HƯỚNG DẪN CÔNG LƯỢC NGƯỜI CÁ MẤT TRÍ NHỚ

Thoáng chốc, Trang Yến bỗng nảy lên cảm giác bị lừa, tuy nhiên mạch suy nghĩ của cậu đã lập tức bị va đập vỡ tan tành.

Không biết tối nay Tần Nhược Thủy chơi thuốc gì, quá đáng hơn nữa là hắn đút luôn cả cho Trang Yến, khiến cho ngay cả quyền lợi ngủ thiếp đi Trang Yến cũng không làm được, chỉ có thể vờn nhau với hắn, mãi đến tận hơn hai giờ sáng.

Thật sự là còn kinh hãi hơn kỳ động dục của đối phương.

Ngày hôm sau lúc Trang Yến tỉnh lại đã gần mười một giờ, cậu sờ sờ cái bụng hơi gồ gồ, cảm giác mình tích được một bụng trứng, một ông ba khác ngồi bên người cậu, phủ lòng bàn tay lên mu bàn tay cậu, Trang Yến liếc nhìn ông ba này một cái, hối hận sâu sắc về câu nói tuổi trẻ chưa trải sự đời của mình tối qua.

Trang Yến thở dài, đẻ cá con cũng không chơi kiểu này.

Tần Nhược Thủy thấy cậu than thở, cho là cậu vẫn còn lo lắng chuyện hôm qua, hắn xoa đầu Trang Yến, thật thà nói: "Chúng ta đã cử hành nghi thức dưới đáy biển rồi, đã trở thành bạn đời suốt kiếp, em có thể hưởng tất cả mọi thứ cùng tôi, bao gồm sinh mạng."

Trang Yến nhìn Tần Nhược Thủy đầy ngơ ngác, Tần Nhược Thủy sợ đối phương chưa hiểu, vén tóc mai cho cậu, rồi giải thích: "Nói cách khác, sau này em cũng sẽ sống lâu như tôi."

Thật lòng mà nói, nếu Trang Yến không đề cập đến, cơ bản Tần Nhược Thủy đã quên luôn cần phải lưu tâm chuyện này với cậu.

Trang Yến rớt hàm, xem ra là bị thông tin này làm cho kinh hãi, hồi lâu cũng chưa hồi phục được.

Tần Nhược Thủy nói mai này cậu cũng sẽ sống dài như hắn, sẽ sống thật lâu thật lâu, có lẽ đây chính là tin mừng đối với người thường, nếu không cũng đã không có nhiều vị hoàng đế thời xưa khát khao phương thuốc trường sinh bất tử.

Chỉ là nhìn bằng góc độ khác, nếu sự lão hóa của bọn họ bị trì hoãn vô hạn, cậu sẽ không thể nán lại một nơi quá lâu, tương lai khi bạn bè người thân đều già đi mất, cậu cũng không thể cùng bọn họ đi nhảy quảng trường như đã từng hứa hẹn.

Chẳng lẽ về sau sẽ phải đổi nơi ở triền miên?

Trang Yến dần dần lấy lại tinh thần, cậu gỡ bàn tay Tần Nhược Thủy xuống, xoa xoa huyệt thái dương, đây chính là kết quả của việc chưa hiểu biết triệt để về bạn đời đã vội vàng đòi cưới, cậu muốn thở dài, rồi lại cảm thấy thật ra cũng không trầm trọng đến thế, bây giờ kỹ thuật trang điểm rất điêu luyện, vẽ thêm mấy nếp nhăn trên mặt chắc cũng không vấn đề gì.

Tần Nhược Thủy nắm tay Trang Yến, dùng cằm cọ cọ một hồi, đoạn cúi đầu đặt lên mu bàn tay cậu những nụ hôn nhỏ liên tiếp, thứ gọi là sắp đẹp hại người, lại gọi là dục che mờ trí, chính là khi vừa được Tần Nhược Thủy dịu dàng hôn lên như vậy, đầu óc cậu đã lộn tùng phèo trong chớp mắt, Tần Nhược Thủy quăng cho cậu một sợi dây, là đã có thể dắt con lừa non này rời đi vừa ung dung vừa trực tiếp.

Một lát sau, cuối cùng Trang Yến cũng hoàn hồn giữa thiên đường ôn nhu, cậu ngồi dậy, nhìn Tần Nhược Thủy trừng trừng: "Sao tối qua anh không nói?"

"Tối qua thấy em lòng thành khó cưỡng, nên mới quên mất cần nói cho em." Tần Nhược Thủy cười gian xảo như một lão hồ ly.

Lòng Trang Yến đệt lên một tiếng, bõ công cậu xúc động đến thế, còn đòi đẻ con cho Tần Nhược Thủy.

Đẻ cục cức! Không đẻ!

Tần Nhược Thủy thấy biểu cảm lập lò hối hận của đối phương, cúi người, hơi thở nóng cháy phả bên tai cậu, đoạn hỏi: "Không thích sao?"

Trang Yến tức thì đỏ mặt, thích thì dĩ nhiên là có thích, nhưng mà thích cũng không được buông thả thế.

Lúc cậu xuống giường lết ra phòng tắm hai chân vẫn còn run lẩy bẩy, đã vậy Proust còn giục cậu mau xuống tập luyện qua wechat hết lần này đến lần khác.

Thế này rồi còn huấn luyện sao nữa!

Lúc Trang Yến rời khỏi phòng tắm còn trợn mắt trừng Tần Nhược Thủy một cái, Tần Nhược Thủy bị trừng một cái xong, lại cảm thấy mình có thể lên luôn lần nữa.

Nhưng mà giờ Trang Yến không chơi nổi, cậu vốn muốn xin Proust nghỉ hôm nay, nhưng ánh mắt đáp trả của Tần Nhược Thủy lại khiến cậu cảm thấy dưới tầng an toàn hơn, cậu thay đồ, đứng trước gương quan sát một hồi, kéo kéo tay áo, lắc lắc đầu.

Tối qua Tần Nhược Thủy quá đáng thật sự, bây giờ vẫn còn vương vãi vết đỏ nhàn nhạt lộ ra bên ngoài da thịt cậu, nhìn là biết chiến trận đêm qua căng thẳng đến độ nào.

Lúc Trang Yến xuống phòng tập, Proust vừa nhìn cặp giò run lẩy bẩy của cậu là biết ngay đã xảy ra chuyện gì, rồi lại lia mắt lên cổ cậu, chậc một tiếng, không khỏi nhớ lại thời thanh niên nông nổi của mình.

Khi ấy anh ta cũng là nhân vật tầm cỡ trong giới quyền anh, cúp vàng cúp bạc trao tay ầm ầm, chưa bao giờ thiếu các cô em xinh đẹp nóng bỏng muốn phóng đãng một đêm cùng anh ta, anh ta chẳng ngán một ai, hoang đường điên loạn, sau đó gặp người vợ bây giờ, lúc này mới thu tâm lại.

Trang Yến có điều kiện, ngoại hình đẹp trai, chắc hẳn không ít cô gái ước vọng phát triển tình cảm với cậu, ngại nỗi vận đào hoa của cậu đã sớm tan thành mây khói, nhà có ông cọp đực, ông cọp này còn dữ hơn tất cả các em gái xưa kia Proust từng dính một chân cộng lại.

Ầy, Trang Yến cũng vất vả rồi.

"Thanh niên cũng phải biết kiềm chế đấy," Proust ngừng một chút, đoạn nói tiếp, "Vả lại năm nay ngài Tần cũng không còn trẻ, hai cậu chú ý chăm chút sức khỏe mới được."

Tần Nhược Thủy bám gót xuống tầng vừa đi đến cửa đã nghe thấy lời này của Proust, mặt tức thì đen kìn kịt.

Giác quan thứ sáu nhạy bén của Proust linh cảm có điều không ổn, vội quay đầu nhìn lại, hình bóng Tần Nhược Thủy tức thì đập vào mắt, Proust cười gượng hai tiếng, bảo người ta lớn tuổi còn bị bắt tận mặt, số đỏ đúng là không đỏ.

Thật ra Tần Nhược Thủy cũng hiểu tại sao Proust lại nói thế, trong mắt người ngoài, mình lớn hơn Trang Yến cả chục tuổi đời, điều này đồng nghĩa với việc hắn sẽ già đi trước Trang Yến, tuy nói tuổi thọ mỗi người không ai đoán được, nhưng suy cho cùng mười năm cũng không phải một con số nhỏ.

Hắn động động môi, cuối cùng không nói lời nào, tìm một chiếc ghế ngồi trong phòng tập, định xem xem Trang Yến định vác bộ dạng này đi tập cái gì.

Có ông cọp đực ngồi thù lù chỗ này, Proust cũng không dám ra vẻ quá nghiêm khắc, nhất là khi thấy Trang Yến vừa nhảy dây một lúc, bắp chân đã run rẩy không ngừng, thế là thấu tỏ việc luyện tập hôm nay chẳng có cách thành công.

Việc tập luyện ấy mà, cũng nên co được giãn được, mấy hôm trước Proust bị Tần Nhược Thủy kích thích, bắt Trang Yến tập luyện điên đảo rồi, vậy thì hôm nay xả hơi thư giãn tí cũng không sao.

Anh ta nghĩ ngợi, cuối cùng giảng lý thuyết cho Trang Yến, nói chung ý là giải đấu WBO năm tới cậu có thể gặp phải những đối thủ mạnh thế nào.

Trang Yến đặt một quyển sổ nhỏ trên đầu gối, ngoan ngoãn lắng nghe y như học sinh tiểu học, Proust nói hưng phấn đến mức nước bọt văng tung tóe, còn cậu ngồi dưới cặm cụi hí hoáy ghi chép không ngừng, chỉ trong chốc lát đã chép đầy một trang.

Tần Nhược Thủy ngồi một bên cũng nghe theo một hồi, mấy cái tên nước ngoài kia nhảy vào tai trái chui ra tai phải, hắn chỉ biết nếu sang năm Trang Yến đánh giải WBO, thì hắn cần phải mua nhà bên nước ngoài sớm trước.

Nói đến lúc sau, Proust còn lén lút điểm luôn tên Tần Nhược Thủy vào, "Nếu ngài Tần đây có thời gian, có thể đấu đối kháng mấy hiệp cùng Trang Yến."

Proust nghĩ thế này càng hay, anh ta không thể rủ rê Tần Nhược Thủy đi đánh WBO, thế thì cho Tần Nhược Thủy kèm Trang Yến cũng là bước đi quá chuẩn.

Trang Yến ngẩng đầu nhìn Proust một cái, vẻ mặt rất ư là bi đát, huấn luyện viên nghĩ quẩn kiểu gì, Tần Nhược Thủy mà đối kháng với cậu, chắc kèo điểm kết sẽ là ở trên giường.

Hy vọng huấn luyện viên từ bỏ suy nghĩ này.

Một buổi trưa cứ vậy trôi qua, xem Trang Yến thì thấy chiều nay cũng không huấn luyện được, Proust dứt khoát thả cậu nửa ngày, sau đó hẹn hai vị huấn luyện kèm Trang Yến khác cùng ra ngoài xem gấu trúc.

Chiều Trang Yến ôm cá con nằm trên giường, cá con ôm bình sữa, ngoạm ngấu nghiến, đáng yêu vô đối, cậu rảnh rỗi mở diễn đàn quyền anh lên xem, trang đầu tiên là video một trận đấu quyền anh, trông cũng không có gì, cậu đang định thoát ra thì chợt nhìn thấy một bài viết mới được đăng lên.

[Nhà vô địch quyền anh Trang Yến bị bao dưỡng, hóa ra đại gia chính là người ấy!]

Trang Yến: "..."

Gì đây không biết.

Dù vớ va vớ vẩn, nhưng Trang Yến vẫn đánh dấu bài đăng lại, đợi tối nay thưởng thức áng văn này cùng với Tần Nhược Thủy.

Cá con xử sạch đống sữa trong bình, đánh cái ngáp muốn ngủ, nhưng mà nó còn nhỏ, không thể rời nước quá lâu, Trang Yến sợ giờ nó ngủ, lát nữa lúc thả vào nước sẽ phải đánh thức, nên định ôm nó vào bể cá trước, cho nó bên trong.

"Nào cục cưng, ba ôm con một cái." Trang Yến ai ui một tiếng, bế cá con lên.

Giờ cá con đã không còn bé xíu nữa, tốc độ phát triển không kinh hoàng như lúc mới đầu, nhưng không biết tại sao, Trang Yến vẫn luôn cảm thấy nó nặng hơn trẻ con cùng kích cỡ như vậy một chút, mai sau chờ con lên tiểu học rồi, có khi bản thân cậu cũng không bế nổi nữa.

Nói ra người ta lại cười cho, một ông bố dân chuyên đấm bốc, thế mà còn lo lắng sẽ có ngày không bế nổi con mình.

Quả đúng là mất mặt đàn ông!

Sau khi cá con ngủ ngon, Trang Yến kéo Tần Nhược Thủy đến thăm ông nội, ông Trang len lén quan sát Tần Nhược Thủy một hồi, thi thoảng lại để lộ cảm xúc nghi ngờ, chờ tới khi Tần Nhược Thủy không có mặt, ông mới kéo tay Trang Yến, nhỏ giọng hỏi cậu: "Sao ông cứ cảm giác Tiểu Tần trẻ hơn lần trước đến chơi một chút ấy nhỉ?"

Trang Yến: "..."

Cậu chỉ đành ngại ngùng nói: "Lần trước con nói nhầm đấy, thật ra năm nay anh ấy mới tròn ba mươi."

Ông Trang cau mày, rầy Trang Yến: "Ở cùng người ta lâu vậy mà ngay cả tuổi tác thế nào cũng không nắm chắc."

Chuyện lần này, Trang Yến cảm thấy mình cũng vô tội muốn chết.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi