HƯỚNG DẪN NHẬP MÔN VỀ QUỶ

Chương 118Chợ Quỷ có Cục Công Thương quản lý không?

Vài phút sau, Thần Ca nói: “Lập kết giới toàn bộ khu vực rồi tìm cách khiến hắn nhả chuỗi hạt ra, nếu may mắn thì có thể chúng ta sẽ nhặt được những hạt châu đó, sau khi chuỗi hạt rời khỏi cơ htể hắn thì xem tiếp, nếu có thể khôi phục bình thường thì tốt, còn không thì nghĩ cách tiếp.”

“Nhưng mà phía sau tòa nhà là khoảng không đó, làm sao mà lập kết giới phủ hết khu vực?”

“Tôi ôm lấy hắn, còn em đứng ở trên cao bày kết giới, sau đó tôi kéo hắn lại đây, vào trong kết giới thì mình động thủ.”

“Nguy hiểm lắm. Hắn hiện giờ không bị quỷ ám,  nhưng  là sức mạnh của chuỗi hạt có thể khống chế cơ thể hắn, không chừng cũng sẽ khống chế cả anh, chúng ta làm vậy là quá mạo hiểm.”

“Không mạo hiểm làm sao xử lý được chuyện này?” Thần Ca nói hơi cao giọng. “Là em nói với tôi chúng ta phải làm mà.”

Hạnh Phúc nhìn hắn, hơi do dự một lúc rồi gật đầu.

Thần Ca quay sang đội trưởng Béo, đưa tay ra: “Khóa còng.”

Đội trưởng Béo đưa ra nhưng nói: “Hay là tôi với anh cùng ra đó, nó khỏe lắm, ban nãy chúng tôi phải hợp lực ba người lại đó, vậy mà còn suýt bị nó xô xuống lầu.”

Thần ca gật gật đầu.

Hạnh Phúc đã bắt đầu đứng bày trận bằng chỉ có ngâm mực. Cô không dám dùng máu vì mẹ cô không cho phép.

Khi mọi người bận rộn bên này thì Thị Tử lặng lẽ đi về phía lan can bên cạnh, nhìn xuống chỗ nhà hàng su shi ban nãy. Không biết Thiên Ti còn ở đó không, nếu như việc này đúng là do cô ra tay thì hắn phải làm sao  bây giờ? Hắn luôn cố tìm ra bằng chứng để chứng minh Thiên Ti bị những kẻ kia khống chế nhưng nếu cô không phải là bị ép buộc mà tự nguyện thì sao? Hay nói cách khác, Thiên Ti tuy yêu hắn nhưng tình yêu không mãnh liệt tới  mức cô có thể từ bỏ Tinh Duyên, từ bỏ việc kinh doanh chết người này.

Đến tận khi ánh lửa bập bùng xuất hiện trên sân thượng, Khúc Sầm Sĩ mới hồi phục lại tinh thần.

Lúc này A Hoa đã bị Thần Ca và đội trưởng Béo, hai người kè hai  bên, ghì chặt xuống nền đất chính giữa sân thượng. Hạnh Phúc tay kẹp một lá bùa đang cháy ném xuống đất. Bùa vừa chạm đất, một hình bát quái bằng lửa cháy bùng lên.

Thần Ca đưa tay đấm vào bụng A Hoa, nhưng hắn không hé miệng mà càng ngậm miệng lại chặt hơn, xem ra hắn chưa nuốt chuỗi hạt.

Quyền thứ hai, A Hoa có chút không chịu nổi.

Quyền thứ ba, khóe miệng hắn chảy máu, nhưng vẫn không nhả chuỗi hạt ra.

Hạnh Phúc đứng giữa hình bát quái, lấy phù ấn trong túi ra ném tới rồi nói: “Đem ấn lên đỉnh đầu hắn, dương khí theo phù ấn đi xuống thì quỷ khí sẽ phải tìm đường thoát ra, miệng là lối đi đơn giản và lớn nhất.”

Cục trưởng Trương đứng kế bên vội nói: “Dùng cục đá đập lên đầu thì người này… đi mất.”

“Không phải đá, mà là gỗ, còn là đồ cổ  nên nó mới thành màu đen giống đá. Cho dù có đập mạnh cũng không chết được, còn nữa, hắn bây giờ có khác gì chết đâu.” Nói xong Hạnh Phúc quay sang Thần Ca, “Nhanh tay lên không thôi lửa tắt bây giờ.”

Thần Ca lúc này mới phù ấn áp lên đỉnh đầu A Hoa.

A Hoa rốt cuộc đã há miệng. Mọi người đều nhìn thấy từng hạt châu rơi ra từ trong miệng hắn, nhưng trong mắt Thị Tử thì hắc khí ngùn ngụt tuôn ra từ miệng hắn.

Những hạt châu rơi xuống đất rồi nảy lên, có vài hạt đụng vào hình bát quái bằng lửa thì giống như đập vào bức tường trong suốt mà bị bắn trở lại.

Nhưng ngay lúc này lửa một bên đã dần tắt.

Thần Ca bỏ A Hoa đang thở hổn hển ra cho đội trưởng Béo đỡ, rồi hắn vội vã nhặt, hay chính xác hơn là cướp đoạt lấy…

Nhưng những hạt châu kia không phải là đá bình thường mà là chuỗi hạt 109 hạt châu. 109 hạt, hắn có liều mạng cũng không kịp đoạt hết. Lửa vừa tắt thì mấy chục hạt châu cũng kịp lăn ra ngoài, sau đó biến mất dưới ánh mắt của mọi người.

Sau khi lửa tắt hoàn toàn thì A Hoa khôi phục lại, hắn quỳ trên đất, không nói gì mà chỉ òa lên khóc.

Thần Ca cũng quỳ trên đất, hai tay hắn nắm chặt mấy chục hạt châu. Hắn thở hắt ra một hơi thật dài rồi ngã ngồi trên mặt đất.

“Vẫn thất bại! Kế hoạch không hoàn hảo!” Hắn thì thào. Hắn không nghĩ tới hạt châu lại rơi ra từng hạt như vậy, hắn không  nghĩ tới hạt châu lại lăn nảy lung tung, lại càng không nghĩ tới lửa kết giới lại tắt nhanh tới vậy.

Đội trưởng Béo nhìn những hạt châu trong tay hắn, hỏi: “Chỉ có mấy hạt đó hữu dụng sao?”

“Hồn của một người bị chia làm 109 phần, nhưng chúng ta chỉ đoạt được vài chục hạt, cho dù có Linh Tử thúc ở đây có thể dẫn hồn nhập thể thì người kia cũng có khả năng trở thành người thực vật, hoặc là đi đứng bất thường, đi đường không phương hướng, điên loạn, nhược trí, si ngốc, hoặc nhẹ nhất là động kinh. Vậy nhưng chúng ta chỉ có được thế này, có dẫn hồn lại cũng chỉ có thể thành người thực vật.”

Mọi người đều trầm lặng, thật sự rất khó nghĩ.

Cục trưởng Trương là người có bối phận cao nhất ở đây, ông do dự một lúc rồi nói: “Thôi, đừng để người nhà họ thêm phiền toái, cứu được một người là tốt rồi, thôi, ta xuống trước.”

Đội trưởng Béo gọi hai người đồng nghiệp tới đưa A Hoa còn đang khóc lớn đi xuống, đưa đi bệnh viện.

Thị Tử vỗ nhẹ lên vai Thần Ca, nói khẽ: “Em cũng xuống đây.”

Hắn đuổi theo đội trưởng Béo, nói: “Anh đưa A Hoa đi bệnh viện trước, dùng thuốc an thần gì đó. Mai xem thế nào đã, nhớ cho cậu ta phơi nắng nhiều, nếu có gì không ổn thì gọi cho tôi.”

Đội trưởng Béo cùng hai cựu đồng nghiệp lúc này mới ngẫm lại tình cảnh của Thị Tử lúc này, khi trước là cục trưởng sa thải Thị Tử, giờ cũng là ông gọi hắn tới. Khúc mắc trong việc này bọn họ cũng không đoán tùy tiện được.

Trên tầng thượng, Thần Ca giơ hai tay lên, rồi chậm rãi thả lỏng bàn tay. Hạt châu cứ từng viên từng viên rơi ra khỏi tay hắn, rồi đập lên mặt đất và biến mất.

Thần Ca nói: “Những hạt châu này có lẽ đã có mặt ở Tinh Duyên trong chợ quỷ rồi, tôi định hỏi sư phụ xem ở chợ quỷ có cục Công Thương quản lý không?”

Hạnh Phúc ngồi xuống nói: “Đừng nghĩ nhiều như vậy, Thần Ca, anh đã lợi hại lắm rồi. Những chuyện này chúng ta đều là lần đầu gặp phải, làm sao biết được đánh mạnh vậy hắn ta cũng không nhả chuỗi hạt ra đâu. Hơn nữa, chúng ta càng không thể biết hắn lại phun từng hạt châu ra như thế. Cho nên, Thần Ca, anh đừng nghĩ nhiều nữa, đứng lên nào, mình đi ăn khuya. Chẳng phải mọi người hay đi ăn khuya sao?”

Thần ca không đứng lên, mà lại tự tát thật mạnh vào mặt mình: “Vì sao lần nào tôi cũng thất bại?! Tôi đã làm theo lời sư phụ chỉ dạy rồi mà vẫn thất bại là tại sao?”

Hạnh Phúc giữ tay hắn lại: “Thất bại thì thất bại. Chuyện tối nay nếu đổi lại là tôi thì cũng thế, Thần Ca, anh đừng quá đặt nặng chuyện này. Người kia đã chết là do mệnh của hắn, nếu anh cứu được thì là do tạo hóa còn nếu không được thì cũng không phải là do anh sai.”

Thần Ca cắn chặt môi: “Tôi thất bại thì sẽ có người bị thương.” Hắn ngẩng đầu lên nhìn Hạnh Phúc, chậm rãi nói: “Tôi chưa từng có bạn gái, không chỉ vì ở nhà tang lễ không có phụ nữ, mà còn vì tôi sợ tôi sẽ thất bại, tôi thất bại thì sẽ khiến bạn gái mình giống như Cảnh thúc vậy, bị tôi làm hại, tôi không muốn làm tổn hại bất cứ ai.”

Hạnh Phúc vòng tay ôm lấy hắn: “Thần Ca cố lên! Thật ra anh có thể tìm một người mạnh mẽ làm bạn gái mình, như vậy anh sẽ không sợ mình làm hại cô ấy, anh chỉ cần mong là cô ấy không làm anh bị thương thôi là được, như tôi đây này.”

Thần Ca sửng sốt một lúc lâu rồi mới nở nụ cười, hắn cảm nhận được tâm ý của Hạnh Phúc, và hắn vô cùng cao hứng.

Hạnh phúc buông hắn ra, nói: “Đi ăn khuya đi. Tôi đứng không nổi nữa rồi. Thôi đi! Lần sau đi chung với mọi người tôi mang giày đế bằng vậy.”

Thần Ca lúc này dùng cách mà Mập đã dạy dỗ, bế Hạnh Phúc lên, rồi nhẹ nhàng đặt cô xuống lại, nắm tay cô đi xuống lầu.

Khi hai người xuống tới nơi thì chỉ còn cảnh sát, Lôi Lôi và Mập. Hai người kia đang ngồi trên ghế đá ven đường uống trà sữa. Thật đến bội phục hai người thần kinh thô này, thi thể người chết thì ở bên kia, còn bọn họ lại ngồi đó uống trà sữa.

Hạnh Phúc đi qua  hỏi: “Thị Tử đâu?”

Mập khó hiểu: “Không phải nó lên lầu với hai người sao?”

“Xuống lâu rồi mà.”

“Bọn tôi không thấy đâu.”

Lôi Lôi cũng nói: “Em cũng không thấy. Từ lúc anh Vệ Lăng đi mua trà sữa em vẫn nhìn cửa tòa nhà mà, đâu thấy anh Thị Tử ra đâu.”

Thần ca vội vàng xoay người nói: “Đi tìm xem. Nó còn đeo chuỗi hạt kia, đừng để cứu được A Hoa thì tới nó.”

Thần Ca nói thế khiến mọi người đều lo lắng. Cảnh sát ở đó không thể giúp họ tìm người mà chỉ có thể tự tìm mà thôi. Mập đứng lên chạy đi tìm, Lôi Lôi cũng theo sát. Còn Hạnh Phúc và Thần Ca thì chia nhau ra đi tìm.

Từ khi Thị Tử xuống tới lúc bọn họ xuống chỉ khoảng mười phút, trong vòng 10 phút đó Thị Tử đã có thể gặp chuyện gì?

Tòa nhà Vân Thiên cũng không phải ở trung tâm thành phố nên cũng không quá đông người, Mập hỏi han vài người, sau cùng gặp cô gái giả trang thành miếng sushi.

Cô gái  nói: “À, là anh trai mặc áo khoác đen rất đẹp trai đúng không?”

“Đúng đúng, cô có gặp sao?”

“Đúng rồi, ban nãy anh ấy tới tiệm chúng tôi, vì lúc anh ấy đẩy cửa dường như nghe thấy tiếng đồng tiền xu đập vào cửa kính, nên tôi quay sang nhìn, anh ấy vào rồi ra rất nhanh, tôi còn tưởng đi nhờ WC.”

“Sau đó thì sao?”

“Anh ấy đi về phía kia.” Cô gái chỉ về phía bên kia con đường.

“Chỉ có mình nó thôi sao?”

“Ừ.”

“Cảm ơn cô.” Mập nói rồi lôi Lôi Lôi chạy đi, vừa đi vừa lấy điện thoại ra.

Lôi Lôi vừa chạy vừa thở hổn hển, nói: “Vệ Lăng ca, cũng chưa chắc là anh Thị Tử mà.”

Chỉ dựa vào áo khoác đen, đẹp trai, vậy mà xác định là Thị tử, còn chạy theo, thật sự tỷ lệ đúng người không phải là cao. 


 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi