sắp chết, vậy bà giữ thuốc sớm vậy cho ai dùng?"

Bà Văn mím môi, "Bệnh của thằng bé có thể phát tác bất cứ lúc nào, tôi muốn chuẩn bị sẵn sàng cho nó."

Trang Yến đang định mở miệng chế nhạo, Văn Vũ Nghiêu một bên đã xen lời: "Cậu Trang, cậu yên tâm, nhất định nhà tôi sẽ nhanh chóng tìm được nguồn thuốc khác cho cậu."

Trang Yến gật đầu: "Ý anh là, bây giờ chắc chắn nhà họ Văn sẽ không buông tay số thuốc các người tìm được."

"Thật xin lỗi cậu Văn, nhà tôi cũng không còn cách nào."

"Tôi hiểu rồi."

Khoản giao dịch giữa cậu và nhà họ Văn cũng chỉ dựa vào tính tự giác đôi bên mà thôi, cậu dùng cái mạng quèn này đổi lấy cơ hội sống cho ông nội, nhưng ai ngờ được nhà họ Văn lại thất đức đến vậy.

Dù gì cũng là gia đình có tên tuổi trong thành phố Bình Hải này, cuối cùng lại cứ vẫn vô liêm sỉ như thường.

"Thật ra hẳn là bà Văn nên tích chút âm đức cho con bà thì hơn." Trang Yến xưa nay chưa từng độc ác như lúc này.

"Cậu----" Bà Văn chỉ Trang Yến nói không thành tiếng.

Cậu đã rõ thái độ nhà họ Văn, những chuyện khác nhiều lời vô ích.

Cậu cúi chào bà Văn một lần, sau đó thẳng lưng mỉm cười, xoay mình ra cửa, chợt dừng lại ngay lối cửa ra, quay đầu, nói với bà Văn mặt mày giận dữ: "Vậy tôi chúc con bà vĩnh viễn khỏe mạnh an khang."

Lời này lọt vào tai bà Văn chính là lời uy hiếp, bà ta trợn trừng hai mắt, phẫn nộ cất cao giọng: "Cậu có ý gì?"

"Không có ý gì." Trang Yến lạnh lùng nhìn bà, hạ mắt, "Cáo từ."

Cậu xoay người rời đi.

Bà Văn tức giận đến mức lồng ngực phập phồng, bà ta hỏi con trai lớn bên cạnh: "Vừa rồi ý nó là gì? Nó nói chuyện kiểu gì vậy?"

Văn Vũ Nghiêu thở dài, chuyện này nói thế nào cũng là nhà họ sai trước, nhưng bà Văn khăng khăng giữ thuốc cho Văn Vũ Thuấn, bọn họ cũng không còn cách nào.

Văn Vũ Nghiêu an ủi bà Văn: "Em sắp về rồi, mẹ vui vẻ lên chút."

Lúc này bà Văn mới để lộ mấy phần tươi cười.

Trang Yến ra đến cổng nhà họ Văn thì vừa vặn bắt gặp ông Văn đi đón con ruột từ nơi khác trở về, ông ta thấy Trang Yến cũng chập chờn kinh hãi, chỉ là biểu hiện không rõ ràng như vợ ông ta.

"Trang Yến?"

Trang Yến gật đầu, liếc nhìn thanh niên theo gót ông Văn, lập tức hiểu được đây chính là đứa con ruột mà nhà họ Văn bảo vệ bên ngoài.

Bọn họ không đành lòng để con ruột rơi vào vòng nguy hiểm, cũng không nỡ khiến con giả như Văn Vũ Thuấn phải chịu tổn thương, đành tìm mình làm người chết thế, thế nhưng ngay cả loại thuốc đã nhận lời cũng bủn xỉn không muốn đưa ra.

Trang Yến nghiêng đầu mỉm cười với ông Văn: "Ông Văn, nhà các ông đúng thật là rất biết làm ăn."

Lời này nghe có chút chối tai, ông Văn vẫn giữ vững nụ cười trên khuôn mặt, quả thực nhà bọn họ rất có lỗi với Trang Yến, cũng quả thực không ngờ người này mạng lớn chưa chết, ông ta cam đoan với Trang Yến: "Tôi sẽ tìm thuốc mới cho cậu ngay lập tức."

Hiển nhiên thuốc mới chẳng dễ tìm. Ban đầu nhà họ Văn phải quy tụ đầy đủ thiên thời địa lợi nhân hòa mới vất vả lấy được một hộp vào tay, bây giờ để tìm được một hộp thứ hai, dựa theo tiến độ lấy thuốc ban đầu, ít nhất cũng phải chờ dăm ba năm nữa.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi