HƯỚNG DẪN CÔNG LƯỢC NGƯỜI CÁ MẤT TRÍ NHỚ

Người làm ra ngoài chuyển lời cho bà Văn.

Tần quản gia xoay xoay chậu hoa trước mắt, tìm góc độ đẹp nhất, ánh nắng chiếu vào, làm rơi một chuỗi bóng mờ loang lổ trên sàn nhà, Trang Yến có chút lo lắng hỏi Tần quản gia: "Sao tiên sinh còn chưa thức giấc? Có phải thân thể không khỏe không?"

Tần quản gia chẳng hề lo lắng cho thân thể của Tần Nhược Thủy, ông cười nói với Trang Yến: "Không sao, chắc là đêm qua ngủ muộn quá ấy mà."

"Là thức đêm làm việc ạ?"

"Cháu thấy tiên sinh làm việc lúc nào hở?" Tần quản gia lắc đầu, "Chuyện công ty đều giao cho giám đốc điều hành xử lý, khi nào có sự việc trọng đại tiên sinh mới ra mặt."

Trang Yến cúi đầu nghĩ ngợi, mấy ngày cậu đến nơi này, hình như quả thật không thấy Tần tiên sinh đến công ty.

Tần quản gia tiếp tục tưới nước cho chậu cây khác, miệng lẩm bẩm: "Sao bà Văn lại đến nhà họ Tần nhỉ?"

Trang Yến sờ sờ gáy, có chút ngại ngùng mà mở miệng: "Chỉ e là tại cháu."

"Cháu á?" Tần quản gia đặt bình tưới xuống, ngẩng đầu nhìn Trang Yến, quan sát cậu một hồi, đoạn hỏi: "Cháu làm gì?"

"Lát nãy trên đường trở về cháu gặp phải con trai út nhà họ Văn, không rõ vì sao tự dưng cậu ta nổi cơn điên nhào tới muốn tấn công cháu, sau đấy liền bị một quyền của cháu đánh ngã ra đất."

Tần quản gia không nhịn được cười rộ lên: "Cậu ta không điều tra cháu làm nghề gì trước khi ra tay à?"

Trang Yến cũng cười theo: "Chắc là không rồi ạ."

Chỉ chốc lát sau, người giúp ban nãy đã trở lại.

"Tần quản gia, bà Văn không chịu rời đi, bảo rằng nhất định phải được gặp tiên sinh, còn nói..." người làm lén nhìn Trang Yến một cái, tiếp tục: "Còn nói muốn quản gia Tiểu Trang đi ra xin lỗi bà ta nữa."

Trang Yến: "..."

Độ vô liêm sỉ của nhà họ Văn, đúng là cha truyền con nối, có thể thấy Văn La Thần đích thực là con trai ruột nhà bọn họ.

Nhà họ Tần tiền nhiều thế mạnh, cũng chẳng cần ngoắc nối quan hệ chó má gì với các gia đình giàu có khác, Tần quản gia híp mắt cười đôn hậu, nói với người làm: "Vậy cứ để bọn họ chờ đấy đi."

Người làm cũng gặp chuyện này nhiều lần, đáp một tiếng rồi đi ra ngoài.

Tần quản gia lo Trang Yến chịu ảnh hưởng, dù gì thì hai ngày nữa cậu còn phải đấu trận chung kết, ông bèn an ủi cậu: "Đừng lo, đây chỉ là chuyện nhỏ thôi."

Trang Yến cũng không cảm thấy có vấn đề gì, quan trọng là cậu không làm sai, chủ yếu chỉ lo Tần Nhược Thủy không vui, thái độ của tiên sinh với mình lúc lên lúc xuống, đến tận giờ này cậu vẫn không hiểu rốt cuộc là Tần Nhược Thủy hài lòng với mình, hay là bất mãn với mình nữa.

Bởi vì cậu cũng không làm được dáng vẻ thành thạo khi đối đầu với mọi trường hợp của Tần quản gia.

Tần Nhược Thủy nhìn cậu một cái, mà cậu cũng đã tơ tưởng thật lâu, nếu ánh nhìn này còn hàm chứa chút tâm tình gì đó khó mà nói rõ, thì cậu càng thêm không khống chế được bản thân mình.

"Sao Tần tiên sinh lại chưa tỉnh được?" Ngoài cửa truyền tới giọng nói của bà Văn, đi kèm với âm thanh cồm cộp của giày cao gót nện trên sàn đất, tiếng động kia càng ngày càng gần.

Trang Yến và Tần quản gia nhìn nhau một cái, cùng không ngờ bà Văn vẫn còn cố gắng xông vào dưới tình huống chủ nhà đã thể hiện sự cự tuyệt.

Ngày thường tỏ vẻ thùy mị nết na, bây giờ lại phát điên vì con trai, Trang Yến nghĩ thầm, có nên ban cho bà ta danh hiệu người mẹ của năm không không biết.

Dù sao bà Văn cũng là khách, những người làm không tiện ra tay với bà ta, cuối cùng vẫn để bà ta tiến vào, bà ta cũng không vào một mình, sau lưng còn dẫn theo Văn La Thần.

Người làm có chút áy náy: "Tần quản gia, bọn cháu không ngăn được bà Văn."

Tần quản gia cười cười, vẫy tay cho phép người làm lui xuống, vô cùng thân sĩ lễ phép tiếp đãi quý bà không mời mà tới này: "Bà Văn, mời ngồi."

Hẳn là bà Văn vừa nghe Văn La Thần tố cáo đã hấp ta hấp tấp chạy đến đây, bà ta mặc một chiếc đầm sẫm màu, bên ngoài choàng khăn đỏ thẫm, dù thời tiết không quá lạnh, nhưng ăn mặc thế này vẫn có chút phong phanh.

Chỉ là bà ta mặc nhiều hay ít thì cũng liên quan gì đến mình đâu? Trang Yến dời mắt, khoanh tay đứng bên cạnh Tần quản gia.

Thái độ của Tần quản gia không có gì để bắt bẻ, ông hỏi: "Quả thật tiên sinh còn đang nghỉ ngơi, bà Văn đến tìm tiên sinh vội vàng như vậy là có chuyện gì sao?"

Bà Văn ngồi trên ghế sofa, có người làm đến mang trà và đĩa hoa quả cho bà ta, bà ta nhìn Văn La Thần, rồi lại nhìn Trang Yến bên người Tần quản gia, sau đó nghiêm túc nói: "Hôm nay tôi đến đây chỉ vì muốn cho La Thần của chúng tôi một câu trả lời xác đáng."

Bà ta nhìn Tần quản gia: "Ông có thể phân xử không?"

Thật ra Tần quản gia có thể quyết định, dẫu sao trước kia chính ông là người chọn Trang Yến ở lại làm việc, nhưng sự đi hay ở của Trang Yến bây giờ, e là Tần Nhược Thủy sẽ có rất nhiều điều muốn nói.

Ông lắc đầu: "Chuyện này sợ rằng không thể."

Bà Văn dời mắt, hạ mi, "Tôi muốn gặp Tần tiên sinh."

"Tiên sinh đang nghỉ ngơi, sợ rằng không có thời gian gặp bà."

Lúc ở bên ngoài bà Văn cho rằng người làm chỉ đang nói dối đối phó mình, nhưng sau khi đi vào cũng không nhìn thấy Tần Nhược Thủy, bà ta liền hiểu có lẽ người làm đã nói sự thật.

Nhưng bà ta đã tới, không thể không làm được gì đã trực tiếp rời đi, bà ta nghĩ ngợi: "Tôi ở đây chờ Tần tiên sinh."

Phòng khách nhất thời rơi vào yên lặng, trong chớp mắt Tần quản gia sinh ra một loại cảm giác kỳ cục, mình và bà Văn mỗi người mang theo một đứa trẻ, bây giờ đang chờ thầy giáo Tần đi ra làm trọng tài phân xử.

Ông chần chừ đôi chút, đoạn nói với bà Văn: "Chẳng bằng bà Văn nói trước với tôi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì."

Bà Văn liếc nhìn Trang Yến, Trang Yến bắt gặp ánh mắt bà ta thì trực tiếp quay đầu sang chỗ khác.

Mỗi lần thấy quý bà này là lòng mề lại hỏng bét.

Bà Văn tức khắc cảm nhận được có một luồng khí ùa lên từ lồng ngực, giận đến mức khiến bà ta trắng mặt, một lát sau mới xuôi khí mà nói với Tần quản gia: "Thật ra tôi cũng không muốn quấy rầy Tần tiên sinh, chẳng qua là không còn cách nào, sáng nay La Thần đi thăm bố nuôi của thằng bé, kết quả đi chưa được một tiếng đã gọi điện nói với tôi, thằng bé bị người ta đánh, tôi hỏi ai đánh nó, nó bảo là Trang Yến."

Trong tài liệu trước kia ông Văn cho bà Văn xem, Trang Yến tính tình hung ác, thường xuyên đánh nhau với người khác, vậy nên bà Văn không hề có chút nghi ngờ nào đối với tính chân thực của chuyện này. Chỉ là dựa vào tình cảm chưa được sâu đậm của bà ta dành cho Văn La Thần bây giờ, nếu cậu ta bị người khác đánh, đặc biệt là người của Tần tiên sinh, nhất định bà ta sẽ tìm chồng mình bàn bạc qua cái đã.

Nhưng không hiểu hôm nay xảy ra chuyện gì, bà ta vừa nghe được tên Trang Yến, đã lập tức nóng máu, trực tiếp đến thẳng nhà họ Tần.

Trang Yến không thanh minh một lời, cũng chẳng muốn tốn tâm tốn huyết đi nhìn bà Văn.

Văn La Thần dùng ánh mắt u ám nhìn chằm chằm bóng lưng Trang Yến, cậu ta quá khát khao lấy tóc trên đầu Trang Yến, nhiều người ở đây như vậy, chắc chắn Trang Yến cũng không dám làm gì, mặc dù là quản gia nhà họ Tần, nhưng cậu ta cũng chỉ là một người làm mà thôi.

Văn La Thần đi đến, Trang Yến cao hơn cậu ta một chút, bây giờ cậu ta mà động thủ thì cùng lắm bọn họ sẽ chỉ cho rằng cậu ta muốn trả thù chuyện ban sáng, mà hiện tại còn đang ở nhà họ Tần, vì bảo vệ công việc của mình, đoán chừng Trang Yến không dám ra tay với cậu ta.

Văn La Thần vạch tốt kế hoạch, nhân lúc bà Văn và Tần quản gia đối thoại đi đến sau lưng Trang Yến, nhưng cậu ta không ngờ Trang Yến nhạy bén như vậy, cậu ta vừa nhấc tay, Trang Yến đã quay phắt đầu, nhìn chằm chằm cánh tay phải giơ lên của cậu ta: "Cậu muốn làm gì?"

Tay phải Văn La Thần còn đang giơ trên không trung, bị Trang Yến phát hiện cũng không xấu hổ, chỉ thấy tức giận, mà thái độ Trang Yến đang nhìn mình, càng khiến cậu ta cảm thấy mình như bị giễu cợt.

Nghe tiếng Trang Yến, Tần quản gia và bà Văn đồng loạt nhìn qua chỗ họ, bà Văn hơi cau mày, cũng không hài lòng với hành vi của Trang Yến, chất vấn cậu ta: "La Thần con đang làm gì?"

"Mẹ, con không cần Tần tiên sinh giải thích gì với con hết, cho con đánh Trang Yến một trận là được." Sau đó cậu ta có thể nhân cơ hội lấy được thứ mình muốn trên người Trang Yến.

Bà Văn có chút giận dữ: "Con nói cái gì vậy, còn không mau bỏ tay xuống."

Văn La Thần không mong rằng cơ hội đã nằm ngay trước mắt lại trượt khỏi bàn tay, cậu ta không nghe lời bà Văn, tiến lên một bước, nói với Trang Yến: "Để tôi đánh một trận cho hả giận, chuyện hôm nay coi như xong."

Tên này bệnh nặng quá rồi?

Mà ngay đúng thời khắc này, tinh một tiếng, cửa thang máy mở ra hai bên, Tần Nhược Thủy hẳn nên ngủ trưa trên tầng ba lại đang xuất hiện trong thang máy, hắn ngồi xe lăn đi ra, con ngươi xanh thẫm quét qua từng người trong căn phòng, nán lại trên người Trang Yến hồi lâu, sau đó mới chuyển tầm mắt lên người Văn La Thần, hỏi cậu ta: "Cậu muốn đánh ai?"

Phòng khách ồn ào hoàn toàn tĩnh lại, không một ai dám tùy tiện mở miệng, Văn La Thần vừa tồi còn xấc xược ngang tàng nay cũng cúi gằm mặt như chim cút.

Tần Nhược Thủy lại nhìn Trang Yến một cái, Tần quản gia đi đến, đẩy hắn đến chính giữa phòng khách.

Trang Yến thấy có chút kỳ lạ, ánh mắt Tần tiên sinh nhìn mình ban nãy, dường như trìu mến khác thường.

Nhất định là cậu hoa mắt rồi.

Cậu muốn tỉ mỉ nhìn thêm, quả nhiên trong mắt Tần Nhược Thủy đã không tìm được bất kỳ một loại cảm xúc nào liên quan đến trìu mến thương yêu.

"Xảy ra chuyện gì?" Tần Nhược Thủy hỏi.

Trang Yến đang mở miệng, bà Văn đã cướp lời trước một bước, "Tôi không biết La Thần nhà chúng tôi đắc tội gì với Trang Yến, ngài xem Trang Yến đánh La Thần nhà chúng tôi đến mức này, hôm nay chúng tôi chỉ muốn xin một lời giải thích cho La Thần mà thôi."

Trang Yến quay đầu nhìn Văn La Thần, quai hàm cậu ta sưng lớn, trông khá nghiêm trọng, cậu tự thấy mình ra tay không nặng, bình thường sẽ không trầm trọng đến thế, nhưng có lẽ Văn La Thần trời sinh da mềm thịt yếu, thành ra hậu quả này cũng là điều dễ có khả năng.

Tần Nhược Thủy nhìn Trang Yến, hỏi bằng giọng điệu bình tĩnh: "Xảy ra chuyện gì?"

"Là Văn La Thần ra tay trước."

Bà Văn cau mày, cho rằng Trang Yến nói láo: "Sao có thể? La Thần của chúng tôi-----"

Tần Nhược Thủy giơ tay, ngăn lời kế tiếp của bà Văn: "Ở địa điểm nào? Thời gian nào?"

"Khoảng bảy rưỡi sáng, cửa chính bệnh viện Hiệp Hòa." Trang Yến đáp.

Tần Nhược Thủy gật đầu, phân phó Tần quản gia: "Tra camera."

Biết rằng địa điểm xảy ra tranh chấp ngay tại bên ngoài bệnh viện, kế đó còn có trạm xe buýt, nhất định sẽ có camera ghi lại tình huống giữa hai người bọn họ, mà bằng khả năng và thế lực của Tần Nhược Thủy, muốn trích xuất camera cũng không phải chuyện nan giải.

Văn La Thần theo sau bà Văn nghe được từ này hơi sững người, cậu ta hoàn toàn không đúng, cậu ta chỉ hy vọng nhà họ Tần dạy dỗ Trang Yến một chút, dù gì thì Trang Yến cũng chỉ là một người giúp việc mà thôi, hẳn nhà họ Tần sẽ không trở mặt với nhà họ Văn vì cậu ta.

Nhưng cậu ta đã đánh giá quá cao nhà họ Văn, cũng đánh giá quá thấp nhà họ Tần.

Cậu ta chưa từng nghĩ tình hình sẽ phát triển đến trạng thái hiện giờ, còn muốn tra camera, Văn La Thần kéo tay áo bà Văn, nhỏ giọng nói với bà ta: "Mẹ, hay là bỏ đi."

Tần quản gia nghe được lời Văn La Thần nói, híp mắt cười: "Sao có thể bỏ được chứ? Nhất định phải tra rõ chuyện này, cho bà Văn một câu trả lời hợp lý."

Bà Văn hài lòng gật đầu, không để ý tới vẻ mặt cứng ngắc của Văn La Thần.

Trang Yến bước tới đứng phía sau Tần Nhược Thủy, sau khi trả lời xong câu hỏi của Tần tiên sinh thì cũng không nói thêm lời nào, trông cậu không giống như một người trong cuộc.

Tần Nhược Thủy để ý Trang Yến đi ra sau lưng mình, dưới tình huống nhân loại bị vu khống thế này, đa phần sẽ lựa chọn tìm kiếm sự an ủi từ người thân thiết nhất, chắc chắn mình không phải người nhân loại thân thiết nhất.

Nhưng hành động này của nhân loại, vẫn khiến lòng hắn cảm thấy thỏa mãn một cách khó mà hiểu được.

Bà Văn thở dài một hơi, "Tôi biết người nhà họ Văn chúng tôi có lỗi với cậu, nhưng cậu không nên... không nên ra tay với Văn La Thần, chuyện hôm nay bất kể tra được hay không, tôi cũng sẽ không truy cứu cậu nữa."

Trang Yến nhấc mắt nhìn bà Văn một cái, hồi còn ở nhà họ Văn cậu nghe người làm nhà họ bàn luận, bà Văn khi xưa cũng là sinh viên ưu tú tốt nghiệp đại học nổi tiếng, vậy sao giờ lại ra nông nỗi này rồi.

Cậu hết nhẫn lại nhịn, mà vẫn không nhịn nổi, lạnh lùng giễu cợt: "Bà Văn, thái độ này của bà lại chẳng giống người nhà họ Văn các người có lỗi với tôi, trái lại còn giống như tôi nợ nhà bà cái gì khủng khiếp lắm."

Bà Văn há miệng, không nói ra lời, Trang Yến nói không sai, bà ta vẫn luôn không đối xử tốt với Trang Yến lắm.

Tình cảm của bà dành cho Văn La Thần suy yếu rất nhiều so với dành cho Văn Vũ Thuấn và Văn Vũ Nghiêu, chẳng qua là vừa nghe nói Trang Yến ra tay, bà ta lại vội vội vã vã chạy đến, làm như tận cùng thống hận với Trang Yến vậy, nhưng bà ta biết là không phải, bà cũng không không thích Trang Yến như mọi người suy đoán.

Tuy nhiên rốt cuộc đáy lòng bà ta đang nghĩ điều gì, chính bản thân bà ta cũng không nắm rõ.

Chừng hai mươi phút trôi qua, có người mang đoạn trích xuất đến nhà họ Tần.

"Tiên sinh, đã có."

"Phát trực tiếp."

Tần quản gia tìm máy chiếu, ấn phát ngay trước mặt bọn người.

Trong video, chính Văn La Thần đã chủ động đi về phía Trang Yến, Trang Yến muốn rời đi mấy lần, cũng đều bị cậu ta gọi lại, Trang Yến không kiên nhẫn, căn bản không quan tâm tới cậu ta.

Chỉ thấy Văn La Thần cúi đầu suy tư chốc lát, sau đó bổ nhào về phía Trang Yến, Trang Yến nghiêng mình tránh thoát, Văn La Thần không hề bỏ cuộc, tiếp tục tấn công.

Sau đấy dưới tình huống hoàn toàn bất đắc dĩ, Trang Yến mới cho Văn La Thần một quyền, tiếp theo cũng không trả thù ác ý, mà trực tiếp xoay người rời đi.

Tần quản gia trần thuật lại: "Bà Văn, bà thấy rõ rồi chứ, là con của bà ra tay với quản gia Tiểu Trang của chúng tôi trước."

Bà Văn vẫn mạnh miệng: "Có thể cậu ta nói cái gì, khiêu khích La Thần."

Trang Yến cười khẩy, bà ta cũng cảm thấy có chút xấu hổ, mặt đau, cúi đầu.

Sau đấy bà Văn nghe thấy Tần tiên sinh nói: "Trang viên có người đọc khẩu hình môi không?"

Văn La Thần bị lời của Tần Nhược Thủy dọa sợ hết hồn, mấy câu cậu ta nói với Trang Yến hoàn toàn không giải thích được, nếu bà Văn dựa vào đó mà liên tưởng đến những chuyện khác, vậy thì cậu ta mất nhiều hơn được, cậu ta vội vàng mở miệng: "Không cần, cứ vậy đi."

"La Thần?" Bà Văn quay đầu nhìn cậu ta một cái, đã hiểu chuyện này bọn họ không có chút lý lẽ nào.

Văn La Thần biết giờ này mình đã mất hết mặt mũi, cậu kéo tay áo bà Văn: "Mẹ, mình về thôi."

Bà Văn có chút bực bội với Văn La Thần, thế nhưng dù bà ta muốn răn đe con cái, thì cũng không thể dạy dỗ ở đây, bà ta nở một nụ cười áy náy, khẽ cúi người: "Xin lỗi Tần tiên sinh, hôm nay làm phiền ngài rồi."

Bà ta vội vã dẫn Văn La Thần rời đi.

"Chờ đã." Tần Nhược Thủy chợt mở miệng, gọi hai người bọn họ lại.

Bà Văn quay đầu, nụ cười trên mặt có chút miễn cưỡng: "Tần tiên sinh còn có chuyện gì à?"

Tần Nhược Thủy cười khẽ, hỏi: "Văn phu nhân và lệnh công tử không cần xin lỗi quản gia của tôi à?"

"Tôi không nói!" Văn La Thần một mực cự tuyệt.

Bà Văn trừng cậu ta một cái, chuyện hôm nay do chính cậu ta gây nên, bây giờ còn làm bộ làm tịch.

Tần Nhược Thủy rũ mắt hờ hững, hai tay giao trước bụng, chậm rãi hỏi: "Tôi cũng rất muốn biết, lệnh công tử có thù oán gì với quản gia nhà tôi?"

Thật ra bà Văn cũng thắc mắc, nhưng bà ta không muốn hỏi Văn La Thần điều này tại nhà họ Tần, bà tay khẽ bấm lên tay Văn La Thần một cái xem như cảnh cáo.

Cuối cùng, Văn La Thần bất đắc dĩ đến trước mặt Trang Yến, nói: "Xin... xin lỗi."

Lời xin lỗi không thành tâm thì không có bất kỳ giá trị gì.

Cũng không đúng, ít nhất khi nói ra lời này vẻ mặt Văn La Thần cũng vô cùng khó chịu.

Sau cùng bà Văn chật vật dẫn Văn La Thần rời khỏi nhà họ Tần.

Tần Nhược Thủy biếng nhác ngả người vào xe lăn, tối qua hắn xem video Trang Yến thi đấu thuở xưa đến hơn ba giờ sáng, càng xem cơ thể càng không trụ vững, trái tim ì trệ đau nhức từng chút từng chút.

Tuy nhiên không thể không nói, sức sống của nhân loại thật sự mạnh mẽ, không biết điều gì đã tiếp sức cho cậu để mà dù thương tích khắp người vẫn bò dậy hết lần này đến lần khác.

Trang Yến cúi đầu nhìn Tần Nhược Thủy, dường như lại nhìn thấy trìu mến trong ánh mắt của Tần tiên sinh.

Không đợi Trang Yến tiếp tục đắm chìm, Tần Nhược Thủy đã cất tiếng hỏi: "Giữa cậu và nhà họ Văn có chuyện gì?"

Trang Yến thở dài trong lòng, đó là một câu chuyện dài.

Tần Nhược Thủy như nhìn thấu suy nghĩ trong lòng Trang Yến, nói với cậu: "Tôi có thời gian."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi