HƯỚNG DẪN CÔNG LƯỢC NGƯỜI CÁ MẤT TRÍ NHỚ

Trang Yến tự kiểm điểm sâu sắc xem mình đã làm sai chuyện gì, thái độ của Tần Nhược Thủy thay đổi từ sau khi cậu ra ngoài ăn bữa lẩu với hội Vương Thừa Tông, khi trở về suýt thì bị một cô gái hôn trúng, tấm ảnh bị chụp lại đưa vào tay Tần Nhược Thủy, nhưng cậu đã thanh minh bức ảnh chỉ là vấn đề góc độ.

Chỉ như vậy, ngày hôm sau Tần Nhược Thủy đã như bị đổi thành người khác.

Rốt cuộc mấu chốt là ở đâu? Trang Yến nghĩ mãi không ra.

Tần tiên sinh còn định lạnh nhạt với cậu đến bao giờ? Trong thoáng chốc Trang Yến cảm giác mình chính là phi tần thất sủng, cả ngày lo lắng không biết bao giờ sẽ bị đày vào lãnh cung.

Mà mấy ngày nay không hiểu Trình Lập Tuyết bị bệnh gì, suốt ngày đến nhà họ Tần tìm Tần Nhược Thủy, Trang Yến cảm thấy bức ảnh kia là do Trình Lập Tuyết gửi đến, đáng tiếc cậu không có chứng cứ.

Đáng giận hơn cả là không hiểu tên này tìm đâu ra wechat của cậu, sau khi gửi lời mời kết bạn hơn mấy chục lần cuối cùng cũng được chấp nhận, liền liên tục đăng hình khoe tài sản khoe giàu có lên moments, sau đấy Trang Yến không chịu nổi nhân vật này nữa, trực tiếp ẩn luôn.

Lúc này đã gần ban trưa, ánh nắng chói chang, chòi hóng mát nằm giữa không gian xanh biếc, Trình Lập Tuyết đối diện nói liến thoắng mãi không thôi, Tần Nhược Thủy nghe mà muốn ngáp, hắn nhìn ngắm tứ phương, Trang Yến hắn muốn chờ mãi không xuất hiện, thành ra ngay cả hứng thú ứng đối mấy câu với Trình Lập Tuyết hắn cũng chẳng có.

Hắn đã tra ra được tấm ảnh kia là Trình Lập Tuyết phái người gửi cho hắn, tên Trình Lập Tuyết này ra là cũng thích thừa nước đục thả câu, thế nên bây giờ Tần Nhược Thủy lợi dụng người này một chút cũng không nương tay.

Trình Lập Tuyết còn đang sung sướng, trước kia cậu ta đến tìm Tần Nhược Thủy, đến năm lần thì bị từ chối bốn lần, bây giờ không biết xảy ra chuyện gì, có thể là Tần Nhược Thủy thấy mình tốt, hoặc là Tần Nhược Thủy đã xử lý Trang Yến, lòng không dễ chịu, muốn tìm người bầu bạn, bất kể là thế nào, đây cũng là một cơ hội chen chân tốt, cậu ta phải nắm chặt.

Trang Yến không muốn Trình Lập Tuyết chiếm được lợi từ chỗ Tần tiên sinh, nhưng lại nghĩ mấy ngày nay Tần Nhược Thủy lạnh lùng với mình, lòng không khỏi ủ rũ chùn chân, đã vậy ngày nào cậu cũng phải giữ một cường độ huấn luyện nhất định, mình vẫn nên đừng vội thò mặt ra khiến tiên sinh bực bội.

Vả lại Tần tiên sinh và Trình Lập Tuyết trò chuyện vui vẻ thế kia, cậu đi lên vướng mắt người ta làm gì.

Trang Yến càng nghĩ lòng càng lạnh, Tần Nhược Thủy có người mới là quên người cũ, nhưng mà tốc độ thất sủng của mình cũng quá là nhanh rồi, mà mình có thật sự từng được sủng ái qua không?

Trình Lập Tuyết đến nhà họ Tần mấy ngày cũng chưa thấy Trang Yến, quả nhiên kế sách của mình đã thành công, giọng điệu lúc nói chuyện với Tần Nhược Thủy cũng sắp bay lên trời.

Dạo này cậu ta thử dò sở thích của Tần Nhược Thủy, nói với hắn: "Tôi nghe nói Tần tiên sinh thích câu cá, Tần tiên sinh có hứng thú đi một chuyến không."

Tần Nhược Thủy khẽ ừ một tiếng, thời gian ngồi với Trình Lập Tuyết dưới chòi hóng mát hắn vẫn một mực chờ Trang Yến xuất hiện, nhưng chờ tới chờ lui, cũng chỉ có hai người bọn họ.

Tin sắp ra ngoài câu cá với Trình Lập Tuyết rất nhanh truyền khắp trang viên, vệ sĩ Giáp Ất Bính thấy Trang Yến chuyển lên tầng ba, vốn tưởng quan hệ giữa Tần Nhược Thủy và Trang Yến đã tiến đến điểm mấu chốt, ai ngờ bây giờ tự dưng có một Trình Lập Tuyết nhảy ra chặn đường, cố tình gây rối, đến giờ này vệ sĩ Giáp Ất Bính nhìn Trình Lập Tuyết cũng không hề thân thiện, thậm chí còn bàn bạc với nhau tìm thời cơ thích hợp bỏ Trình Lập Tuyết vào bao tải đánh một trận nên người.

Vệ sĩ Bính biết ngày mai bọn họ ra ngoài câu cá, thở ngắn than dài: "Sớm sinh quý tử, thế này thì làm sao sớm sinh quý tử được!"

Trang Yến biết được chuyện này khi đang ngồi trước máy tính xem <Hồng Lâu Mộng>, Trình Lập Tuyết đặc biệt nhắn tin cho Trang Yến hỏi mai mình đi câu cá với Tần Nhược Thủy, không biết có cần chú ý điều gì không, còn nói có thể trưa bọn họ sẽ ăn bên ngoài, không biết khẩu vị của Tần Nhược Thủy thế nào, kiêng kỵ món gì.

Trang Yến nhanh chóng gõ màn hình, chỉ chốc lát sau đã gõ ra một đoạn sớ dài, trả lời Trình Lập Tuyết, đại ý là mình thường xuyên theo chân Tần Nhược Thủy đi câu cá, hoạt động này rất là bình thường, Trình Lập Tuyết không cần lo lắng đến vậy, tuy nhiên mình cũng hiểu được tâm trạng của Trình Lập Tuyết, dẫu sao đây là lần hẹn thành công đầu tiên sau một phen dày công bỏ sức, tính từ kinh nghiệm thường ngày của mình, không có gì cần chú ý.

Trình Lập Tuyết lập tức đáp lại một câu, chuyện cậu theo chân Tần Nhược Thủy đi câu cá đã là quá khứ rồi, có khi chính là do cậu không làm tốt, nên bây giờ Tần Nhược Thủy mới chịu đồng ý ra ngoài câu cá với cậu ta.

Trang Yến: "..."

Đệt!

Cậu trực tiếp chặn số Trình Lập Tuyết.

Trình Lập Tuyết đầu kia tiếp tục gõ một bài thuyết trình khoe khoang mình và Tần Nhược Thủy mới xứng đôi nhất, kết quả vừa gửi đi xong đã thấy xuất hiện dấu chấm than đỏ bên cạnh tin nhắn.

Nối tiếp Trang Yến, Trình Lập Tuyết cũng phát ra một tiếng đệt từ tận sâu trong linh hồn.

Trong đoạn phim là hôn lễ của Giả Bảo Ngọc, chỉ là vẫn chưa biết người mình lấy không phải Lâm muội muội, mà là Bảo tỷ tỷ, khi y cầm tay tân nương lòng còn tràn đầy vui sướng. Bên ngoài gõ trống khua chiêng, bầu không khí náo nhiệt, Lâm muội muội trong Tiêu Tương quán sắp chết, mà Giả Bảo Ngọc không hề hay biết.

Khoảnh khắc chứng kiến Lâm muội muội tắt thở, nước mắt Trang Yến chảy xuống không ngừng được, cầm điện thoại nhìn tin nhắn Trình Lập Tuyết vừa gửi cho mình, vừa khóc vừa chửi, đầu tiên là chửi Giả Bảo Ngọc, sau đấy tên Giả Bảo Ngọc tự dưng biến thành Tần Nhược Thủy, nhưng mà cậu không biết mình có thể chửi gì được Tần Nhược Thủy, vì vậy khóc càng thêm dữ dội.

Sau khi khóc no, Trang Yến sửng sốt hồi lâu, nghĩ lại mình vừa khóc tức tưởi, lại đệt thêm tiếng nữa, kẻ vừa khóc lâm li bi đát vừa nãy là mình hả? Chắc là không phải rồi.

Nhất định là đầu mình dính nước biển, hoặc là bị vật thể lạ ký sinh, nếu không sao có thể mọc ra cái dáng vẻ xuân buồn thu đau này được, cậu run lên một cái, thật sự là quá mất mặt.

Trứng cá trong bụng như cảm nhận được tâm trạng Trang Yến dạo gần đây không quá tốt, lúc động đậy cũng rất rón rén, lúc Trang Yến đặt tay lên bụng, nó cũng biết cọ cọ, coi như là an ủi Trang Yến chút xíu.

Trang Yến tắt video, tìm giấy ăn lau sạch mặt mũi, cậu nhìn sách dưỡng dục, biết được đại khái tình trạng này của mình là do ảnh hưởng của thai kỳ.

Trước kia cậu không để việc này vào lòng, cho rằng tính cách của mình có lẽ sẽ không bị ảnh hưởng nhiều lắm, nhưng sự thật chứng minh, cảm xúc xộc thẳng lên đầu, không kiểm soát được gì.

Hình như lần gần đây nhất cậu khóc như vậy là khi học cấp ba, biết tin ông Trang bị bệnh không có cách nào phẫu thuật, bây giờ xem một đoạn clip mà đã thế này, giờ túm thằng nào nói lí được đây.

Cậu muốn tìm một đoạn clip cute hột me khác thay đổi tâm trạng, lúc đầu còn tìm được mấy video vui vẻ, kết quả xem đến một đoạn vid, nghe lời hát bên trong:... Tình yêu đem lại vui vẻ, cũng sẽ mang đến giày vò, đã từng cùng em đi qua biển tình trong truyện cổ tích, đã từng bị nước mắt tôi nhấn chìm...

Vốn là một video thú vị, chỉ có điều ca từ quá sát thương, Trang Yến lập tức nghĩ đến Tần Nhược Thủy, càng bi ai hơn chính là cậu và Tần Nhược Thủy còn chưa từng đi qua biển tình, Trang Yến là một người đàn ông thật thê lương, nghĩ vậy nước mắt lại lặng lẽ rớt xuống, cúi đầu nhìn một mảnh giường ướt sũng, cậu thật sự sắp điên luôn rồi, mình sẽ không khóc thẳng đến lúc đứa bé sinh ra mới thôi đấy chứ, thế chẳng phải là sẽ khóc mù luôn mắt hay sao.

Hỡi ôi Tần tiên sinh, Trang Yến muốn bật cho mình khúc ca <không thể chịu tổn thương thêm được nữa>.

Tần Nhược Thủy chờ Trang Yến đến tìm mình, phân tích mối nguy hiểm khi ở cùng Trình Lập Tuyết cho mình nghe, sau đó mình sẽ hỏi cậu ấy rốt cuộc tại sao lại không muốn mình ở riêng cạnh Trình Lập Tuyết, ép hỏi cậu ấy có phải đang ghen hay không, lấy tính cách của Trang Yến khả năng cao là sẽ thừa nhận, sau đó hết thảy cứ vậy xuôi dòng.

Nhưng hắn đợi rất lâu cũng không thấy Trang Yến lên hỏi, ngày mai hắn đã phải đi câu cá với Trình Lập Tuyết rồi, chẳng lẽ nhân loại này không lo lắng cho mình chút nào hay sao?

Chẳng lẽ phương pháp này không hiệu quả với Trang Yến? Bây giờ cậu ấy không hề có cảm giác nguy cơ à?

Tần Nhược Thủy chờ đến hơn tám giờ tối vẫn không đợi được người mình muốn gặp, nếu Trang Yến không có chút cảm xúc nào, vậy thì ngày mai hắn còn đi câu cá quái gì với Trình Lập Tuyết!

Cuối cùng vẫn là Tần Nhược Thủy không kiên định nổi, ra khỏi phòng, đi tới trước cửa phòng Trang Yến, giơ tay gõ cửa.

Trang Yến đang xem tin tức về người cá, nghe được tiếng gõ cửa cậu đặt điện thoại xuống ra mở cửa, thấy là Tần Nhược Thủy, không hiểu tại sao, Trang Yến cảm giác tuyến lệ của mình lại bị kích thích, nước mắt lại bắt đầu giàn giụa tuôn ra.

Tần Nhược Thủy nhìn dáng vẻ này của cậu mà đáy lòng mềm xuống, bản thân sống nhiều năm như vậy, xét một mặt nào đó độ tuổi này của Trang Yến so với hắn chỉ là một đứa bé mà thôi, hắn cần gì phải so đo cùng đối phương như vậy, mình cúi đầu một cái cũng không thấm vào đâu.

Tần Nhược Thủy nghĩ thông, định tìm cơ hội nói rõ ràng với Trang Yến, nếu hai người cùng có tình cảm với nhau, thì ai mở miệng trước cũng không quan trọng, chẳng qua là nhìn tâm trạng Trang Yến hôm nay không tốt lắm, có lẽ không thích hợp đề cập vấn đề này, hắn bèn hỏi Trang Yến: "Ngày mai có rảnh không?"

Lúc này hắn đã hoàn toàn quên béng Trình Lập Tuyết.

Trang Yến gật đầu, lấy làm lạ tại sao Tần Nhược Thủy lại hỏi mình như vậy, chẳng lẽ mai muốn cậu đi theo làm kỳ đà cản mũi hay sao? Hốc mắt Trang Yến nóng lên, đây là điềm báo sắp khóc, cậu rất là phục chính bản thân, cậu đề xuất mình nên đổi tên thành Trang Đại Ngọc.

"Ra ngoài ăn bữa cơm được không?"

Trang Yến nhìn Tần Nhược Thủy, khó hiểu hỏi lại: "Không phải tiên sinh định câu cá với cậu Trình à? Sao còn có thời gian đi ăn với tôi?"

Quả nhiên cậu ấy biết mình đồng ý ra ngoài với Trình Lập Tuyết ngày mai, nhưng biết mà không làm gì cả, Tần Nhược Thủy rất muốn xem xem Trang Yến đang suy nghĩ điều gì.

Tần Nhược Thủy đáp: "Không đi câu cá."

Trang Yến ồ một tiếng, bỗng hơi muốn bỏ chặn Trình Lập Tuyết, mau chóng thông báo tin tức khả quan này cho cậu ta hay.

Tần Nhược Thủy thấy Trang Yến ồ một tiếng xong mà cũng không phản ứng gì thêm, có chút bực bội, hỏi cậu: "Trang Yến, cậu không có gì muốn nói à?"

Trang Yến cúi đầu, không biết ý Tần Nhược Thủy là sao, cậu hỏi ngược lại: "Muốn nói gì cơ?"

"Mấy ngày này cậu không hề có suy nghĩ gì?"

Cậu thì có thể nghĩ gì? Có thì có thể nói ra chắc? Trang Yến cúi gằm mặt không lên tiếng.

Tần quản gia từ dưới tầng đi lên, thấy hai người một cao một thấp dán lại ngoài phòng Trang Yến, không biết đang làm gì, không nhịn được a một tiếng, Tần Nhược Thủy và Trang Yến đồng thời quay đầu nhìn về phía ông, Tần quản gia lập tức ho khan, ấn mở thang máy, nói: "À thì tôi còn có việc, xuống trước đã."

"Mấy ngày nay cậu không hề đến tìm tôi." Tần Nhược Thủy nói xong mà vẫn còn ấm ức, Trang Yến thấy hắn ở riêng với Trình Lập Tuyết mà một chút cũng không hề bận tâm.

"Ý tiên sinh là gì?" Trang Yến như nghe ra được ấm ức trong lời Tần Nhược Thủy, dường như có thứ gì dần dần lộ diện từ trong màn hơi sương.

"Không có ý gì," Tần Nhược Thủy hơi hạ mi, hôm nay không hợp thời, hắn liền bảo Trang Yến, "Cậu nghỉ ngơi sớm đi."

Trang Yến chớp mắt, thứ ẩn giấu dưới sương mù dày đặc ngày càng hiện rõ, cậu nhìn chằm chằm Tần Nhược Thủy một hồi lâu, bỗng nói: "Có lẽ anh vẫn luôn biết tôi thích anh."

Tần Nhược Thủy không ngờ Trang Yến sẽ hỏi ra câu này, hắn ngẩng đầu nhìn Trang Yến, con ngươi xanh thẳm phản chiếu bóng hình Trang Yến, quả thực là hắn vẫn luôn cảm nhận được Trang Yến thích mình.

Tần Nhược Thủy không nói gì, Trang Yến biết rằng hắn ngầm chấp nhận.

Chuyện này vốn cũng không có gì, nếu là ngày thường Trang Yến còn có thể vừa cười vừa hỏi có phải Tần Nhược Thủy cũng thích mình không, nhưng hôm nay cậu đặc biệt khó ở, nghĩ Tần Nhược Thủy rõ ràng là biết mình thích anh ấy, vậy mà còn cấu kết làm bậy với Trình Lập Tuyết, có phải đang dùng phương pháp này uyển chuyển từ chối mình hay không.

Trang Yến càng nghĩ càng khó chịu, vốn dĩ cậu định tỏ tình cùng Tần Nhược Thủy, lại bởi vì đột nhiên mang thai, mãi vẫn chưa thể bày tỏ những lời này, thế rồi mấy ngày nay nhận không ít kích thích từ Trình Lập Tuyết, thành ra bây giờ cũng có chút oán trách Tần Nhược Thủy, "Tôi thích tiên sinh, nếu tiên sinh không thích tôi, cứ nói thẳng cho tôi là được, tôi cũng sẽ không quấn lấy tiên sinh, tiên sinh cần gì phải làm khổ mình cả ngày ở cạnh cậu Trình Lập Tuyết kia."

Nhỡ xảy ra chuyện gì thì biết làm sao? Tên Trình Lập Tuyết kia nhìn cái là biết không phải hạng người tốt đẹp!

Tần Nhược Thủy không hiểu tại sao mọi chuyện lại chếch sang hướng này, sau khi Trang Yến phun thẳng một tràng, làm cho mình giống như một tên tội phạm tội ác tày trời, cũng may năng lực nắm bắt trọng điểm của Tần Nhược Thủy cũng xem là ưu tú, lúc này hắn cất lời: "Tôi chưa nói tôi không thích em."

Tinh thần ngúng nguẩy của Trang Yến lại bắt đầu ngoi lên, căn bản không nghe lọt tai lời Tần Nhược Thủy, lọt rồi thì cũng không tin, cậu cảm thấy nước mắt mình lại bắt đầu không kiềm chế được sắp trào ra, để đề phòng nứt tuyến lệ trước mặt Tần Nhược Thủy, Trang Yến lách người chuồn ra khỏi phòng, đi xuống tầng.

Bây giờ cậu cần một nơi chốn yên ả bình tĩnh lại chút.

Tần Nhược Thủy không ngờ nhân loại này nói đi là đi, lập tức quát lên: "Trang Yến, em đứng lại cho tôi."

Trang Yến hơi khựng lại, giống như bị nữ chính trong phim truyền hình gì mà tôi không nghe tôi không nghe ám quẻ, tiếp tục tiến về phía trước, hơn nữa bước chân còn nhanh hơn không ít.

Thích một người thật là khó khăn, mũi Trang Yến chua xót, cậu cũng chẳng hiểu mình hiện giờ bị quái gì, lý trí bảo cậu tỉnh tảo nói chuyện đàng hoàng với Tần Nhược Thủy, nhưng cảm xúc lại khống chế thân thể cậu, bây giờ cậu chính là nữ chính mới nhậm chức trong kịch bản Quỳnh Dao!

Trước khi mang thai rất hiếm khi Trang Yến yếu lòng, bây giờ cậu cảm thấy mình sắp mềm thành quả hồng chín nẫu, cái loại mà ấn cái đã nát tươm.

Tần Nhược Thủy thấy Trang Yến cơ bản không nghe lời của hắn, chỉ đành đứng dậy khỏi xe lăn, bước mấy bước dài xông tới, nắm cổ tay Trang Yến, kéo cậu trở lại.

Tần Nhược Thủy cũng muốn hỏi rốt cuộc hôm nay Trang Yến có chuyện gì, tại sao không chịu nghe nói chuyện, kết quả Trang Yến vừa ngẩng đầu, hắn liền thấy khóe mắt hồng hồng của nhân loại, trông như con thỏ nhỏ, Trang Yến chớp mắt một cái, nước mắt cứ vậy lăn xuống dọc theo gò má.

Tần Nhược Thủy tức thì luống cuống tay chân, hồi lâu sau mới mở miệng hỏi cậu: "Sao... sao em lại khóc?"

Trang Yến cũng không biết tại sao mình khóc, mẹ nó có mẹ gì mà khóc!

Mang thai thật sự ảnh hưởng tới người ta quá khủng khiếp!

Tần Nhược Thủy nhìn dáng vẻ này của Trang Yến, lòng dạ mềm đến nhão nhoét, chỉ hận không thể hái sao trên trời xuống cho Trang Yến.

Hắn chưa từng thấy Trang Yến khóc, sao hôm nay nói hai câu đã chảy nước mắt rồi? Tần Nhược Thủy muộn màng nhận ra Trang Yến đang ở kỳ cuối thai kỳ, dưới tình huống không có người cá giống đực an ủi, tâm tính rất không ổn định, lẽ ra mình không nên kích thích đối phương vào lúc này.

Khẽ thở dài một hơi trong lòng, Tần Nhược Thủy nhẹ nhàng ôm lấy Trang Yến, "Tôi sai rồi."

Nếu là ngày thường, Trang Yến tuyệt đối không dám đôi co với Tần Nhược Thủy, thế nhưng hôm nay cậu phá lệ to gan, thấy Tần Nhược Thủy thừa nhận lỗi lầm, còn biết truy hỏi một câu: "Anh sai chỗ nào?"

Nếu không phải Trang Yến đang khóc trước mặt mình, cả đời này Tần Nhược Thủy cũng không thể thừa nhận tâm tư đen tối của mình trước mặt cậu, giờ hắn chỉ đành lau lau nước mắt trên mặt Trang Yến, nói với cậu: "Là tôi muốn thấy em ghen, muốn để em đến qua chất vấn tôi một chút."

Trang Yến không ngờ sẽ nhận được câu trả lời như vậy, đáy lòng cậu như bị nai con đụng một cái, mãi sau mới thút tha thút thít nói một câu: "Vậy anh đúng là tâm lý biến thái."

Tần Nhược Thủy nhíu mày, đây cũng không phải từ ngữ gì tốt đẹp, hắn vỗ trán Trang Yến một cái: "Muốn thấy em ghen sao lại thành biến thái được? Muốn nhìn người mình thích ghen vì mình không được hả?"

Trang Yến không lên tiếng, nước mắt cứ rớt tới rớt lui như ngọc trai, một lát sau cậu rì rầm hỏi: "Nếu anh thích như thế, vậy sau này em còn phải ăn bao nhiêu giấm."

Tần Nhược Thủy bật cười, "Không đâu, sau này không có chuyện đấy nữa, được rồi được rồi, đừng khóc," hắn nhẹ nhàng vỗ lưng cho Trang Yến.

"Em cũng không muốn khóc, nhưng nước mắt cứ chảy xuống không ngừng." Trang Yến càng nghĩ càng ấm ức, càng ấm ức nước mắt càng rơi kinh hoàng, mẹ nó đây là thiên tính khỉ khô gì, không có người cá giống đực nên buộc phải bị trầm cảm trước sinh à?

Tần Nhược Thủy biết Trang Yến có chuyện gì, chỉ là giờ đang ở giữa hành lang, người ngoài có thể đi lên bất kỳ lúc nào, hắn vẫn nên giữ kẽ một chút.

"Được rồi, đừng khóc đừng khóc, khóc nữa là mắt sẽ sưng vù, mai không thể ra ngoài được."

Trang Yến nào có muốn khóc, nhưng tuyến lệ cứ phải hứng khởi quá độ, bây giờ rõ ràng cậu đang rất vui, thế mà nước mắt cứ không nghe lời mà giọt này nối giọt kia thi nhau nhảy xuống.

"Đúng rồi tiên sinh, ngày mai cậu------" Tần quản gia vừa đi lên, đập vào mắt đã là hình ảnh Tần Nhược Thủy và Trang Yến xoắn vào nhau, bầu không khí cực kỳ mờ ám.

Tần quản gia hơi khựng lại, quan hệ cha con này quả nhiên không đáng tin cậy, nói biến chất là biến chất.

"Chuyện gì?" Tần Nhược Thủy quay đầu nhìn Tần quản gia, mặt mày ổn định như thường.

"A," Tần quản gia nhanh chóng khôi phục dáng vẻ nghiêm chỉnh, hỏi Tần Nhược Thủy, "Tôi muốn hỏi ngày mai tiên sinh đi câu cá muốn mang theo bộ cần câu nào?"

Tần Nhược Thủy cúi đầu, hỏi Trang Yến trong lồng ngực: "Ngày mai muốn đi câu cá hay là muốn ăn cơm?"

______________

Lúc đổi phắt xưng hô mình cũng thấy hơi rợn tay nhưng mà không đổi giờ chẳng biết bao giờ đổi được ahuhu

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi